Khi nam thứ phản công

Chương 2: Màn hạ cánh của một người (2)


7 tháng


 Tôi thầm nhắc lại tên mình, Jung Yeseo trong đầu thêm một lần nữa

 “ Thưa Vương Tử?" 

 Benjamin nhìn tôi với vẻ lo lắng, các tùy tùng xung quanh cũng nhìn tôi chằm chằm theo tiếng gọi của ông. Tôi ra dấu không sao với họ, chắc hẳn mặt tôi lúc này đã xanh như táo bón. 

 Nhân vật hư cấu, mà tôi biết có tên phát âm giống tôi, chỉ có duy nhất một người: Jesse Venetiaan.

 “ Ah..” 

 Tôi không biết bản thân lên thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy xui rủi cho chính bản thân mình. Đột nhiên, tầm nhìn tôi trắng xoá, đầu óc quay cuồng trong vô định như thể toàn bộ máu đang bị rút ra khỏi người mình. 

 “ Vương Tử! Người có ổn không ạ?!" 

 “ Tôi không sao, có lẽ tôi đã thật sự kiệt sức sau chuyến đi vừa rồi. Tôi có thể ở trong phòng một mình được không?” 

 Mặc dù chưa khôi phục lại tầm nhìn, nhưng tôi vẫn có thể xác định họ qua âm thanh và trí nhớ của mình. Tôi cười về phía ấy như là để trấn an họ, dường như lão quản gia vẫn còn lo lắng cho tôi lắm, sau khi xác định bản thân rằng tôi vẫn ổn, lão mới cùng các tùy tùng rời đi. 

 Khi ngồi trên ghế một lúc lâu sau tôi mới có thể nhìn rõ lại, cơn chóng mặt theo đó cũng dần dần biến mất. 

 Vào lúc này, cơn hoảng loạn trong tôi mới nguôi ngoai được phần nào. Đã đến lúc tôi tập trung lại để xắp xếp mọi thứ mình biết. 

 Jesse Venetiaan, không phải là một nhân vật ảo tưởng trong bất kỳ cuốn sách nào mà tôi đã từng đọc qua. Nhưng lại là nhân vật tôi được nghe kể vô số lần từ em gái mình - Eunseo, thào nào tôi cứ thấy ngờ ngợ khi nhìn thấy anh ta mà lại chả nhớ là mình đã thấy ở đâu. 

*

 “ Thưa Vương Tử, tôi đã mang đồ mà ngài dặn đến rồi ấy ạ.” 

Vị tùy tùng trẻ, người mà tôi nhờ lấy vali của mình đã quay trở lại với chiếc valy cỡ vừa cổ đại, nhưng nhìn kiểu gì nó vẫn có phần hơi nhỏ so với tưởng tượng của tôi. 

 “ Cảm ơn.”

 Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy hơi tội lỗi khi sai một đứa nhỏ xách một chiếc vali ‘lớn’ như thế, chắc hẳn nó rất nặng, vì đằng nào cũng là đồ của vương tử nên tôi nghĩ nó sẽ chứa khá khá đồ tốt. Khổ nỗi, khi ra ngoài tôi chỉ thấy duy nhất người tùy tùng này ở ngoài cửa, để nhờ và, nếu không tôi chắc chắn sẽ nhờ Benjamin cho việc này. 

 Cũng vì tội lỗi nên tôi đã bảo cậu bé lui xuống, nghỉ ngơi một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Mặc dù tôi cũng đoán cậu nhóc sẽ chả đi đâu xa, hoặc đơn giản là đứng ngay ngoài cửa để giám sát tôi.

 Quay lại với chiếc vali 'lớn' kia, nó được thiết kế khá đơn giản, nó là loại vali gỗ bọc da thời xưa, sử dụng thêm đai da làm điểm nhấn. Đó là đồ đạc mà ‘Jesse Venetiaan’ mang theo từ Thần Quốc. Tôi xách nó để lên bàn, sao nó lại nhẹ hơn tôi tưởng nhỉ?

 Khi mở ra, tôi trầm cảm trước 'Jesse Venetiaan' - chủ nhân của chiếc valy này. Sao trên đời lại có một người ‘đơn giản’ đến vậy. 

 Bên trong vali gần như trống trơn, tôi kiểm tra các túi vải nhỏ bên hông, mong rằng nó không tuyệt vọng như tôi nghĩ. Nhưng có lẽ tôi đã đánh giá quá cao tên này, ngoài cuốn sổ nhỏ, vài bộ đồ đã qua sử dụng thì chả có gì. 

 Không bảo vật, không tiền, không vũ khí, chất kịch độc, không đồ trang sức hay bất cứ thứ gì hữu ích. 

 Có lẽ anh ta biết mình đến đây với tư cách gần giống như là con tin chính trị, lên không mang theo mấy thứ đồ đó. Tôi cũng chả biết mình lên khen hay chê anh ta nữa. 

 Nhìn cuốn sổ da đơn giản được tôi đặt cạnh bàn, tôi nghĩ có lẽ anh ta sẽ viết gì đó trên đường tới đây, nhưng không, tên lười biếng này có khi còn không thèm để ý đến cuốn sổ suốt cả chuyến đi, vì trên quyển sổ ấy thậm chí còn không đọng lấy một giọt mực nào!

 Tôi thử hơ trang đầu tiên gần lò sưởi, để xem có ma pháp nào được kích hoạt không. Nhưng có lẽ tôi đã tự đánh giá quá cao bản thân mình.

 “ Tên này sống thoải mái nhỉ! Dù đến đây với  tư cách là một con tin chính trị!”

 Nếu có thể tôi muốn cho anh ta đỗ môn còn tin ngoan ngoãn nhất thế giới. 

 Cất tất cả lại valy, thứ duy nhất hữu ích trong lúc này lại là quyển sổ tay nhỏ nhắn kia. Cũng vừa hay tôi cần thứ gì đó để viết lại những manh mối mà tôi có thể nhớ được, quyển sổ này cũng nhỏ lên tôi cũng có thể mang theo nó thường xuyên. 

 Tôi ngồi trước một bàn mặt bàn khác, cái này đặt ở gần cửa sổ, bên trên cũng có sẵn bút lông và mực, có lẽ nó được dùng để làm việc. Tôi lúng túng cầm cây bút lông trên tay, chất lỏng màu đen chảy ra khi tôi ấn nhẹ nó lên trang đầu tiên của quyển sổ. Tôi đoán nó hoạt động y như bút mực, nhưng vẫn phải mất một lúc tôi mới có thể làm quen được.

 Tôi viêt tên cuốn tiểu thuyết mà tôi đã xuyên vào ở dòng đầu tiên.

< Trở thành tiểu thư dị giới sau khi bỏ việc.>

 Tên cuốn tiểu thuyết mà em gái tôi- Jung Eunseo mê mẩn ngày đêm. Tôi lẩm bẩm tên nó, tay viết lại mọi thứ tôi có thể nhớ được. 

 Trở thành tiểu thư dị giới sau khi bỏ việc, viết tắt là TTTTDGSKBV, loại tiểu thuyết kỳ ảo lãng mạng được bán chạy những năm gần đây ở nước tôi. Nhờ có sự đi lên của cuốn tiểu thuyết này mà thể loại kỳ ảo lãng mạn cũng đi lên như diều gặp gió. Nó nổi tiếng đến độ kể cả những người không đọc bao giờ cũng biết hình bìa sách hoặc tên cuốn tiểu thuyết đó. Nó được chuyển thể thành phim hoạt hình, phim ảnh, ngày cả bản Drama CD của nó cũng được lồng tiểng bởi các diễn viên nổi tiếng. Ngày cả bài hát chủ đề cũng được sáng tác riêng, nó được một ca sĩ nổi tiếng hát. 

 Tại sao dù không quan tâm đến nhưng tôi lại biết đến điều này? 

 Câu trả lời rất đơn giản, Jung Eunseo - một sinh viên 20 tuổi, cũng là em gái duy nhất của tôi, là một fan hâm mộ ‘cuồn nhiệt’ của bộ này. 

 Nếu tôi nhớ không nhầm thì Eunseo bắt đầu theo đuổi nó từ năm 19 tuổi, đại khái là vào tháng giềng năm ngoái. Vì đó là năm Eunseo đã là học sinh cuối cấp ba, con bé chịu rất nhiều áp lực vào lúc đấy, mặc dù đó là điều mà ai cũng phải trải qua tại đất nước Hàn Quốc này. Theo con bé nói thì cuốn tiểu thuyết là vùng bình yên duy nhất mà nó có lúc bấy giờ, ngày cả sau khi trượt kỳ thi thử vào tháng 6, hay làm tốt kỳ thi thử vào tháng 9 cuốn tiểu thuyết cũng góp phần không hề nhỏ với con bé. 

Đối với Eunseo nó vừa là vùng đất bình yên, vừa là nguồn an ủi vô tận, cũng là nguồn sức mạnh không thể thiếu trong cuộc hành trình thi vào đại học của Eunseo. 

 Mặc dù chả biết nó có kỳ diệu như thế không nhưng con bé đã đỗ. 

‘ Đây là cuốn tiểu thuyết của đời em, thật đó! Em phải sống thế nào khi nó kết thúc đây!!’ - Trích Jung Eunseo 

 Là đứa nhỏ nhất trong nhà Eunseo kém tôi 9 tuổi, kém anh trai tôi 12 tuổi. Anh em chúng tôi đã nuôi dưỡng Eunseo như con gái mình, và tình yêu của con bé với cuốn tiểu thuyết cũng cuốn lấy chúng tôi ý như những tờ giấy quảng cáo được nhét vào tay tôi mỗi khi đi làm về. 

 Sau khi đăng ký các khóa học ở đại học cho con bé tôi vẫn phải giữ máy chủ để đặt hàng bản Drama DC kia, còn anh trai tôi, người làm việc tại nhà, được giao nhiệm vụ OST của nó. Eunseo nhấn mạnh rằng chúng tôi cần giúp lượng người nghe tăng lên, trong khi đó tôi hoàn toàn nghi ngờ về sự chân thực của tỉ số người xem. Có lẽ nữa số họ giống như chúng tôi, những con người bị ép buộc hoặc là một người cuồng nhiệt với hàng nghìn lần nghe lại mỗi ngày. 

 Ngay cả khi đang ăn cơm, Eunseo cũng cố gắng nhồi nhét tư tưởng cuốn tiểu thuyết là nhất cho chúng tôi. Nhiều đến nỗi tôi nghĩ mình có thể đề nghị anh trai đặt nguyên tắc cấm nói chuyện khi ăn cơm. Nhưng tôi lại không làm vậy, vì có đặt cũng như không. 

 Eunseo luôn phân tích nội dung của chương mới mỗi ngày, thậm chí tôi còn tưởng nó đã soạn ra một bài diễn thuyết về việc Jesse Venetiaan lên là nam chính rồi đích thân gửi cho tác giả. 

 ‘ Tên khốn Crapdric thật sự rất xấu xa. Hắn lại đối xử tệ bạc với Christelle của chúng ta một lần nữa! Tại sao tác giả lại không cho Christelle đến với Jesse cơ chứ!!’ - Trích Eunseo

 Đúng là lúc đầu tôi cảm thấy rất khó xử khi nghe Eunseo kều trời kêu đất về Jesse. Vì khi đọc, tên của Jesse phát âm giống với tên của tôi, lên tôi hay bị nhầm lẫn. Nhưng sau một khoảng thời gian, khi tôi dần trai lỳ với chuyện này, mỗi khi Eunseo nói cái tên ấy với cái giọng điệu mẹ hiền, con thảo thì tôi biết rằng nó không phải là đang nhắc đến tên tôi mà là Jesse Venetiaan. 

 Dù sao anh ta cũng chỉ là nhân vật ảo tưởng, cỡ vài năm nữa, khi nhiệt độ của cuốn tiểu thuyết tan đi. Tôi sẽ nhắc lại chuyện này với Eunseo, rồi cười lên sự trẻ con, dễ thương của nó với anh trai! 

 ‘ Nhân vật chính tên là Crapdric à.’ 

 ‘ Chả phải lần trước anh cũng hỏi thế rồi còn gì? Ahh~  mọi người gọi hắn là Crapdric vì hắn là rác rưởi trong rác rưởi, mọi hành động của hắn đều tượng chưng cho rác!’ - Con bé trả lời với giọng điệu khinh bỉ, trong khi tôi tự hỏi nó học từ ai?

 Đúng là Eunseo từng thuyết phục anh em trai chúng tôi đọc cuốn tiểu thuyết đó. Thế nhưng, anh trai tôi dừng đọc sau khoảng nửa quyển, bảo rằng nó không phải gu của anh ấy, mặc dù khá thất vọng nhưng Eunseo cũng không ép buộc anh ấy. Còn tôi, người luôn bận rộn suốt cuối năm sau khi chuyển sang công việc mới, bận rộn đến độ tôi thậm chí còn chả có thời gian đọc tiếp mấy quyển sách mạng mà mình đang đọc dở. 

 Eunseo cũng nhận ra được điều đó, con bé không nhắc đến chuyện đọc nó với tôi, và khi Eunseo đỗ đại học, như tôi dự đoán, câu chuyện về cuốn sách đó cũng nguội lạnh dần. 

 Đúng vậy! Tôi thậm chí còn chả phải độc giả của cuốn tiểu thuyết này, ½ cũng không phải nốt!

 ‘ Sao tôi có thể xui xẻo đến độ xuyên vào thứ mình chỉ được nghe đại loại cơ chứ?!’ 

 Tôi dừng bút, hít sâu thở đều. 

 Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì vào ngày hôm qua Eunseo đã khóc hết nước mắt vì chuyện gì đó.

  Như mọi khi tôi cùng anh trai xem dự báo thời tiết, còn Eunseo đang cắm cúi vào màn hình điện thoại như thường lệ. Tự nhiên nó lại khóc oà lên, ôm gối lăn lộn trên sàn, khiến anh em tôi phải dạt qua một bên đầy lo lắng. 

 Nghe nó kể, thì Jesse Venetiaan của nó đã chết vào chương mới nhất. 

 Trong lúc anh em tôi cạn lời, Eunseo đã khóc thương xong sau 2 tiếng ròng rã, con bé thều thào bảo nó cảm thấy trống rỗng, và nó nói sẽ gửi thư tâm sự với tác giả - với bộ mặt thâm trầm khiến anh em tôi lo ngại.

 Sau khi bảo đảm đã rút cục mạng duy nhất trong nhà ra, tôi mới yên tâm về phòng đi ngủ, hôm đó cả nhà ngủ sớm hơn mọi khi nhờ vào sử kiện của Eunseo. 

 ‘ Kế luận lại, đây là một sự kiện xuyên linh hồn hoặc là hồi quy giả nhỉ.’ 

 Jesse Venetiaan - Một kẻ có số mệnh sẽ chết trẻ, và có vẻ như một thế lực nào đó đã khiến tôi nhập vào tên này. 

 Tôi tự hỏi lý do tại sao một người không có tý kiến thức nào về câu truyện, lại bị vứt vào đây thay vì một độc giả của chuyện?

 Suy đi nghĩ lại tôi cho là đã có sự nhầm lẫn ở đây! Có lẽ người mà ‘tên khốn đó’ muốn chọn là Jung Eunseo - em gái tôi, đứa nhỏ đáng yêu không rành sự đời, nhưng lại tường tận tất cả mọi thứ trong câu truyện này. 

 Tôi có lên cảm thấy may mắn vì nó sang phòng mình ngủ để tránh thương tâm khi thấy mấy tấm poster của Jesse Venetiaan không! 

 Đúng vậy! Chúng tôi đã đổi phòng ngủ cho nhau vào đêm hôm ấy!

 Cho dù Eunseo, một đứa trẻ cứng rắn và độc lập. Khi xảy ra tình huống bất ngờ, con bé sẽ tự mình giải quyết thay vì trông đợi vào tôi hay anh trai. Nhưng không có nghĩa là nó sẽ không sợ hãi khi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, không có chúng tôi ở bên. Đứa trẻ đó luốn sống trong sự bảo vệ tuyệt đối của tôi và anh trai! 

 Cứ nghĩ đến việc Eunseo sẽ ra sao khi tỉnh dậy tại nơi này, lòng tôi lại thắt chặt. Có lẽ nó sẽ vui vẻ, vì đây vốn dĩ là thứ nó thích, nhưng được bảo lâu? Dù yêu thích đến mức không thể buông tay, nhưng đứa trẻ đó sẽ rất buồn nếu không được trở về ngôi nhà thật sự, đứa nhỏ đó sẽ lẻ loi trong thế giới rộng lớn này! 

 Nếu như tôi không chuyển phòng với Eunseo, có lẽ khi tỉnh dậy, bước vào căn phòng màu sắc rực rỡ đó, Eunseo của chúng tôi, liệu rằng, con bé sẽ mở mắt ra nhìn chúng tôi chứ!!??!

 Nếu Eunseo không tỉnh dậy, nếu trong căn phòng đó chỉ là một cái xác, liệu rằng, tôi vẫn có thể tỉnh táo như hiện tại!!

 Càng nghĩ về nó tôi lại càng thấy rối rắm, không rành mạch. Tôi quyết định sẽ chỉ làm những điều có thể làm, và thu thập những tin tức cơ bản ở đây. 

 Tôi ghi xuống những điêu tôi biết. 

 Jesse Venetiaan - nam thứ của cuốn tiểu thuyết < Trở thành tiểu thư dị giới sau khi bỏ việc.> Vương Tử của Thần Quốc, con tin chính trị của Đế Quốc, hiện tại ở cung Juliette. Ngày về: chưa xác định. 

 Trong tương lai chưa rõ: chết khi bảo vệ Hoàng Tử phe địch- nhân vật nam chính. 

 Tôi viêt thêm tên của nhân vật nữ chính: Christelle.. 

 Họ cô ta là gì ấy nhỉ? 

 Sa.. Sa.um,a Sarkozy? Hình như cũng không phải.

 Thật khó có thể nhớ ra khi Eunseo luôn gọi cô ta là đứa trẻ của chúng ta hay Chiris của chúng ta. 

 Phải nói, riêng việc tôi nhớ ra cái tên trọn vẹn cũng là một kỳ tích rồi. 

 Trên bì sách, nhân vật nữ chính có mái tóc hồng dài, lượn sóng với đôi mắt xanh dương. Theo Eunseo miêu tả thì có tính cách giống nữ sinh trung học hơn là với một nữ văn phòng đại chúng. 

 Nội dung cuốn tiểu thuyết, được tác giả đề cập ngay ở cái tên của cuốn sách, lên tôi cũng đoán được đại khái được phần khung truyện rồi. 

 Tôi cũng nhớ mặt người đàn ông ôm eo cô ngay bên ngoài bìa của cuốn sách. Hoàng tử đế quốc, có mái tóc đen ngắn, mắt đỏ.

 Mà tên thật của Crapdric rác rưởi là gì ấy nhỉ? Có lẽ đó là một cái tên ngầu hơn cái tên này, nhưng khổ nỗi ai kia chỉ gọi anh ta bằng cái tên Crapdric thân quen. Tôi nhớ mang máng nó cũng bắt đầu bằng chữ C y như nữ chính.

 Theo hình thì chiều cao của họ cách không thuộc dạng xấp xỉ nhau, nữ chính chỉ cao đến cằm anh ta. Có vẻ như anh ta là một kiếm sĩ, còn nữ chính, hình như là một pháp sư.. 

 Lý do tôi có thể biết anh ta là một hoàng tử thay vì là một tương quân là do Eunseo luôn, luôn chửi anh ta bắt đầu bằng câu: tên đó, hoàng thái tử như hắn, Crapdric rác rưởi,.. 

 Thở dài trong nỗi nhớ nhà, tôi nhanh chóng viết những gì có thể nhớ được qua lời kể của Eunseo. Những lúc ăn cơm, khi đang nấu cơm, thỉnh thoảng khi xem tivi, những câu nói mơ hồ xung quanh, và những điều con bé nói khi mếu máo về cái chết của Jesse Venetiaan. 

 Tôi viết hết vào quyển sách này, bởi vì tôi có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ quên hết khi không có Eunseo lảm nhảm bên tai mình. Viết tay cũng sẽ giúp tôi dễ dàng ghi nhớ hơn, sau khi viết kín các trang giấy, tôi nhận ra mặt trời đã lên cao, thời gian trôi qua chậm hơn tôi tưởng. Tôi nghĩ mình sẽ tóm gọn các ý quan trọng thêm một lần nữa. 

 Sau một lúc, tôi viết đề mục cuối cùng.

 Mục tiêu tương lai. 

 Nêu như phỏng đoán của tôi chính xác, thì tên khốn ném tôi vào đây muốn Jesse Venetiaan sống sót trong tương lai. Thì có một cách để vừa cứu được tên này, vừa nhàn hạ cho tôi, đó là không dính líu tới đám nhân vật chính. 

 Trong cuốn tiểu thuyết này, mấu chốt của những rắc rối thường liên quan đến tình cảm của ba người, Jesse Venetiaan - hoàng tử- tiểu thư dị giới. 

 Bởi vậy, nếu tránh dính líu với hai nhân vật nòng cốt kia thì cơ hội sống sót của tôi cũng tăng đã lên ở mức 80% rồi.

 Tôi ngừng suy nghĩ và viết xuống những dòng cuối cùng: Không dính líu đến nhân vật chính, sống sót và nếu may mắn, tôi có thể trở về nhà ăn toàn! Không được nổi bật, yên lặng sống qua ngày. Không làm gì trái lương tâm, và tuyệt đối không nhảy vào các vấn đề không liên quan đến mình. Lịch thiệp với kẻ trên, người dưới, không tạo thù địch xung quanh. 

 Ừ thì, nhìn chung có vẻ đơn giản hơn mình nghĩ 

 Chỉ cần tuân thủ nguyên tắc đã đặt tôi chắc chắn sẽ sống sót trong thế giới này, may là mục tiêu của tôi hoàn toàn không dính líu đến nhóm người nhân vật chính, nếu không nguyên tắc cũng chả ngắn ngọn và đơn giản đến thế này. 

Tôi cảm thấy khá tự hào khi có thể nắm chắc hầu hết mọi thứ, ngay cả khi chưa từng đọc cuốn sách này. Nhưng mà tôi vẫn phải cẩn thận, vì chả biết được sự kiện bất ngờ nào sẽ sảy đến với mình trong tương lai. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play