"Cô làm gì vậy hả? Kinh động đến bọn chúng là muốn chết sớm đúng không?".
Bàn tay cô nhuộm một màu máu nâu, giọt máu bắn lên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo, ánh đèn đường động đến phút chốc biến cô như trở thành một ác quỷ.
"Chẳng qua là một con quạ không hơn không kém, ngày nào các ngươi còn chưa có ấn chủ thì sự hiện diện của các ngươi chẳng là gì đối với ta!", cô nghiêng đầu nhìn Kỷ Hành Dục, nhếch môi cười nhẹ.
Tên cao nhòng từ phía sau đi lên, chỉ tay vào Kỷ Hành Dục ngẩng mặt nhìn Nghịch Tiểu Nhi.
"Vậy hắn ta thì sao, sống không có tổ chức, không có ấn chủ, sống như một con cáo hoang...".
Chậc...Nhìn vẻ mặt cáo con tội nghiệp kia đang mong chờ nghe gì kìa! Lão Niên phát hiện ra ánh mắt dịu dàng trái ngược với lúc ban nãy mà cô đang trao cho Kỷ Hành Dục, hắn đang nghĩ không lẽ thật sự là như vậy!
Nghịch Tiểu Nhi rút lấy cái khăn tay nhỏ trong túi tỉ mỉ lau sạch vết máu trên tay, đi dọc theo tờ tường về phía Kỷ Hành Dục, nhìn anh cười khẩy.
"Ngươi đang nói bản thân mình đó à!".
"Gì?...".
"Còn tiểu Cáo nhà ta ấy à! Từ nhỏ đã có ấn chủ rồi, chẳng qua chỉ đang chờ thời điểm thích hợp mà thôi! Đúng không?".
"Hả?".
Kỷ Hành Dục ngây ngốc ngẩng mặt nhìn Nghịch Tiểu Nhi, cô đang phát sáng trong mắt hắn, như viên hòn ngọc trong sáng mạnh mẽ, rắn rỏi từ trong ra ngoài. Gương mặt Nghịch Nhi vừa mang nét dịu dàng của ban sơ, vừa mạnh mẽ do thời gian rèn giũa, vừa tàn nhẫn trừng trị kẻ xấu, thật hoàn hảo.
Hắn chìa tay ra về phía Nghịch Nhi, nở một nụ cười dịu dàng nói với cô.
"Nghịch Nhi nhà ta nói gì cũng đúng, được em rước về chính là niềm vinh hạnh tu chín kiếp ta mới có được. Về nhà thôi Nghịch Nhi!".
Thật tự hào, cô vờ bước hụt một chân ngã xuống, Kỷ Hành Dục đã nhanh chân chạy tới đỡ lấy cô, anh xoay người đưa cô vào nhà. Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện.
"Em muốn bẻ đầu hắn sao không nói anh làm, bẩn hết cả người rồi".
"Không sao, không hỏi tại sao tôi lại làm vậy à?".
"Không cần thiết, nếu em vui tôi còn muốn bắt xuống vài tên nữa cho em thích làm gì thì làm".
"Giỏi, thế sau này tôi không động nữa, cậu làm hộ tôi đi!".
"Không thành vấn đề".
Cô hôn lên má anh một cái rồi bóng người hai người họ khuất hẳn sau vách tường, đám người đứng đó hoàn hồn lại rồi nhanh chóng rời đi vì có đám người khác đang đến.
...
Ngồi trong bồn tắm bọt nổi bềnh bồng xung quanh, Nghịch Nhi tựa đầu vào thành bồn nắm hờ mắt lại, bàn tay cô run lên, nhớ khi nảy lúc sợi gân đen xuất hiện hai cô thoát chốc ngứa ngáy vô cùng, đau như kim châm chi chít.
Phù... "Mệt ghê".
Cô bước ra khỏi bồn, tắm lại bằng nước sạch mặc đồ rồi ra ngoài, nhà vệ sinh và phòng ngủ là hai thái cực khác nhau, bên sáng bên tối, cửa phòng vệ sinh vừa mở khoảng tối phòng ngủ liền bị ánh sáng quấy rối, tùy tiện mà xâm chiếm.
"Lại sao nữa, tính cậu thất thường còn hơn cả phụ nữ nữa đấy".
Cô nằm bệch xuống giường, đèn trong nhà vệ sinh tắt lịm, đôi mắt cáo ngang tàn phát sáng trong màng đêm tĩnh mịch, ánh trăng rọi qua tấm rèm chiếu vào bên trong phòng.
Nghịch Nhi nhắm tịt mắt lại nên không thấy được biểu cảm rối bời trên gương mặt anh lúc này. Chợt một hơi ấm thổi bùng lên trên cổ, cô sửng người mở bừng mắt ra.
Kỷ Hành Dục nghiêng đầu mút lấy cổ Nghịch Nhi, tay anh chậm rãi vòng qua ôm chặt lấy cơ thể mềm mại. Hơi thở không đều, ấm nồng, giọng trầm nhã nhặn cất lên.
"Em biết chuyện chủ ấn sao?".
"Muốn à?".
"Em biết nó khi nào?".
"Muốn không?".
"...".
Anh lật người nằm xuống ngay bên cạnh, mặt đỏ bừng vẫn cứng miệng kiềm chế.
"Anh đã nói rồi. Ấn chủ quan trọng cỡ nào, lần đầu tiên anh muốn Nghịch Nhi phải tình nguyện chủ động... ưmh...!!!???".
Cô chòm người qua đè lên người Kỷ Hành Dục, một tay giữ chặt hai tay anh, một tay siết chặt má cúi đầu hôn một cách mạnh bạo, hương đào nhè nhẹ xộc vào mũi hắn, thẩm thấu qua từng tế bào khiến cơ thể hắn nhanh chóng đã có phản ứng.
"Ư...Nghịch Nhi...~".
Nghịch Tiểu Nhi buông tha cho cái mỏ đỏ chót sưng tấy của hắn, hôn nhẹ vào má rồi trườn người xuống cắn một phát rỉ máu vào bên cổ, ngậm lấy yết hầu mà trêu đùa. Cả người Kỷ Hành Dục đón nhận một lúc quá nhiều sự kí.ch thích khiến nó đỏ ửng hết lên, nhìn vẻ mặt sung sướng mà như đang cam chịu của hắn khiến cô thấy thương mà tiến tới trao một nụ hôn lên trán.
Tóc mái bị cô xướt hẳn lên trên, mềm mịn như lông cáo rơi phủ xuống vài sợi tóc con mảnh, mặt mày ửng đỏ, cả cái sơ mi cũng bị cô nhồi nhét mà sứt ra vài cúc, trông vừa thảm vừa thương.
"Thế đã đủ chủ động chưa, hay còn muốn chủ động hơn cả thế?".
Nụ cười vô sỉ của hắn xuất hiện, cô còn đang chăm chăm bị mê hoặc thì ngón tay từ bao giờ đã nằm trong miệng hắn, chiếc lưỡi nóng hổi quấn lấy ngón tay cô trêu đùa.
"Tiểu Nhi hư lắm nha, kinh nghiệm của em có không ít nhỉ?".
"Xùy, còn phải nói, tuổi thọ trí nhớ của bổn nương kéo dài tận 2 kiếp đấy!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT