Thừa Vân vừa bước chân vào sảnh nhà hàng đã nhận ra người hẹn gặp là ai. Trong khi các cô gái khác ngồi khom lưng ăn, thoa lại son, nói chuyện lớn tiếng thì cô gái ngồi ở chiếc bàn kia lại không làm gì cả, cả điện thoại cũng không cầm trên tay, cô chỉ chăm chú nhìn vào ấm trà có họa tiết xinh đẹp được đặt trên bàn.
Nghịch Tiểu Nhi cảm giác có người đang nhìn mình thì quay đầu nhìn sang. Quả nhiên là bọn họ đang đi tới, cô nhẹ nhàng kéo ghế đứng dậy, vị kia vừa thấy cô đã lịch sự chào hỏi,
“Nghịch gia nuôi nấng được một tiểu thư tài sắc vẹn toàn quả là có phúc. Nghịch tiểu thư xinh đẹp sao lại muốn vào công ty chúng tôi vậy?”.
Cô mỉm cười, ông ta nói như thể đã quen cô từ lâu rồi vậy.
“Cảm ơn sếp, một phần là vì đam mê của tôi mà đến, do trước đó tôi có cơ hội tham gia thi quốc tế nên cũng nghe mọi người nhắc đến sếp khá nhiều nên khi về tôi đã thử tìm hiểu. Tôi biết bản thân còn khá non nớt còn vướn chuyện học nên ngài có thể cân nhắc không?”.
Thừa Vân nghe xong gật gù tán thưởng.
“Tôi đã thấy cô trên sàn đấu, rất sáng giá nên vì vậy không có lý do gì để từ chối cả, chúng ta ký hợp đồng!”.
Nữ trợ lí phía sau đưa bản hợp đồng cho người đàn ông, ông ta đưa đến cho Nghịch Nhi đọc kĩ một lượt, những chính sách này tương đối cơ bản, không chứa nhiều hàm ý và sau đó hai chữ kí cũng được viết ra.
“Cảm ơn sếp. Tôi sẽ dốc hết sức mình!”.
Thừa Vân không nói gì, lại có chút tò mò.
“Tôi tự hỏi cha cô làm nghề đó sao cô không nói gót theo mà lại chọn vào chỗ này!?”.
“Tôi tất nhiên sẽ không làm cha thất vọng. Tôi đam mê cả hai mà!”.
“Oh, cô thú vị đấy. Tôi và cha cô cũng xem như là có quen biết, để hôm nào tôi tổ chức tiệc tại gia mời gia đình các vị đến góp vui”.
“Vâng, tôi rất mong chờ!”.
…
Ban đầu nghe nữ trợ lí kia nói ông ta chỉ trống đúng 2h đồng hồ rốt cuộc lại lòi thêm 30p, dùng bữa với ông ta chỉ toàn nhắc đến nhà ông ta có ba cậu con trai và hai vị tiểu thư danh xứng với thực, ọe, còn chẳng biết ông ta là đang ngầm chê cha cô sinh ít con sao.
Nghịch Tiểu Nhi thừa biết ông ta vốn dĩ nghĩ cô vừa mới đến nên chẳng biết gì chuyện ở đây nhưng còn khuya nhé. Lão làm giám đốc trong một trong ty võ thuật tự lập từ năm hai bảy tuổi, tuổi đời lập nghiệp còn ít hơn cha cô tận năm năm mà ra vẻ. Vợ lão là Lý Di một người nội trợ không có tiếng nói. Ba đứa con kia tên lần lượt là Thừa Bắc, Thừa Tây, Thừa Ký và hai cô con gái là Thừa Ngọc, Thừa Ly.
“Con nhiều thì hay lắm sao, anh em đông đúc hòa thuận còn vui chứ đông đúc mà như cái chợ thì khoe làm gì chứ”.
Cô trở về khách sạn ngủ thêm một giấc say sưa đến tận tối mới bừng tỉnh vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại rôm rả vang vọng khắp căn phòng.
“Con nghe ạ?”.
Nghịch Tử Thiên giọng trầm ngâm.
“Hôm nay con đã đi đâu?”.
Nghịch Tiểu Nhi bối rối, rốt cuộc cô lại làm sai chuyện gì.
“Con…”.
“Hắn ta không tốt, còn vừa tìm đến cha gây phiền phức gì con biết không? Thằng nhóc con kia vừa nghe xong liền làm loạn cả lên”.
“Kỷ Hành Dục ạ, anh ấy làm sao?”.
Nghịch Tử Thiên nặn trán, ông liếc mắt nhìn Tô Nhật ngồi ở ngoài cùng với Hành Dục và Chu Đảo, bọn họ đang bàn luận gì đó trông rất sôi nổi lâu lâu lại còn nhìn đến ông đang ở trong phòng cách âm.
“Lão già đó muốn kết thông gia với nhà ta, muốn cha gả con cho Thừa Tây”.
Căn phòng im lặng như tờ, tai cô như ù lên trông thấy, nhất quyết nói vào loa.
“Không được, con chỉ ký hợp đồng làm việc chứ không ký thứ gì khác. Con chỉ muốn lấy Kỷ Hành Dục, cha đã hứa với con rồi!”.
“Cha có nói sẽ thất hứa với con đâu. Cha chỉ thông báo chuyện cho con nghe, sau này làm gì thì làm hạn chế tiếp xúc với nhà đó, chẳng ai tốt đẹp gì cả. Gọi nói với tên nhóc đó một tiếng, cậu ta làm loạn cha nhức hết cả đầu, cha và lão không có giao tình gì cũng đừng hòng lão nói thì cha phải nghe!”.
“Vâng, cha của con là ngầu nhất!”.
Nghịch Tiểu Nhi tắt điện thoại liền gọi qua cho con cáo đang giãy đành đạch ở trước phòng Nghịch Tử Thiên. Vừa thấy điện thoại của cô hắn liền bắt máy ngay, liền không thèm giữ chút liêm sỉ nào nói.
“Nghịch Nhi, em không được qua lại với hắn ta, mẹ đã hậu thuẫn cho anh rồi, không ai cho phép em quen với cái tên Dư Thừa gì đó đâu?”.
Tô Nhật và Chu Đảo bên cạnh cũng nói lớn vào, hùng hổ.
“Phải đấy, mẹ chỉ vừa mắt Hành Dục thôi, con rể của mẹ phải là cậu ấy!”.
“Đúng đó, tôi sẽ dặn dò nhóc Cận bảo vệ cô hai bốn trên hai tư luôn! Gặp kẻ xấu là đánh, đánh cho bầm hết mặt mũi!”.
Nghịch Tiểu Nhi sau khi nghe từ cha đến mẹ cả chú A Đảo đều bảo vệ Kỷ Hành Dục thì vui mừng đến cười hoài không biết mỏi miệng, cô hạnh phúc đến nỗi chỉ muốn ôm chầm lấy họ vào lúc này.
“Mọi người yên tâm. Cha không đồng ý! Con thì càng không. Nếu bọn họ dám nói với con chuyện này con sẽ không tha cho bọn họ đâu!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT