Nghịch Tiểu Nhi mặc trên người bộ đồng phục trường, nét trẻ trung, thanh thoát vẫn là bên trong cô rắn rỏi. Ngồi bên ghế phụ chống tay vào cửa sổ, tay còn lại cầm hộp cafe Kỷ Hành Dục pha uống hớp từng chút, mắt không thôi giảo hoạt nhìn ra xung quanh.

Kỷ Hành Dục hận không thể nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô lúc này, anh vừa lái xe vừa bức rức. Nghịch Nhi đã cấp ấn chủ cho anh, bây giờ anh có thể đường đường chính chính sống và có quyền lợi như một con người, vốn trước đây anh cũng không phải chịu oan khuất vì đã có cô lo.

“Hắc Quản hắn ta đang ở cùng cái ấn của hắn ấy Nghịch Nhi”.

Cô xoay qua nhìn anh.

“Và cái ấn của anh ta rất không bình thường?”.

Anh gật đầu, cô chuyện gì cũng biết hết.

“Anh ta là xà, phòng vệ tự thân cũng ở tầm khá trở nên, hơn xà có diều, đại bàng,… cũng nhiều đó chứ”.

“Trước khi lo bị kẻ khác tấn công thì thân hắn đã tự hủy trước rồi”.

Nghịch Tiểu Nhi không hiểu, quay qua nhìn anh, Kỷ Hành Dục vẫn chăm chú lái xe, anh nói.

“Con lục xà ấy trễ nại chuyện ấn chủ mà khối huyết xà trong người hắn đang ngày càng to ra, nếu để nó phát triển vượt mức chịu đựng thì hắn khỏi mơ mà biến thành người nữa”.



Bên ngoài ngôi nhà lạnh lẽo ấy là một thế giới ấm áp, Hắc Quản ngồi trên một tảng đá hình cái ghế, trong tay là quyển sách dày cộm, anh chậm rãi đọc từng dòng trong quyển sách, chậm rãi từ tốn lật sang trang…

“Quả nhiên ở thế giới này không có sách nói về thú nhân, toàn do con người bịa ra, vậy có nên trở về rừng tìm người già lão cõi nào đó hỏi không nhỉ?”.

Hắc Quản vừa uống máu của người phụ nữ kia xong, khối huyết trong người anh càng tăng kích thước thì chu kì đau càng lúc càng nhiều, vô tình làm sao máu của ả nữ nhân kia lại có thể giúp anh làm dịu cơn đau xuống, khốn thật.

“Cậu gì ơi? Cậu trai trẻ?”.

Một giọng nói từ bên hông nhà cất lên, theo phản xạ anh liền ngó qua nhìn. Người đàn ông trung niên đang đứng từ bên hàng rào nhà bên đó gọi anh, Hắc Quản ngờ vực nhìn xung quanh xem có gọi nhầm… liền nghe giọng ông ta cất lên.

“Cậu đó, cậu qua đây một lát xem nào”.

Hắc Quản cau mày, xem cái gì, anh quen ông ta hồi nào mà ông ta nói chuyện như thân từ mấy kiếp trước vậy. Nghĩ thì nghĩ mà đi thì vẫn đi, anh đến trước mặt người đàn ông trung niên, ông ta ngắm nhìn anh một lượt.

“Ui chao, đẹp trai thật. Cậu trai trẻ, cậu biết nấu ăn không, nấu giúp tôi bữa sáng với. Lão già tôi mặt dày hỏi cậu, được hay không cậu cứ nói nhé!”.

Là một người đàn ông trung niên vui tính, thân thiện, Hắc Quản ậm ừ một hồi vẫn là gật đầu đồng ý, nấu ăn anh là trùm.

“Chú muốn ăn món gì?”.

“Món gì cũng được, cậu cứ nấu đi, tôi ra vườn hái dâu cho cậu mang về làm quà”.

“Kh…”, chưa nói hết câu ông ấy đã bay đi mất.

Hắc Quản đứng một mình trong căn bếp sáng sủa, toàn thân anh ngoài đen ra thì còn có trắng, mặt mũi, tay chân trắng… anh lục lọi tủ lạnh tìm thức ăn, tìm gia vị, căn bếp ngăn nắp không một hạt bụi rất thích.

“Hay là nấu cari…”.

“Anh kia… sao anh ở trong nhà tôi??”.

Âm thanh ồn ào vang lên ở ngoài cửa, Hắc Quản đang mặc tạp dề phải chậm một nhịp liếc mắt qua nhìn. Một người phụ nữ mặc mộc, xỏa tóc, còn mặc đồ ngủ đứng nhìn anh nhăn nhó, cái tay chỉ về phía anh nhanh chóng bị đè xuống, cha cô từ ngoài cửa đi vào, đặt rổ dâu lên bàn cười tít mắt.

“Là cha nhờ cậu ấy sang nấu ăn, con dậy trễ cha thì không biết nấu nên thử hỏi hàng xóm bên cạnh, cậu ấy vừa đẹp trai vừa biết nấu ăn, ai như con”.

“Cha!”, giọng phẫn uất cất lên, hai cha con họ cãi cọ sau lưng anh, Hắc Quản vẫn chỉ lo chuyện anh đã nhận lời nấu cơm cho ông ấy mà chăm chú làm không quan tâm.

“Con cũng biết nấu, để con nấu, cha muốn ăn gì, hay con dẫn cha đi nhà hàng!”.

“Đồ ăn nhà hàng cha ăn ngán rồi, con biết nấu mà dậy trễ như vậy ông già này chịu sao nổi, ngồi xuống chờ cơm với cha, mùi thơm chưa kìa”.

“Cha…”, cô hậm hực bỏ ra ngoài, căn bếp mới yên tĩnh đôi chút nhưng vẫn còn tiếng cười hiền từ của người đàn ông kia.

“Cậu đừng nghe lời nó nói, tôi quản nó không khắc khe nên tính tình lại lỗ mãng như vậy nhưng không có ý xấu gì đâu”.

“…”.

“Mà cậu có vợ rồi hửm, vợ của cậu ít thấy quá nhỉ?”.

“Tôi chưa kết hôn, người phụ nữ đó không liên quan gì đến tôi hết”.

“Ồ, cậu thấy con gái tôi thế nào?”.

Hắc Quản không quay qua nhìn ông, mặt anh vẫn như vậy, tất nhiên làm sao anh lại không hiểu lời nói đó chứ.

“Con gái chú tính tình thế nào?”.

“Thẳng thắng, tự lập, đôi chút hiếu thắng, thông minh cái khó nhưng ngu si cái dễ, rất tình cảm”.

“Vậy không hợp rồi, tính tôi mau chán, chú dám đưa bảo bối cho tôi sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play