Thực hiện: Clitus x T Y T
Buổi xem mắt này, ngoại trừ việc năm cô gái được đãi một bữa no nê cũng không xảy ra thêm bất cứ chuyện gì.
Bạn học Tư Mã Quỳ tuy rằng từ trước đến nay vô tâm vô phế, nhưng cô ấy cũng biết sinh viên kết giao với giáo viên cùng trường là chuyện rất phiền phức, hơn nữa cũng đang trong giai đoạn quan trọng như tốt nghiệp, cho nên trong lúc ăn cơm, cô ấy không còn bất cứ tư tưởng nào đối với gương mặt như anh trai mưa của Kỷ Thư. Lúc ăn xong rồi càng là muốn trực tiếp chạy nhanh về trường học viết luận văn tốt nghiệp.
Kỷ Thư có lẽ cũng có cùng suy nghĩ với Tư Mã Quỳ nên sau buổi xem mắt, anh ta cũng chỉ làm hết trách nhiệm đưa mấy người về đại học A rồi vội vàng rời đi, sau đó cũng không bao giờ chủ động liên lạc với Tư Mã Quỳ nữa.
Khi thời hạn nộp bản thảo luận án tốt nghiệp đầu tiên đến gần, cuộc sống của năm cô gái lại trở nên bận rộn. Lộ Ninh là người đầu tiên trong số năm người nộp bản thảo luận án đầu tiên, hơn nữa, cô không cần tìm việc làm và cũng không có ý định thi lên thạc sĩ nên đã dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình để giúp đỡ một số người khác chỉnh sửa lại dàn ý luận văn, tìm kiếm tài liệu luận án, đồng thời còn xung phong nhận nhiệm vụ cơm bưng nước rót đến tận mồm mấy người.
Mỗi lần ăn đồ ăn Lộ Ninh mang về từ căng tin, mấy cô gái trong ký túc xá đều không khỏi òa khóc: “Mẹ ơi, dì nhà ăn đúng là kỳ nữ trăm năm có gặp mà! Lúc trước cùng lắm cũng chỉ cà chua xào cà chua, thế mà bây giờ đã tiến hóa lên thành cà chua xào dâu tây rồi. Dâu tây rốt cuộc đã làm gì sai mà để dì ấy đối xử với nó như thế.”
Lộ Ninh khiêm tốn xin ý kiến: “Ngoài những món này, trong căng tin còn có chuối chiên dưa hấu, bắp cải xào nho, khoai tây nướng dâu tây, đậu phụ xào táo, nói đi, mấy cậu muốn ăn cái gì, để tớ đi mua cho mỗi người một phần.”
Lương Bì yếu ớt xua tay: “... Không cần, thế này là được rồi!”
Phái Phái nhìn Tư Mã Quỳ: “Tiểu Quỳ, cậu có muốn nói với bác trai một tiếng, để bác ấy sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt nữa không? Tớ vẫn còn là em bé, suốt ngày ăn mấy cái thứ hắc ám này, biết đến bao giờ tớ mới từ cup A lên cup B đây?”
Lộ Ninh thông cảm vỗ vai Phái Phái: “Chuyện cup ngực này à, nó còn phải tùy theo gen nữa. Cậu nhìn Hà Hoa xem, rõ ràng là theo gen của mẹ Hà, lên cấp ba đã là cup C rồi. Cậu ấy hả, vừa nhìn là đã biết theo gen ba cậu.”
Phái Phái: “... Vậy Tiểu Qùy thì theo gen ai?”
Lộ Ninh nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Chắc là tùy thời tiết! Mùa hè lớn hơn, mùa đông tương đối nhỏ hơn chút, dù sao gặp nóng nở ra, khi lạnh thì co lại!”
Dù thế nào đi nữa, sau gần nửa tháng loay hoay, cuối cùng mọi người trong ký túc xá 531 cũng vội vã nộp bài về cho tổ quốc trước thời hạn nộp bản thảo đầu tiên... Không phải, là giáo viên hướng dẫn luận văn.
Mọi người vốn tưởng rằng sau khi nộp luận văn có thể tiếp tục cuộc sống đại học ăn nằm ngủ như heo, ai biết rằng sau khi nộp bản thảo đầu tiên thì đau khổ mới thực sự bắt đầu.
Luận văn của vài người không ngừng bị giáo viên hướng dẫn gửi về bắt sửa hai ba lần thì cũng thôi. Mấu chốt là mỗi lần họ đến gặp cố vấn để nghe ý kiến sửa luận án, giáo viên hướng dẫn luôn áp dụng phương thức chủ yếu tốt khen xấu chê, ngay cả những sinh viên đứng đầu như Lộ Ninh cũng không nhận được bất kỳ sự ưu đãi nào. Vì vậy sau này, mỗi khi nghe thấy điện thoại trong ký túc xá vang lên, trái tim nhỏ bé của mấy người không khỏi run lên.
Tất nhiên, vẫn có những thu hoạch ngoài mong đợi, đó là Hà Hoa, cô bạn cùng lớp luôn khẳng định “giảm cân khó hơn lên trời”, đã giảm tròn bảy cân vì sửa luận văn và chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Đến nỗi bảy cân này có phải do cup C cống hiến hay không cũng không biết được.
Cuối tháng tư, Lộ Ninh và những người bạn lại nhận được cuộc gọi từ giáo viên hướng dẫn, yêu cầu họ lắng nghe ý kiến sửa đổi luận án và xác nhận lần cuối những vấn đề liên quan đến việc bảo vệ luận án. Mấy người đầu tiên là vui mừng, sau lại lo lắng. Điều đáng mừng là người hướng dẫn nói rằng đây là lần cuối cùng nghe ý kiến sửa luận văn, tức là những ngày tháng đau khổ này sắp kết thúc, điều đáng buồn là càng là lần cuối thì càng không thể xem nhẹ nó. Suy cho cùng, bóng tối trước bình minh mới thật sự là bóng tối!
Kết quả khi họ chậm rãi đến văn phòng giáo viên hướng dẫn, họ bất ngờ nhìn thấy Kỷ Thư.
Mấy người Lộ Ninh học chuyên ngành quản lý tài chính, một trong những chuyên ngành hàng đầu trong đại học A, một chuyên ngành khác cũng có thể gọi là ngành mũi nhọn của đại học A là kỹ thuật mạng do giáo sư Kỷ Thư giảng dạy.
Dù là hai chuyên ngành cùng một trường nhưng sinh viên của hai viện từ trước đến nay ai cũng không phục ai, thế cho nên thầy cô Viện Kinh tế và Quản lý và thầy cô Viện Khoa học Máy tính cũng trong tối ngoài sáng cạnh tranh ngầm lẫn nhau.
Ít nhất thì mấy người Lộ Ninh học bốn năm chuyên ngành trong viện, vẫn là lần đầu tiên bắt gặp Kỷ Thư trong Viện Kinh tế và Quản lý thế này.
Bởi vì quá bất ngờ nên không ít người sửng sốt. Cuối cùng, vẫn là Kỷ Thư chủ động chào hỏi: “Mấy em đến đây tìm giáo sư Đường thảo luận chuyện luận văn tốt nghiệp sao?”
Mấy người đồng loạt nhìn Tư Mã Quỳ, Tư Mã Quỳ không nhịn được, căng da đầu gật đầu: “Dạ vâng! Chào giáo sư Kỷ ạ!”
Kỷ Thư mỉm cười đẩy gọng kính trên sống mũi lên, quay đầu nhìn về phía mấy thầy cô hướng dẫn luận văn: “Giáo sư Đường, nếu cô còn có việc phải làm thì tôi về trước. Chuyện mà cô nói, tôi sẽ xem xét kỹ càng.”
Nữ giáo sư phụ trách hướng dẫn luận án cho nhóm Lộ Ninh là quản lý có tiếng của Viện Kinh tế và Quản lý, biệt danh là Diệt Tuyệt sư thái. Cô ấy chưa bao giờ mỉm cười ngay cả khi đối mặt với những sinh viên giỏi, nhưng lúc này cô ấy lại cười như một bông cúc nhỏ đong đưa trong gió: “Này, anh đừng đi vội. Dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Lát nữa chúng ta cùng ăn trưa vừa ăn vừa nói chuyện nhé. Bài viết của mấy em sinh viên này đã được sửa lại nhiều lần và cũng sắp đến lúc hoàn thiện rồi. Tôi gọi điện cho mấy em hôm nay đến chủ yếu là vì muốn nói chuyện với mấy đứa về việc bảo vệ luận án, sẽ không mất quá vài phút đâu.”
Nói xong, gương mặt hiền từ nhận xét ngắn gọn về bài viết của mấy người, rồi giải thích rằng thời gian bảo vệ luận án dự kiến là ngày 10 tháng 5. Mỗi người có thời gian mười phút, năm phút đầu tiên dùng để trình bày quan điểm luận văn của mình, năm phút tiếp theo dành cho giáo viên đặt câu hỏi và sinh viên trả lời. Xong xuôi, cô ấy vẫy tay ra hiệu rằng họ có thể rời đi.
Những người khác đều đứng gần cửa nên khi nhìn thấy người hướng dẫn nói có thể rời đi, họ nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Lộ Ninh hôm đó tình cờ đi một đôi xăng đan đế cao, bởi vì cô đứng tương đối gần với người hướng dẫn nên không có gì ngoài ý muốn cô bị tuột lại phía sau. Vậy nên cô chưa kịp ra khỏi phòng giáo viên hướng dẫn đã bị Kỷ Thư gọi lại: “Này, bạn học Lộ Ninh, em dừng lại một chút. Tôi đã tìm thấy cuốn “Sách lập trình máy tính” mà lần trước em hỏi mượn tôi rồi. Nếu tiện đường em đi với tôi đến văn phòng lấy đi!”
Lộ Ninh rất muốn nói: “Thầy Kỷ, dù thầy muốn dụ em đi cũng nên tìm một cái lý do nào hợp lý hơn chứ? Em là sinh viên học quản lý tài chính, đang yên đang lành đi mượn sách lập trình máy tính gì đấy của thầy làm gì?”. Nhưng ngoài miệng lại hợp tác trả lời: “Bây giờ em có thời gian, nhưng một lát nữa không phải thầy còn muốn đi ăn cơm với cô Đường sao?”
Kỷ Thư lập tức giả vờ khó xử: “Cô Đường, cô xem…”
Cô Đường vẫn mỉm cười, chẳng qua nụ cười kia có ý rất sâu xa: “Nếu thầy Kỷ còn có việc khác, thế chúng ta tạm gác chuyện ăn cơm vào hôm nào đấy vậy! Nhưng trước đó tôi không biết, thầy Kỷ và hoa khôi viện Kinh tế và Quản lý của tôi lại lén lút gặp gỡ lẫn nhau đấy. Tuy nói thời buổi này tình thầy trò đã không còn là cái gì đó đáng lên án, nhưng có một số việc, có thể tránh thì vẫn nên tránh một chút.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Những lời này thực sự rất khó nghe, đặc biệt là đến từ một giáo viên, mặc dù Lộ Ninh đã chuẩn bị tinh thần có thể sẽ đắc tội với giáo viên hướng dẫn vì đã lấp liếm giúp Kỷ Thư, cũng nhịn không được tức giận đến phát run. ( truyện trên app tyt )
Nhưng cô chưa kịp phản bác thì Kỷ Thư đã chắn trước mặt cô nói: “Là như thế này, Lộ Ninh mấy năm nay nhận được học bổng của tập đoàn Ngôn Hề, hơn nữa tốt nghiệp xong sẽ đến tập đoàn Ngôn Hề thực tập. Trùng hợp chủ tịch tập đoàn Ngôn Hề, Ngôn Hề và tôi là bạn cùng lớp ở trường đại học, nên tôi tình cờ gặp Lộ Ninh vài lần. Giáo sư Đường, bản thân cô cũng là giáo viên, nên chắc cô cũng tự biết rằng ngay cả những sinh viên không thuộc chuyên ngành của mình, ngẫu nhiên gặp được một người có lực học tốt cũng sẽ không giấu được lòng yêu mến người tài. Lộ Ninh không chỉ là sinh viên xuất sắc của ngành quản lý, thậm chí còn tự học lập trình máy tính, vậy nên cũng khó trách tôi khen em ấy nhiều hơn hai câu.”
Giáo sư Đường mỉm cười: “Thì ra là vậy, tôi còn tưởng rằng… Lộ Ninh, đừng trách cô nhiều chuyện. Thời buổi này quả thực có một số nữ sinh viên đại học tự nhận mình trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng thay vì tuân theo làm tròn bổn phận của sinh viên, mấy em lại có suy nghĩ đi đường tắt thông qua việc yêu đương với thầy giáo trong trường. Cô cũng sợ em còn trẻ làm việc vẫn chưa biết nặng nhẹ, nên có lòng tốt dặn dò em hai câu. Nếu có chỗ nào cô nói không đúng, em cũng đừng để trong lòng.”
Lộ Ninh không nói gì, nhưng sự kính trọng và tình cảm của cô dành cho vị giáo viên này trong nháy mắt giảm xuống còn âm điểm.
Bởi vì đoạn nhạc đệm này mà Lộ Ninh cảm thấy chán nản cho đến khi cô bước ra khỏi phòng giáo viên. Cô nghĩ, chẳng trách cô dù cố gắng thế nào trong khoảng thời gian này cũng không nhận được lời nhận xét tốt từ người hướng dẫn này, hóa ra trong suy nghĩ của đối phương, cô vẫn luôn là người tự nhận mình là một người trẻ đẹp nhưng chưa bao giờ tuân thủ nghiêm túc nghĩa vụ của một sinh viên nữ.
Kỷ Thư không ngờ hành động vô ý của mình lại gây ra phiền toái lớn như vậy cho Lộ Ninh, vì thế không khỏi chủ động xin lỗi Lộ Ninh: “Chuyện ngày hôm nay thật sự là do tôi không suy xét chu toàn, chủ yếu là do cô Đường trong khoảng thời gian này vẫn luôn có ý muốn giới thiệu cháu gái cô ấy cho tôi, nhưng tôi đã lịch sự từ chối cô ấy mấy lần mà không có kết quả, nên hôm nay tôi không thể không lấy em làm lá chắn. Không ngờ rằng em lại bị giáo sư Đường hiểu lầm, em đừng lo lắng, nếu đến lúc đó cô ấy dám làm khó em trong việc bảo vệ luận văn, tôi nhất định sẽ làm chủ giúp em.”
Lộ Ninh mặc dù đau lòng, nhưng cô cũng biết chuyện này Kỷ Thư không có lỗi, vì thế cười khổ lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến thầy, vấn đề nằm ở em. Dù sao mấy năm nay, bất kể có nhận được hay không nhận được học bổng do tập đoàn Ngôn Hề cấp, em đều sẽ bị đám đông chế giễu và nói rằng dựa vào ngoại hình hơn là khả năng thực sự của mình, cũng thành thói quen luôn rồi.”
Kỷ Thư suy nghĩ một chút, chậm rãi nhớ lại: “Lúc tôi học đại học, có một người bạn ở ký túc xá năm nào cũng đứng nhất lớp, lần nào cũng cách người thứ hai mấy chục điểm. Cái người đứng thứ hai kia cũng là một tên nhỏ mọn, biết thực lực của mình không thể đấu thắng được cậu bạn của tôi, liền tung tin đồn người anh em trong ký túc xá kia của tôi là một tên tiểu bạch kiểm, nói cậu bạn của tôi là dựa vào khuôn mặt mới được thầy cô cho điểm cao, còn nói năng hùng hồn cậu ấy có quan hệ mờ ám với cô giáo của chúng tôi. Em đoán xem cậu bạn kia của tôi đã nói gì?”
Lộ Ninh lắc đầu.
Kỷ Thư cười: “Bạn cùng ký túc xá của tôi nói cậu nên vui mừng vì trường không dựa vào mặt để xếp thứ hạng. Dù sao, nếu mọi người dựa vào năng lực thực sự của mình, tôi thi xếp thứ nhất, còn cậu vẫn có thể xếp thứ hai. Nhưng nếu xếp hạng dựa trên khuôn mặt thì tôi vẫn đứng đầu, còn cậu sao, chưa biết chừng chỉ có thể đứng vét đĩa.”
Lộ Ninh buột miệng nói: “Người bạn mà thầy nói không phải là Ngôn Hề đấy chứ?”
Kỷ Thư nhìn cô một cái: “Đúng vậy, chính là Ngôn Hề!”
Lộ Ninh: “… Mặc dù người đứng thứ hai trong cuộc thi là tự mình gieo gió gặt bão, nhưng không biết tại sao, em vẫn cảm thấy lời này của Ngôn Hề giống như không biết xấu hổ.”
Kỷ Thư hoàn toàn đồng ý: “Ngay từ đầu cậu ta đã là một kẻ không biết xấu hổ.”