Không lâu sau một chiếc xe đắc tiền đậu trước mặt Linh, tài xế vội dầm mưa mà ra mở cửa cho cô, khi lên xe cô vẫn không quên nhìn Khôi một cái trước khi rời đi. Trong miệng ấp úng đôi ba câu nhưng chẳng thể thốt ra vì sỉ diện.

Ngày hôm sau Khôi kể lại cho Minh nghe tất tần tật mọi chuyện, cậu chỉ phủi tay tỏ vẻ lạnh lùng, không quan tâm. Khôi thở dài lắc đầu ngao ngán.

" Rốt cuộc bao nhiêu người không yêu lại yêu trúng tên vô tâm đó vậy, thật đáng thương"

Hôm nay cũng vậy Linh tiếp tục bám riết theo Minh đến tận ký túc xá, nhưng đương nhiên là không được vào, vì quy định của ký túc. Càng đuổi theo người đó lại càng đi xa dần khiến Linh mệt mỏi mà ngã quỵ xuống. Khôi đứng kế bên lặng lẽ nhìn xuống cô.

" Em có biết trong cuộc tình nếu con gái là người chủ động thì sẽ có vài phần thiệt thòi không?"

" Nhiều cặp đôi nổi tiếng cũng là con gái chủ động đấy thôi, mà vẫn hạnh phúc kia mà"

" Quan trọng ở sự chủ động là người ta có yêu em hay không, nếu người ta không yêu thì em càng chủ động người ta sẽ càng cảm thấy phiền "

Linh quay mặt đi, chăm chú nhìn vào điện thoại mà không để ý đến Khôi nữa.

" Em quay về đi trước khi trời đỗ mưa"

Trong giây phút đó, khi Khôi vừa quay đi cô đã vô thức quay đầu lại nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng có cảm xúc rất kì lạ.

Bộ ba nhóm " quyết không làm vai phụ" được thành lập, gồm có Linh, Quân và cả Ánh Dương. Hai người kia mãi chạy theo đuổi thứ ánh mắt của tình yêu, còn Ánh Dương chỉ vì bị bắt buộc. Quân đập bàn dõng dạc nói.

" Cuộc họp hôm nay sẽ nói về kế hoạch tát chiến trong tương lai của chúng ta, không thể cứ nhìn họ đến bên nhau như vậy được "

Nhưng không ai thèm để ý đến lời của cậu, Linh thì trầm ngâm suy nghĩ, Dương thì thất thần.

" Linh Dương đầu bò hai cậu bị sao vậy? Hối hận rồi?"

Linh tức giận lườm cậu ta.

" Linh Dương cái đầu cậu, kế hoạch hiện chưa có tạm hoãn đi"

Ánh Dương cũng hùa theo tán thành, nói xong cả hai bỏ đi để một mình Quân ở lại trong sự khó hiểu.

" Hai cậu ấy bị gì vậy ta?"

Linh bước lên xe, xe chuẩn bị lăng bánh thì cô đột nhiên hạ của kính xuống mời Dương vào xe. Dương bất ngờ nhìn cô, đây có lẽ là lần đầu tiên cô thấy Linh xử sự như một con người bình thường dễ mến.

" Có chuyện gì mà mời tôi lên xe? Nói nhanh? chắc chắn là có ý đồ?"

" Tôi xấu đến như vậy sao?"

Dương nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nói lên tất cả. Linh trịnh trọng nói thẳng ra.

" Chuyện là... ùm thì... Nếu phải chọn cách bất chấp theo đuổi người cậu yêu với việc người yêu cậu theo đuổi cậu nhưng cậu không yêu cậu ta thì cậu sẽ chọn cái nào"

Dương bất ngờ vì câu hỏi của Linh " chẳng lẽ cậu ta giác ngộ rồi? Hèn gì trời mưa bão miết"

" Ùm thì chuyện này cũng khá là khó nói, tùy người sẽ có những lựa chọn khác nhau, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không chọn ai hết "

" Tại sao?"

" Việc phải chọn một trong hai điều trên cái nào cũng đau khổ vậy thì chọn làm gì, không muốn yêu thì không cần phải chọn, suy cho cùng thì tình yêu là thứ vũ khí chí mạng có thể lấy mạng ta bất kì lúc nào mà."

Linh gật đầu khuôn mặt trầm tư như đang suy ngẫm điều gì đó, bỗng Dương hỏi.

" Bộ có ai đang theo đuổi cậu à?"

Linh bất ngờ giật mình vì cô biết Khôi cũng không phải là thích cô chỉ là cô có chút rung động với cậu nên mới muốn hỏi vậy thôi.

" Không có, vậy tôi đưa cậu lại bệnh viện"

Dương bất ngờ nhìn Linh với đôi mắt khó hiểu cô nói thầm. " Đúng là tình yêu là mật thất muốn lật thế nào thì lật, cả con người như cậu ta cũng bị tình yêu làm cho mềm hoá rồi, ra dáng con người rồi "

Từ nhỏ Linh đã không hề có bạn vì ba cô bị nghi ngờ là người gây tai nạn rồi bỏ trốn nên dường như các bật phụ huynh luôn cấm con mình chơi với cô, lúc cô bị bất nạt chính Minh luôn là người ra tay cứu giúp. Nên cô vốn rất bám lấy cậu, từ cấp hai, cấp ba có chuyện gì hai người cũng tâm sự với nhau nên chỉ có đối phương an ủi, khi giận nhau cũng chẳng nói chuyện qua trung gian được, bây giờ cô có thể tâm sự với Dương âu cũng đã lấp đi phần nào cô đơn trong quá khứ của cô. Đây có lẽ là lần duy nhất cô được tâm sự với một người xa lạ không thân không thích. Sự cô đơn trống trải và vì chỉ có duy nhất một người ở cạnh khiến cô cứ bám lấy cậu.

Con ếch cứ bám lấy cái giếng thì làm sao biết được thế gian còn nhiều cái hay hơn nhiều, từ khi gặp được một vài người mới Linh dần dần cũng mất đi chút hứng thú với Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play