Nghịch Tiểu Nhi đứng trước nhà Ngụy Viễn nhấn chuông, người bên trong nhanh chóng chạy ra ngoài xem chuyện, là một người phụ nữ đứng tuổi với mái tóc búi gọn sau đầu nhìn có vẻ là một người phụ nữ có gu ăn mặc sành điệu.
Nghịch Tiểu Nhi liếc mắt nhìn Luyến Tư đang ngồi trong xe cách đó không xa, ra hiệu cho cô hãy bình tĩnh chờ cô trở về. Không lâu sau cánh cổng đã được mở ra, lời đầu tiên không phải câu chào hỏi đàng hoàng mà là cái nhìn đánh giá đầy khó chịu từ người phụ nữ.
Chỉ riêng điểm này cô đã muốn quay xe ngay lập tức, cô cong môi cười gượng.
“Chào cô, cháu là bạn học của Ngụy Viễn, cậu ấy có nhà không ạ, cho cháu xin gặp cậu ấy một lúc được không ạ!?”.
“Gặp để làm gì? Muốn nói gì thì nói với tôi đi, tôi giải quyết được thì khỏi cần tới nó làm gì cho mệt!”.
Cô thu lại nụ cười, cảm thấy nó quá hoang phí cho một người không cần tới sự thân thiện. Cô lấy từ trong túi xách ra một xấp tài liệu ôn thi, đặt tới trước mặt người phụ nữ, cầm cây bút chỉ vào một câu hỏi dài gần năm dòng.
“Vậy thì làm phiền cô rồi, cháu cũng tin tưởng người lớn như cô hơn là Ngụy Viễn nhiều đấy ạ, phiền cô giúp cháu giải câu này với ạ!”.
Người phụ nữ liếc qua dòng tiêu đề, là tài liệu nâng cao chuyên ôn thi liền cau mày đẩy về trả cho cô, còn liếc một cái rồi đi vào trong… Nghịch Nhi lắc đầu ngao ngán nhìn Luyến Tư rồi ngồi xổm xuống giải cho xong câu hỏi khi nảy.
“Thứ vớ vẩn này còn phải nhờ tới cậu ta sao?”.
Lát sau cô liền thấy tiểu tử kia từ trong nhà chạy ra chỗ cô, mồ hôi lấm lem mặt mày nhợt nhạt, râu ria xề xòa. Khiến cô nhìn suýt không nhận ra đây là người hay là ma. Luyến Tư trong xe nhìn thấy cậu không khỏi nôn nóng.
Ngụy Viễn ra tới nơi nhìn cô bằng con mắt thẫn thờ.
“Nghe nói cậu tìm tôi để giải bài toán khó?”.
Cô giơ tài liệu lên, chữ đã chi chít đến không còn chỗ để ghi, đầu bút chì hướng về phía kia, giả vờ nói, " Luyến Tư, ở trong đó! Cậu muốn tới nói chuyện không?".
Ngụy Viễn liền hướng nhìn về phía chiếc xe, qua tấm kính sẫm tối, người bên trong nhìn cậu không chớp mắt, hai mắt đã ngấn lệ dâng trào. Người cậu cứng đơ, tay có phần run rẩy, miệng lắp bắp giây sau đã thấy người cuống cuồng lên chạy về phía chiếc xe. Mới mấy ngày không gặp mà nhìn cậu ốm yếu đi hẳn, đôi chân như không còn sức mà chạy nhưng vẫn cố chạy suýt đã té sấp mặt.
Luyến Tư cũng mở cửa xuống xe, hai người họ ôm chầm lấy nhau, tình cảm của tuổi trẻ đôi khi điên cuồng như thế, mãnh liệt như thế mà xã hội này khó ai chấp nhận được vì những lí do ích kỉ của người lớn mà những cặp đôi trẻ phải luyến tiếc nhau thế này đây.
Hai người bọn họ ôm lấy nhau khóc thành sông suối, Ngụy Viễn run rẩy nói không nên lời.
“Anh xin lỗi vì đã không thể làm gì được! Đã để em chịu nhiều uất ức như thế, anh xin lỗi!”.
“Không sao, em không sao hết, sao anh lại thành ra nông nỗi này, họ đánh anh sao”.
Ngụy Viễn lắc đầu. Từ ngày cha mẹ Luyến Tư sang làm loạn nhà anh liền như nồi chảo dầu, lúc nào họ cũng lôi anh ra làm bia trút giận, họ bảo mặt mũi cả nhà đã bị anh làm cho bại hoại rồi nhốt anh vào trong phòng không cho ra ngoài gần cả tháng nay, cả cửa sổ cũng lấy gỗ đóng chặt lại, anh sống trong căn phòng tối đen như cái xác không hồn, sự tù túng, mùi ẩm mốc dần xuất hiện, bụng cũng không thèm kêu than đói.
Yêu thôi mà! Khó tới vậy sao?
Ai sống mà không yêu không hận, là người chứ có phải robot đâu mà không có tình cảm.
Mẹ anh từ trong nhà chạy ra, còn kéo theo vài người khác có vẻ là anh chị em của Ngụy Viễn. Bọn họ trông thấy hai người ôm nhau liền nổi cơn thịnh nộ, chiếc camera ngay trước cửa nhà cô sớm đã nhìn ra có người nhìn trộm nên đã xé giấy làm chiếc hộp chụp đầu nó lại cho khỏi làm phiền.
Ngụy Viễn thấy họ liền bảo với Nghịch Tiểu Nhi.
“Chặn họ lại giúp tôi, mười phút thôi!”.
Nghịch Tiểu Nhi nghe xong liền biểu môi, cất hết tập vở giấy bút vào túi đặt xuống đất, nhẹ nhàng kéo cánh cổng lại dùng tạm ổ khóa thừa trong túi đưa vào bấm một cái, tất cả bọn họ đều đã bị nhốt ở bên trong. Một tên ranh con còn cố tình trèo cổng ra ngoài bị cô chặn lại còn dùng chân đá thì đã bị Nghịch Tiểu Nhi dạy cho một bài học làm người miễn phí, khiến cả đám người bên chỉ còn biết kêu gào chứ không dám leo ra nữa.
Cô vứt thằng nhỏ kia vào lại bên trong, nhìn bà mẹ kia không ngừng mắng mỉa cô.
“Mày làm trò gì thế hả? Có tin tao kéo cả nhà sang nhà mày đánh một trận không?”.
Cô giờ này cũng không thèm nể nang gì bà ta nữa, cô tiến sát tới cảnh cổng, nơi những cánh tay dài ngắn thò ra bên ngoài hòng tóm được cô, cô chụp lấy cánh tay bà ta, vuốt ve một lượt.
“Giờ bà có muốn đánh luôn không? Tôi nhảy vào trong đánh với bà, một khi đã thách thức thì con nhỏ này không kiêng dè người cao tuổi đâu”.
“Đồ hỗn láo! Cha mẹ mày đúng là…”.
Vừa nghe tới đây cô đã “Suỵt!!” với bà ta một tiếng, đôi mắt lạnh căm như con dao găm sắp cắm vào cổ.
“Đừng đem đấng sinh thành của tôi ra, họ là những bậc tôn quý, là giới hạn cuối cùng của tôi, bà còn nói thêm về họ tôi sẽ không nể mặt con trai bà mà sẽ trực tiếp xử lý bà ngay đó!”.
“Mày… mày… thằng chết tiệt kia. Mày coi người ta hành hung mẹ mày đây này, trời ơi, con với cái, bất hiếu… bất hiếu!”.
“MẸ!!”.
Ngụy Viễn cùng Luyến Tư nắm tay nhau đi tới, cậu đã khóc tới sưng cả mắt, nhìn người sinh ra mình đang la hét, không thể hiểu cho mình dù chỉ một chút khiến lồng ngực càng thêm nhói đau.
“Mẹ!! Sao mẹ lại không hiểu cho con chứ. Mấy năm con đi học chỉ toàn biết ăn chơi nhưng từ khi có cô ấy con mới biết học hành là gì, trong khi cha mẹ cả đời cho con đi học thêm đây thêm đó nhưng có bao giờ thấy cảnh bọn họ bức ép nhồi nhét những thứ gì vào đầu con chưa! Con xin mẹ, con không hề sa đọa học tập, con sẽ đậu vào trường đại học cha mẹ mong muốn, chỉ xin mẹ đừng ghét cô ấy, cô ấy là người con trai của mẹ thương đó mẹ à”.
Tiếng gào khóc trong bất lực của cậu đã khiến ông trời cũng phải mùi lòng thổi xuống cơn gió se lạnh, trời dần kéo mấy đám mây đen giăng kín cả bầu trời.
“Mày… thằng con không hiểu chuyện. Mày có thấy nhà họ đối xử với mình ra sao không, cha mày một đời xem trọng tự tôn của bản thân và cái nhà này nhất nhưng họ đã làm gì, mày chỉ biết tới nó, mày không hiểu cho cha mày hay sao? Mày còn biết liêm sỉ là gì không hả? Cha mày và cả tao sẽ không bao giờ chấp nhận hai đứa mày, nếu mày cứ khăng khăng bám lấy nó thì biến khỏi nhà này luôn đi!”.
Luyến Tư sợ hãi vuốt mặt, cô lau đi nước mắt, đẩy Ngụy Viễn về phía trước, giọng cô đã khàn nay còn khàn hơn.
“Cô à, cô đừng đuổi Ngụy Viễn đi mà, con xin lỗi là lỗi của con, con đáng ra phải liều mạng ngăn cản họ lại nhưng con không thể làm được gì, con xin lỗi, con xin lỗi, là lỗi của con! Xin cô đừng đuổi Ngụy Viễn ra khỏi nhà, anh ấy là con của cô mà, từ nay con không tới làm phiền cả nhà nữa, con sẽ về, con về là được!”.
Nói xong cô kéo Nghịch Nhi rời đi, đi chưa được mấy bước Nghịch Tiểu Nhi đã cảm nhận được người bên cạnh bị một lực mạnh bạo kéo giật ngược lại, “CHÁT!!”, một cái tát trời giáng xuống mặt cô, cả người Luyến Tư nằm bệch xuống đất trong sự sợ hãi của tất cả mọi người, chỉ nghe cô lầm bầm trong miệng.
“Cha, con sai… là lỗi của mình con…”.
Máu trên đầu cô dần lan ra thấm đậm xuống nền xi măng trắng xóa, Ngụy Viễn hớt ha hớt hải bò tới ôm cô ngồi dậy. Cùng lúc đó cha Luyến Tư cũng bước tới. Người đàn ông cao lớn với mái tóc chỉnh tề, thân mặc vest nghiêm chỉnh nhưng nét mặt lại tàn độc tới như vậy, Nghịch Tiểu Nhi tính lao ra chắn trước mặt ông ta thì vèo một cái An Dĩ Dương đã thay cô làm điều đó. Người cậu cao lớn không thua gì ông ta, đứng chắn trước hai người bọn họ, Ngụy Viễn nhanh chóng ôm Luyến Tư vào trong xe cô, còn không kịp để cô vào tới thì bọn họ đã chạy đi mất.
Người đàn ông kia nhìn chiếc xe chạy đi mà hai hàm răng đã nghiến chặt đến mức phát ra tiếng kêu, ông trừng mắt nhìn An Dĩ Dương.
“Xem ra nó cũng được không ít thằng tép tôm chú ý tới nhỉ, đúng là hạng con gái lẳng lơ hệt như mẹ ruột của nó vậy!”.
“Ông nói gì…”.
Lời cậu chưa nói hết thì bàn tay to lớn kia lại một lần nữa được vung ra nhưng đã được cậu chặn lại, khóe môi còn cong lên lộ rõ ý cười.
“Tôi không dễ chọc đâu!”.
“Nếu gánh nổi trách nhiệm hành hung người khác thì cứ việc đánh nhau một trận. Theo tôi thấy thì nếu kéo nhau lên đồn thì chú không đứng nổi trong nghề đâu nhỉ!”.
“Ha… chỉ cần chút tiền thì họ có mà trải thảm đỏ cho ta ra về luôn ấy chứ”.
Vẻ mặt ông ta đầy vẻ nghêu ngao, nhưng đáng tiếc, nếu khoe về độ giàu có thì Nghịch Tiểu Nhi này cũng không phải dạng vừa.
“Đã tự tin như thế thì cược thử xem sao? Tôi và chú, ai sẽ vào tù vài tháng là biết ngay ấy mà!”
Sự tự tin của cô khiến ông ta chau mày lại, điện thoại trong túi ông ta chợt vang lên rồi người đàn ông lỗ mãng đó liền không nói không rằng tới vụ cược mà liếc hai người bọn cô một cái rồi đi vào trong chiếc xe đỗ cách đó không xa chạy đi mất.
An Dĩ Dương xoay qua nhìn cô, tấm tắc.
“Chị à, chị ngầu đét luôn ấy”.
“Chị là ai chứ, Nghịch Tiểu Nhi, đại tiểu thư Nghịch gia cơ đấy chứ đùa!”.
Cuộc nói chuyện của hai người vô tình bay vào tai đám người kia, bọn họ nhìn nhau, đứa con gái lớn của họ hằng ngày điện thoại là vật không rời thân vừa nghe đã trợn trừng mắt nói.
“Con nhỏ đó là Nghịch Tiểu Nhi đó mẹ à! Con từng đọc bài báo về nó, nó từng đạt giải quán quân môn đấu võ đấy, nhà thì giàu khỏi phải nói. Nếu ban nảy mẹ chọc cho nó nhảy vào đây có khi bị xay xước gì chúng ta còn phải đền bù ngược lại cơ đấy!”.
“Gì chứ!”.
“Có nhầm không vậy?”.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT