Ở phía bên Nhan Khuynh, Chúc Dương và Ngụy Nguyên đã vội vã đến thành phố A cùng lúc, nhưng người lo lắng cho Nhan Khuynh là Chúc Dương lại là người đầu tiên đến quán trà.Cậu mở cửa bước vào, nhưng cậu không cảm thấy bầu không khí lo lắng, ngược lại thấy một cảm giác thoải mái và ấm cúng.Nhan Khuynh là người thích hưởng thụ, quán trà này nhìn không lớn, nhưng trang trí rất đẹp.

Mặc dù đồ nội thất đơn giản, nhưng có một vài nét xưa cổ kỳ lạ ở khắp mọi nơi.

Lúc này, Nhan Khuynh đang ngồi trên một chiếc đệm mềm và nghịch chiếc bể cá mà cô vừa có được.Chỉ có thể nói là thực sự hợp ý, sau khi nhìn thấy Nhan Khuynh, con cá koi béo ở chợ gỗ trở nên chán nản vì không bị đem đi ngay lập tức, sau đó đã tuyệt thực.Dù sao cũng là đại ca nhỏ này đại biểu cho vàng bạc, ông chủ sợ có chuyện không hay nên vội vàng gọi điện thoại cho Nhan Khuynh, lập tức gửi cá koi cho cô trước.

Tất nhiên, bể cá đặt làm của Nhan Khuynh vẫn đang được làm, vì vậy bể cá đi kèm với cá koi lần này vẫn là bể cá sứ Thanh Hoa trước đó.Theo lý mà nói, bể cá hình tròn ngũ hành thuộc kim, có thể sinh thủy vượng nên là điềm lành.

Cá koi có màu vàng, có thể nói là rất hài hòa.

Nhưng Nhan Khuynh cảm thấy bể cá không đủ hoàn hảo nên cô định bố trí một trận pháp Phong Thủy nhỏ để cho cá được nghỉ ngơi tốt.Đây chính là cá koi chiêu tài của quán, không thể qua loa.Nghĩ đến đây, Nhan Khuynh chọn ra một vài đồ trang trí bể cá nhỏ và cẩn thận đặt chúng dưới đáy bể cá, nhưng tới lúc lắp đặt xong thì Nhan Khuynh không hài lòng với hình dạng của gốc cây nhỏ, vì vậy cô tìm một công cụ để tự mình chỉnh sửa nó.Còn cá koi kia, nó chỉ bơi dí vào thành bể cá giống như con người.

Nếu không phải không thể ra khỏi nước, có lẽ nó đã nhảy ra khỏi nước, dùng sức cọ vào người Nhan Khuynh.Chị gái vừa xinh đẹp vừa hiểu công việc thực sự quá ít, cá koi có được chủ nhật như vậy thật đúng là không thể nào tốt đẹp hơn,“Làm việc chăm chỉ, sau này nhóc sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.” Duỗi ngón tay vuốt v e đầu cá koi, đôi lông mày cùng với đôi mắt ôn hòa của Nhan Khuynh đẹp đến khó tin.Được, thật thích ...!Cá koi nhỏ rất thích cảm giác yên bình trên cơ thể Nhan Khuynh, nó ngẩng đầu lên và cố gắng đến gần Nhan Khuynh hơn, sau đó thân mật hôn đầu ngón tay của cô, cực kì không muốn rời xa.Chúc Dương ở ngoài cửa nhìn cảnh tượng trong nhà, chỉ cảm thấy chị gái mình chỗ nào cũng đẹp, một tên đê tiện như Ngụy Nguyên nên cút thật xa.

Nghĩ đến những tin nhắn của những người đó trên mạng, lửa giận trong lòng cậu càng không thể kiểm soát.Nhan Khuynh nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, bắt gặp Chúc Dương với vẻ mặt không vui, vội vàng vươn tay gọi cậu lại đây: “Sao lại ở chỗ này? Tan học chưa?”“Chưa tan.” Chúc Dương liếc nhìn thấy điện thoại của Nhan Khuynh ở một bên, lập tức hiểu cô chắc chắn còn chưa phát hiện mà thở dài.“Sao chị còn rảnh trêu cá thế? Chị không biết trên mạng có chuyện gì hả?”“Trên mạng? Chuyện gì xảy ra?” Nhan Khuynh cũng có chút kinh ngạc.Chúc Dương không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng chỉ có thể để Nhan Khuynh tự đọc: “Mở Weibo ra sẽ biết.

Làm sao chị lại dính líu đến Ngụy Nguyên và La Minh vậy?”Ngụy Nguyên và La Minh? Chuyện gì đang xảy ra vậy! Nhan Khuynh ban đầu không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy trên Weibo, cô càng thêm bối rối.Không biết vì sao, tài khoản Weibo của cô liên tục đẩy tin nhắn, trong nháy mắt có hàng chục nghìn tin nhắn được gửi đi, điện thoại lập tức bị sập nguồn.

Sau năm phút đồng hồ, điện thoại di động của Nhan Khuynh đã được khôi phục, sau khi xem chi tiết, cô cũng rất khó nói nên lời.Nói về cuộc sống tốt đẹp ba tháng này, Nhan Khuynh đã quên tên cặn bã Ngụy Nguyên này từ lâu rồi.

Rốt cuộc, trong mắt Nhan Khuynh, tên này chỉ là một người đàn ông bị cắm sừng và cả gia đình hắn đều gặp vận rủi.

Đừng nói là chơi mấy cái trò ngược luyến tình thâm để làm bàn đạp cho nữ chính trong nguyên tác, đến cả tát hắn cô cũng chẳng muốn, chỉ muốn tránh xa hắn càng sớm càng tốt.Cuối cùng thì ghét của nào trời cho của đấy, cô trốn đến tận đây rồi mà còn có thể dính líu lại được, đúng là đau đầu.

Nhìn vào nội dung bình luận của những người đó trên mạng thì không biết nên khóc hay cười.

Cô chỉ cảm thấy những người hâm mộ ngu ngốc này mẹ nó thực sự bị thiểu năng trí tuệ, hoặc là họ quá thiển cận, chưa bao giờ nhìn thấy thầy bói chân chính sao?Đợi đã, chưa bao giờ nhìn thấy thầy bói chân chính sao? Nhan Khuynh đã có một tính toán nhanh chóng và nảy ra ý tưởng ngay lập tức.Nhan Khuynh đột nhiên nhớ đến thế giới mà cô chưa xuyên đây, nơi có một vài Weibo có tick V dành riêng cho việc buôn bán này kia.Họ không chỉ bói toán đoán mệnh mà mà còn mở các cửa hàng trên Taobao bán những thứ như trang sức bói toán và bùa hộ mệnh.

Vào thời điểm cô còn đi học, Nhan Khuynh có một người bạn làm việc này, cũng từng nghe người ta nói rằng anh ta có thể kiếm được hơn một triệu nhân dân tệ trong một tháng hoặc nhiều hơn.Nhưng vào thời điểm đó, Nhan Khuynh đã nổi tiếng đến mức những người tìm đến cô nhiều tới mức nắm tay nhau là có thể đủ vòng quanh thành Cửu Ngũ.

Về cơ bản có thể nói là mở một quẻ ăn cả năm, số tiền ít ỏi như vậy sao có thể lọt mắt cô.

Nhưng bây giờ dù sao cô đã nghèo rồi, cô cảm thấy ý tưởng này không tồi.Nhan Khuynh một lòng tập trung vào việc kiếm tiền và muốn thử mọi phương pháp có thể.

Sau khi có ý tưởng, cô lập tức nhập một vài từ khóa trên Weibo, những từ như "cá koi", "tài lộc hàng ngày".

Cuối cùng, cô bất ngờ phát hiện ra không có ai trên thế giới này kinh doanh loại hình kinh doanh này, đầu óc cô đột nhiên trở nên thông suốt.Xét cho cùng, quán trà của cô dù tốt đến đâu thì cũng chỉ là cửa hàng vật chất, khả năng chi tiêu của thành phố A là có hạn, rượu thơm ở hẻm sâu thì cũng phải để hương truyền ra trước.

Nhưng bây giờ là xã hội mạng, không bằng trước tiên dựa vào hoạt động mạng để tạo dựng tên tuổi cho mình!Lòng cô chợt giác ngộ.Nhan Khuynh cân nhắc tính khả thi của kế hoạch, khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc hơn.

Chúc Dương bên cạnh nhìn cô mà trong lòng rung động, sợ cô vì chuyện của Ngụy Nguyên mà cảm thấy đau lòng.Thực ra thì trước khi Chúc Dương đến đây, cậu có hỏi sơ qua chuyện lúc Nhan Khuynh còn ở Yến Kinh, nhưng tất cả những gì cậu nghe được đều khiến người ta đau lòng.Trong điện thoại, bạn của Chúc Dương thao thao bất tuyệt nói về Nhan Khuynh.Không trách được vì lúc Nhan Khuynh còn ở Yến Kinh quá nổi danh.

Là một học sinh ngoan với tiền đồ tươi sáng, thế mà lại vì một câu của Ngụy Nguyên mà can tâm làm chim hoàng yến.

Sau lại dứt khoát chia tay, người biết đều nói người như Nhan Khuynh đúng là mạnh mẽ.“Tôi đã từng thấy Ngụy Nguyên và Nhan Khuynh ở chung một chỗ, Nhan Khuynh hầu hạ đúng là làm người ta phát thèm!” Bạn Chúc Dương hâm mộ vài câu: “Hẳn là cậu biết mấy tiểu thư khuê các ở cổ đại chứ nhỉ? Nhan Khuynh cho người ta cảm giác như vậy, xem chồng như trời!”“Xem chồng như trời?” Chúc Dương nghe xong mà cảm thấy đau răng: “Cậu nói đây là Nhan Khuynh thật hả?”“Tất nhiên rồi!” Cậu bạn không nhịn được mà nâng cao giọng: “Nhan Khuynh cảm kích biết điều lại còn có tài, cũng không tiêu hoang phung phí, hằng ngày dịu ngoan không làm trời làm đất.

Cậu cũng biết thời buổi này nuôi hoàng yến cũng không dễ, bỏ ra nhiều tiền cũng chỉ là đồ chơi.

Nhan Khuynh đúng là thiệt tình với Ngụy Nguyên!”“Cô ấy thích Ngụy Nguyên?” Chúc Dương khó khăn hỏi, cảm giác như bị ai đó nhéo một cái.

Vốn dĩ cậu chỉ cho rằng Nhan Khuynh là mê muội nhất thời, nhưng bây giờ nghe những lời mà bạn nói, cô rõ ràng là yêu Ngụy Nguyên sâu đậm.

Thậm chí còn vì Ngụy Nguyên mà nhẫn nhịn.

Nhưng cuối cùng lại đi vào kết cục như vậy.Những ngón tay cầm điện thoại của Chúc Dương càng lúc càng siết chặt, cuối cùng cậu còn ước gì mình có thể thẳng tiến đến Yến Kinh ngay mà đánh Ngụy Nguyên một trận tơi bời.

Tiện thể hỏi hắn một câu, hỏi một chút hắn xem chân thành của Nhan Khuynh thành cái gì!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play