Cô mang hắn về nhà, giữa căn phòng rộng rãi có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, cô ngồi đối diện với ánh nắng, mái tóc bồng bềnh nhẹ tênh bị ánh sáng soi vào lung lay nhẹ, gương mặt cô điềm tĩnh một cách lạ thường, hàng mày không cau có, nét mặt vô cùng dãn nở. Nghe hắn than đau, động tác tay cô dần nhẹ lại, cục bông trắng cũng dãn người ra không còn kênh cứng, lát sau hắn duỗi chân biến về dạng người, vừa mới xoay qua nhõng nhẻo một câu đã bị gương mặt cô dọa cho sợ chết khiếp.
“Đừng để chút tấm lòng nhân từ của em bị anh làm cho gío cuốn bay, cút về dạng ban nảy cho em, em không muốn thấy mặt anh lúc này!!”.
Kỷ Hành Dục cuốn cuồn lên hóa lại cục bông trắng, ngẩng mắt đầy hoang mang nhìn cô, hắn đáng ghét tới vậy hả.
“Úp mặt xuống!!”.
Cô nhìn cặp mắt cáo đen láy đant chăm chăm nhìn mình liền quát một tiếng kinh thiên động địa, hắn giật mình ụp mặt xuống chăn không than oán nữa lời, tốt nhất bây giờ nên im lặng.
Lữ An Vỹ được đưa vào bệnh viện, riêng Hắc Quản lại đưa về nhà trị thương, thú nhân tự có cách giải quyết vết thương của mình mà không cần tới tay con người dùng các thiết bị chữa trị cho cơ thể.
Một ngày trời, Nghịch Tiểu Nhi vắng nhà để Kỷ Hành Dục và Hắc Quản tự chăm sóc lẫn nhau, cô vào viện chăm An Vỹ, chuyện của cô ấy đến giờ vẫn chưa cho Lữ Du biết, cô chỉ gọi về nói rằng mình đi cắm trại với bạn, hai ba ngày nữa mới về, bảo ông bắt xe về quê chơi vài hôm cho khuây khỏa.
“Cô sao rồi? Có thấy mệt mỏi không?”.
Nghịch Nhi gõ cửa đi vào, tay xách một túi cháo nhỏ cùng với giỏ trái cây đẹp mắt, cô đến đặt giỏ trái cây bên bàn rồi chậm rãi mở hộp cháo ra đưa cho An Vỹ.
Lữ An Vỹ sau một đêm nghỉ ngơi sắc mặt đã khá khẩm hơn nhiều, cô nhận lấy hộp cháo, vui vẻ cười nói.
“Tôi khỏe dần rồi, nghe nói cô và bạn trai không nói chuyện với nhau hả?”.
Nghe Lữ An Vỹ nhắc tới chuyện này, Nghịch Nhi liền đờ người ra, thắc mắc hỏi cô.
“Cô cũng quan tâm chuyện này sao? Không có gì quan trọng bằng sức khỏe của mình, cô lo tịnh dưỡng cơ thể đi”.
Nghe Nghịch Nhi nói vậy cô cũng đành bất lực nhìn ra ngoài cửa lớn lắc đầu. Bóng đen bên ngoài cửa cũng chậm rãi rời đi.
Trên đường phố lúc sáng sớm, người người đi đi lại lại tấp nập, nam nhân mặc thân y trắng, cả người toát lên sức cuốn hút kì lạ, vẻ mặt không biểu cảm vốn đang đi nhưng đầu óc lại đang nghĩ tới vấn đề khác.
Bên cạnh cũng xuất hiện thêm một nam nhân khác, tóc tai luộm thuộm che khuất cả mắt.
“Anh! Bấy lâu nay anh sống tốt chứ hả?”.
Kỷ Hành Dục thở dài ra một hơi, ánh mắt hơi rũ xuống.
“Sao lại tới đây? Hôm trước còn đi cùng Nghịch Tiểu Nhi nữa là sao? Mày muốn gì”.
Tên kia có vẻ ngạc nhiên rồi sau đó hắn lại cười phá lên, đập tay vào vai anh.
“Anh sợ em cướp người của anh hả? Đùa vui thật”.
Kỷ Hành Dục đột nhiên đứng lại, giọng anh cất lên mang theo ý tứ cảnh cáo.
“Sợ? Nghĩa là gì?”.
“Chậc!” tên kia tặc lưỡi, hắn kéo áo lên khỏi bụng, chỉ tay vào vết bầm tím đã ám ảnh hắn bấy ngày qua, “Anh nhìn đi, là ai đã đối xử tệ với ai chứ hả? Cô ta vô lí lắm, nếu em không nói anh cũng bị bắt đi thì cô ta đã đánh em xong rồi bỏ về luôn rồi, ơ anh… anh đi đâu vậy, mấy ngày tới cho em ở cùng anh được không?”.
Kỷ Hành Dục bỏ đi một mạch, lời hắn nói không biết đã làm anh ngộ ra chuyện gì, cuối cùng ngày mới cũng đã thấy được nụ cười trên môi anh, còn đẹp hơn cả ánh ban mai.
Nghịch Tiểu Nhi sau khi rời trường làm số thủ tục thi lại thì cô trở về nhà, căn nhà im hơi lặng tiếng, Hắc Quản còn ốm nằm ở trong phòng ngày ngày gọi video trò chuyện với An Vỹ, còn Kỷ Hành Dục đó… hừ! Cô mặc kệ con cáo vô lương tâm kia luôn.
Nghịch Tiểu Nhi trở về phòng, vừa mở cửa phòng ra đã khiến cô ngạc nhiên, rèm cửa trong phòng kéo lại kiến căn phòng tối om, cô nhìn sơ qua một lượt rồi thở dài đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa đóng cô liền xoay người rời đi thì một cánh tay từ phía sau chống lên cửa chắn trước mặt cô ngăn lại, Nghịch Tiểu Nhi khỏi nhìn cũng biết, cô liếc sang một bên tránh hắn.
“Nghịch Nhi!”.
“…”.
“Nghịch…!!!”.
“Này, anh bị làm sao vậy?”.
Hắn đột nhiên mất thăng bằng rồi ngã người đè lên mình cô, cô sờ trán hắn thấy thân nhiệt vô cùng nóng liền phải đem hắn vào trong phòng vứt lên giường. Cô nhìn hắn trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm liền biết vừa từ bên ngoài về đã nhảy vào bồn tắm tắm.
Nghịch Tiểu Nhi nhìn hắn cố gượng dậy vươn tay ra kéo cô vào ôm chặt trong lòng hắn. Gương mặt yêu nghiệt ngẩng lên nhìn.
“Em đừng giận anh nữa, anh biết mình sai rồi…”.
“Anh lo em lại…”.
Cô cảm nhận rõ thân nhiệt của anh đang dần nóng lên, cả cô cũng bị làm cho nóng ran khắp người, vạt áo chớp mắt cái đã ướt sũng một mảng, cô đưa tay xuống đỡ lấy gương mặt đỏ ửng lấm lem đầy nước.
Đôi mắt hắn mông lung mờ ảo, long lanh đọng đầy nước mắt bên trong tạo thành những vệt sáng không cố định, ngón tay cô đưa lên lau đi hàng nước mắt, gương mặt vẫn vậy nhưng trái tim đã bị hắn làm cho lung lay.
Haizz… rồi sau cùng ngàn vạn lý lẽ của Nghịch Tiểu Nhi vẫn không thắng nổi một giọt nước mắt của Kỷ Hành Dục.
Cô mỉm cười cúi xuống hôn lên khóe mắt của Kỷ Hành Dục.
“Sao toàn là em dỗ anh nín khóc không vậy?”.
Hơi thở hắn dần nóng lên, nhiệt độ của cả hai mãi vẫn chưa thể ở trạng thái cân bằng, Kỷ Hành Dục quá nóng còn cô thì quá mát, cảm thấy ôm như vậy vẫn chưa đủ, hắn kéo cô lên giường rồi quấn chặt trong vòng tay, biến cô thành cái xác ướp bị hắn bó chặt không thể động đậy.
Anh đè cô dưới giường vừa ôm vừa hôn vừa sờ soạn đủ chỗ, Nghịch Nhi vừa thoát khỏi nụ hôn triền miên liền nhắc nhở hắn vết thương sau lưng còn chưa khép miệng đã động mạnh thì còn lâu mới lành, Kỷ Hành Dục nghe bảo liền ngồi dậy nở một nụ cười, một nụ cười rất thuận mắt cô.
“Vậy em đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn nằm yên đấy để anh ăn em!”.
“Anh… quá gian xảo!!”.
“Em khen anh chu đáo à?”.
“…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT