Thực hiện: Clitus x T Y T
Lộ Ninh không biết cảnh tượng cô giúp Ngôn Hề trong quán cơm đã bị người trong cuộc nhìn thấy, đương nhiên cho dù biết thì cô cũng không rảnh để ý tới, bởi vì giờ phút này cô đang tất tả ngược xuôi chăm sóc cho bốn con ma men trong phòng ký túc xá.
Lão đại Lương Bì là người uống nhiều nhất trong bốn người, nhưng cũng là người ít say nhất và ít rắc rối nhất. Cô ấy uống say xong trừ vài lúc thi thoảng lầm bầm rầm rì mấy tiếng, còn đâu suốt cả buổi chỉ nằm thẳng đơ trên giường.
Nhưng thông thường có người đỡ rắc rối nhất thì cũng sẽ có người lung tung lộn xộn nhất. Mà cái tên đau đầu nhất trong bốn con ma men này chính là lão nhị Phái Phái. Lúc trước trên đường đi học về, cô ấy thường xuyên đùa giỡn bạn nam cùng lớp hay giúp đỡ mình. Mà lúc này, khi trở lại ký túc xá, tên này lại càng lộ rõ nguyên hình. Đầu tiên là cuốn ga trải giường giả làm Bạch Nương Tử, sau đó lại ôm Lộ Ninh bắt đầu ê a hát Mẫu Đơn Đình.
Lộ Ninh thực sự bị cô ấy làm cho nhức đầu, trực tiếp tát cho hai cái, kết quả Phái Phái im lặng chưa đầy hai phút đột nhiên hát: “Tôi có thể chèo thuyền mà không cần mái chèo, tôi có thể chèo thuyền mà không cần hướng gió, bởi vì cuộc đời tôi, buộc chặt vào cơn sóng... Nhưng nước sông Hồng Hà, sóng xô sóng, sóng sau mạnh hơn sóng trước, sóng vỗ tôi vào bãi cát... Vậy là tạm biệt bạn ơi! Tạm biệt bạn tôi! Tạm biệt bạn tôi, tạm biệt, tạm biệt! Nếu tôi chết trong cơn sóng lớn, hãy treo tôi lên cây cao (số)... Nếu tôi chết trong cơn sóng lớn, hãy treo tôi lên cây cao (số)...”
Lộ Ninh khó khăn quay mặt đi, nhìn thấy Tư Mã Quỳ bên cạnh một tay chỉ vào bản đồ thế giới trên đầu giường, một tay ôm Hà Hoa đang say như chết, trìu mến nói: “Ái phi, nàng có thấy không? Cả mảnh đất này, chính là giang sơn trẫm giành lấy cho nàng, chỉ cần nàng không còn nhớ thương tên đàn ông A Tam bán cà ri bò Ấn Độ ở cổng trường, ngày mai trẫm sẽ đập nát một mảnh trăng đưa cho nàng? Sao? Không thích mặt trăng? Còn Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất thì sao?”
Hà Hoa: “… Hòa bình thế giới rất quan trọng, đừng lúc nào cũng hở một tí là đòi đánh giết.”
Lộ Ninh nghe xong lời này gần như vui mừng đến phát khóc, không ngờ rằng trong toàn bộ ký túc xá ngoài mình ra còn có một người tỉnh táo khác, nhưng chưa kịp vui mừng quá lâu, cô đã nhìn thấy Hà Hoa đang véo phao bơi trên người, nũng nịu khóc thương nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp sợ rằng mình sắp lâm bồn…”
Tư Mã Quỳ bình tĩnh sờ lên mặt Hà Hoa: “Nói lời ngu xuẩn gì thế, ái phi nàng đừng quên, nàng cũng là một người đàn ông giống như ta, là đàn ông chân chính tay không tấc sắt!”
Hà Hoa: “Vậy tại sao ta lại cảm thấy buồn nôn?”
Tư Mã Quỳ: “Đúng vậy, tại sao? Chẳng lẽ là ghét bỏ vẻ bề ngoài của Lộ Ninh quá ghê tởm sao?”
Lộ Ninh yên lặng leo lên giường, cắm tai nghe, quyết định để mấy con người ấy tự sinh tự diệt.
Đêm nay là một đêm khó quên không chỉ đối với Lộ Ninh mà còn đối với các cô gái trong toàn bộ khu ký túc xá, cho đến khi Lộ Ninh đến căng tin mua bữa sáng vào sáng hôm sau, cô mới có thể nghe thấy đủ loại tin đồn về ký túc xá nữ đêm qua nghe thấy tiếng quỷ khóc.
Một cô gái ở cùng tòa nhà thậm chí còn chủ động hỏi Lộ Ninh: “Mọi người đều nói tối hôm qua nghe thấy động tĩnh kinh khủng, người trong phòng cậu có nghe thấy không?”
Lộ Ninh bình tĩnh liếc nhìn cô ấy: “Không, hôm qua phòng ký túc xá tớ ngủ rất sớm, chất lượng giấc ngủ của mọi người đều khá tốt, bốn người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Đối phương tin là thật: “Ồ! Vậy không chừng là tiếng động phát ra từ tòa bên cạnh! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có lời đồn nói rằng trường chúng ta được xây trên nghĩa trang. Rõ ràng có nhiều chỗ khác để chọn mà tại sao trường lại muốn tranh giành đất với cả người chết? Đúng là nghĩ thôi đã thấy phát hoảng rồi!”
Lộ Ninh thuận miệng trả lời: “Tranh giành đất đai với người sống không chỉ tốn thời gian, công sức mà còn rất có thể tốn công vô ích, mà giành đất với người chết thì không phải lo mấy thứ này. Đại học A của chúng ta là muốn dùng hành động thực tế để nói cho chúng ta biết - khi còn có thể sống, cố gắng sống càng lâu càng tốt, dù sao thì cho dù chết đi, cũng chưa chắc có thể sống yên ổn.”
Đối phương ngây ngô gật đầu: “Nói như vậy, nhà trường đúng là đã phải suy nghĩ rất nhiều rồi!”
Lộ Ninh phụt cười!
Lúc Lộ Ninh mang theo một đống màn thầu, bánh bao, bột chiên, bánh xèo giòn trở về ký túc xá, ngoại trừ bạn học Phái Phái là người ồn ào nhất đêm qua vẫn còn đang ngủ, mọi người đều đã dậy.
Nhìn thấy bữa sáng trong tay Lộ Ninh, Hà Hoa là người đầu tiên vồ lấy, nhưng chỉ mới ba giây sau đã lập tức thay đổi: “Chanh, sao cậu chỉ mua màn thầu mà không mua dưa chua? Cậu không biết màn thầu với dưa chua mới là sự kết hợp tuyệt đỉnh cho một bữa sáng tiêu chuẩn sao?”
Lộ Ninh cười lạnh, lấy hết bánh bao trong túi ra đưa cho cô ấy: “Đừng nói nhảm nữa, ăn hết mấy thứ này cho tớ đi!”
Hà Hoa giận mà không dám nói, trong miệng ngậm một cái bánh bao yên lặng lui về phía Tư Mã Quỳ, lắp bắp nói: “Không có dưa chua thì thôi đi, đến cả màn thầu cũng lạnh ngắt, Chanh cậu quả nhiên không yêu tớ mà.”
Tư Mã Quỳ vỗ vỗ đầu cô ấy an ủi, rồi tự mình ăn một cái bánh bao: “Có cái ăn là tốt rồi, cậu thấy tớ còn chưa bao giờ kén chọn…” Vừa dứt lời, Tư Mã Quỳ đi thẳng vào phòng tắm, trên bàn vẫn còn chiếc bánh bao bị cắn dở một miếng, ừm, là nhân rau hẹ.
Rau hẹ là thứ tốt, nhưng đáng tiếc Tư Mã Quỳ từ nhỏ đã ghét nhất rau hẹ.
Thấy vậy, Lương Bì vốn đã duỗi móng vuốt về phía túi đồ ăn sáng liền lặng lẽ thu móng lại. Lộ Ninh mỉm cười đưa cho cô ấy hai chiếc bánh quẩy và một cốc sữa đậu nành: “Cậu cứ lo ăn phần của cậu, chuyện này không liên quan gì đến cậu hết.”
Lương Bì lập tức nhận ra điều gì đó, vừa cắn bánh vừa chỉ vào bánh xèo giòn hấp dẫn nhất trong túi: “Đây là món đặc biệt chuẩn bị cho Phái Phái à?”
Lộ Ninh cười: “Ừ, tớ đã cố ý bảo dì cho nhiều cay một chút!”
Lương Bì đầy thông cảm liếc nhìn Phái Phái trên giường, ừm, ớt cũng là thứ tốt, nhưng vấn đề là Phái Phái ăn ớt xong rất dễ cáu bẳn.
Lộ Ninh cũng không lo lắng mấy cô bạn này sẽ sớm tiết lộ bí mật cho Phái Phái, quả nhiên sau khi Phái Phái tỉnh lại, Lương Bì đưa dép, Tư Mã Quỳ đưa kem đánh răng, còn Hà Hoa chủ động đưa bánh xèo giòn còn hơi nóng cho cô ấy.
Phái Phái cầm bánh xèo giòn mà cảm động nước mắt nước mũi đầm đìa: “Vẫn là mấy cậu tốt. Ở nhà tớ mà uống say đến ngay cả ba mẹ ruột cũng ghét bỏ. Nhưng mấy cậu chẳng những không chê tớ, còn đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho tớ. Nếu một ngày nào đó tớ nghĩ luẩn quẩn trong lòng đi phẫu thuật chuyển giới, tớ nhất định sẽ làm bạn trai của mỗi người trong một ngày.”
Mọi người đồng loạt xua tay: “... Làm ơn đi hại người khác dùm đi!”
Phái Phái cắn một miếng lớn bánh xèo giòn, sau đó bị cay đến mức cả người nhảy thẳng từ trên giường xuống. Lương Bì lắc lắc ấm nước, phát hiện cả năm ấm đều trống rỗng, sau đó mới nhớ ra ngày hôm qua mọi người bận ăn liên hoan nên quên đi phòng nước lấy nước. Mắt thấy con bé Phái Phái nếu mà không uống nước rất nhanh sẽ xỉu đùng ra đất, Lương Bì đơn giản trực tiếp hứng nước dưới vòi nước máy rồi đưa cho Phái Phái.
Phái Phái uống nước xong ném ly nước đi, lập tức đi tới nhéo cổ Lương Bì: “Mấy đứa tồi tệ này, cho tớ ăn ớt cay cũng không biết chuẩn bị trước ly nước cho tớ, còn để cho ta uống nước máy, nhỡ đâu tớ uống phải thứ gì bẩn thỉu thì làm sao bây giờ? Tớ là đóa hoa của tổ quốc đấy, mấy cậu vùi dập hoa tàn thế này cũng không sợ tổ quốc tới tính sổ các cậu hả?”
Lương Bì đuối lý, ngoan ngoãn để cô ấy véo mình. Phái Phái véo xong Lương Bì lại đi tới véo Tư Mã Quỳ và Hà Hoa, Tư Mã Quỳ và Hà Hoa một bên trốn một bên phản bội đẩy Lộ Ninh ra chịu trận: “Phái Phái, cùng lắm chúng tớ chỉ xem là đồng phạm, đầu sỏ gây tội thực sự là Chanh. Bánh xèo giòn là cậu ấy cố tình bảo dì cho thêm nhiều ớt!”
Phái Phái lập tức làm động tác chỉ lan hoa giống Tây Thi: “Chanh, anh thật độc ác! Cho dù không nghĩ đến em, anh cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng em chứ? Nó chính là con ruột của anh đó! Sao anh có thể nhẫn tâm ra ta với con được!”
Lộ Ninh: “...Xem ra ớt thêm vẫn chưa đủ!”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Phái Phái lập tức thành thật.
Tư Mã Quỳ đợi đám người ầm ĩ xong, mới chậm rãi đề nghị: “Các đồng chí, dù sao hôm nay cũng không có tiết học, chúng ta cùng nhau dạo phố mua quần áo đi?”
Lương Bì mất hứng thú: “Tớ còn không có bạn trai, mua quần áo làm gì? Không đi.”
Phái Phái cũng có vẻ lười nhúc nhích: “Thời tiết nóng quá, đi dạo phố còn chẳng bằng ra chợ sau trường mua một quả dưa hấu rồi về ăn uống chơi game. Hơn nữa tối qua tớ cũng uống nhiều quá, bây giờ đầu vẫn còn đau lắm.”
Hà Hoa thẳng thắn hơn: “Kể từ khi tăng cân, tớ đã từ bỏ thói quen xa xỉ mua quần áo này rồi.”
Chỉ có Lộ Ninh không có trực tiếp từ chối, mà là cười hỏi Tư Mã Quỳ: “Sao đột nhiên muốn đi mua sắm?”
Tư Mã Quỳ gãi gãi đầu xấu hổ: “Ờ thì, ông già nhà tớ giới thiệu cho tớ một người, ông ấy nói là giáo viên đại học. Tớ đã xem ảnh người đó rồi, quả thực nhìn trông rất tuấn tú lịch sự. Tớ nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng đi gặp xem sao. Ngay cả khi xem mắt thất bại, ít nhất tớ có thể có thêm một người bạn đẹp trai đúng không! Nhưng mấy cậu cũng biết, con người tớ không có kinh nghiệm trong tình yêu, cũng không có kinh nghiệm xem mắt, nên tớ muốn mua một bộ quần áo tiếp thêm can đảm cho chính mình.”
Lương Bì lập tức cảm thấy hứng thú: “Vậy còn chần chừ gì nữa, đi thôi! Tuy tớ chưa bao giờ đi xem mắt nhưng tớ cũng từng xem mấy cuộc xem mắt của người khác, đến lúc đó tớ sẽ đi cùng cậu, phòng trường hợp giáo sư đó là một tên mặt người da thú, tớ sẽ trực tiếp giúp cậu KO anh ta. Tất nhiên, nếu giáo viên đó thực sự là một soái ca ba tốt, tớ cũng có thể trực tiếp giúp cậu hạ gục anh ta, sau đó để cậu muốn làm gì thì làm.”
Lộ Ninh: “...Giáo viên tiếng Trung của cậu có biết cậu dùng thành ngữ như thế này không?”
Phái Phái và Hà Hoa cũng vui vẻ đứng dậy khỏi giường: “Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên…”
Lộ Ninh cảm thấy đi mua quần áo không cần quá nhiều người đi cùng như vậy, đang định từ chối thì đã bị Phái Phái kéo cánh tay: “Chanh, cậu nhất định phải đi cùng chúng tớ, tớ không quan tâm nhiều về việc Tư Mã Quỳ có mua quần áo hay không, mấu chốt là phải để cậu mua thêm mấy bộ nữa. Tốt nhất là mua loại quần áo mà mỗi lần xuất hiện trước mắt Ngôn Hề đều khiến anh ta không nhịn được muốn xé phăng quần áo ra!”
Lộ Ninh trán đầy vạch đen: “... Trên đời này có loại quần áo như thế tồn tại sao?”