Buổi tối trở về, Giang Yến nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Tôn Ninh. Trải qua một ngày dài với nhiều cung bậc cảm xúc họ lại có nhau trong bình yên. Tôn Ninh lấy cánh tay mình làm gối cho cô, Giang Yến gác một chân lên người anh, tay vòng sang ôm eo anh thật chặt, bộ dáng không khác gì chú gấu Koala ôm cây bạch đàn yêu thích, cô thủ thỉ: "Tôn Ninh, em muốn ở bên anh như này thật lâu."
Hiểu được tâm tư của cô, anh vòng tay ôm cô chặt hơn: "Anh tình nguyện làm gối ôm cho em suốt đời, anh yêu em Giang Yến." Cô lại rúc vào người anh rụi rụi, vòng tay này quen thuộc quá, đáng yêu quá, cô muốn ghim chặt từng khoảnh khắc được ở bên anh. Người đàn ông của cô luôn bảo vệ cô, trong giây phút sinh tử không quên che chắn cho cô. Cô rướn người đặt lên môi anh một nụ hôn chớp nhoáng: "Em đã đánh dấu rồi, cả đời này anh chỉ có thể thuộc về em."
Tôn Ninh bật cười, một tay anh giữ gáy cô kéo lại gần hơn: "Em đánh dấu chủ quyền cần mạnh mẽ, rõ ràng hơn chút." Nói rồi đôi tay anh nhanh nhẹn chuyển tư thế, áp cô xuống dưới thân. Đôi môi lấn lướt, càn quét đánh dấu chủ quyền khắp người Giang Yến. Cô khúc khích cười vì nhột, cười một hồi đến lúc nước mắt lăn dài lúc nào không hay. Tôn Ninh vẫn cho rằng phụ nữ luôn khó hiểu nhưng hôm nay anh thật sự đã hiểu bạn gái anh nghĩ gì. Dù cô cười hay khóc cũng có anh cạnh bên, tình cảm khắc cốt ghi tâm khiến anh cảm nhận rõ, tận sâu trong linh hồn chỉ muốn hét lên hàng nghìn lần "Anh yêu em".
Giang Yến đã suy nghĩ rất nghiêm túc, lần này cô nhất định theo mẹ học nấu ăn cho tử tế. Tôn Ninh bận bịu với công việc, cô không muốn sau này anh còn phải vào bếp vì cô, ăn ngoài hàng mãi cũng không tiện, để đảm bảo sức khỏe tốt nhất cô nên học nấu ăn. Mẹ cô khỏi phải nói vui cỡ nào, bà nhìn ra cô đã thay đổi, không còn là con bé vô ưu, rất có hơi hướng người phụ nữ của gia đình.
Vì nóng vội với món cá chiên mà Giang Yến bị bỏng dầu. Ham hố ướp cá với đủ loại gia vị, lúc cho cá vào chảo dầu nóng cô không để ý, nước trong cá vẫn còn. Vết bỏng dầu to như đồng xu đang ửng đỏ trên mu bàn tay Giang Yến khiến Tôn Ninh rất xót xa, anh giúp cô xả nước làm dịu vết thương, còn động viên, an ủi: "Đừng lo, để anh giúp em xử lý". Dù vết thương không nghiêm trọng nhưng cô cũng dựa cả người vào anh. Dòng nước mát làm cô vơi đi cảm giác nóng rát ban nãy, còn sự ôn nhu của anh khiến tim cô mềm nhũn.
Nhìn bàn tay anh đang giữ tay mình dưới vòi nước, cô càng tin tưởng chắc chắn rằng đây là bàn tay đẹp nhất thế gian và nó thuộc về người đàn ông của cô, người mà cô muốn gửi gắm cả cuộc đời.
Phát giác sự im lặng bất thường của cô, anh cố tình cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô: "Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?" Mặc vòi nước đang chảy, mặc tay anh đang cầm tay mình, cô ngoái đầu lại, nhón chân hôn lên má một cái thật kêu: "Trả công cho anh vì sơ cứu kịp thời." Khóe môi anh cong lên: "Lương bác sỹ làm ngoài giờ rất cao, em trả thêm nữa đi." Giang Yến nhận ra anh có lúc rất lưu manh nhưng cô thích anh như vậy.
Bàn tay đã rửa xong, cô quay lại nhảy tót lên người anh: "Vào bôi thuốc cho em, rồi em tính công một thể, đảm bảo anh chỉ có hời." Bỏ lại bữa cơm dở dang chưa món nào ra món nào, Tôn Ninh hăm hở ôm Giang Yến về phòng cùng nhau bàn tính cách trả công phù hợp nhất.
Tôn Ninh thay hình đại diện trên mạng xã hội là ảnh chụp hai người hạnh phúc bên nhau, lần này là rõ mặt, không úp mở gì nữa, anh muốn công khai với cả thế giới bạn gái anh là ai, cũng để đánh dấu rõ chủ quyền, cô là của anh, anh cũng chỉ thuộc về cô. Bạn bè đồng nghiệp ùa vào chúc mừng anh, chị gái Lan Như để lại câu bình luận gọn lỏn hai chữ "Cưới đi." Anh nhìn màn hình cười tủm tỉm, bà chị của mình nói quả không sai.
Buổi tối đi trực anh có hơi giật mình. Thục Nữ cô nàng con gái Trưởng khoa xét nghiệm khi trước vẫn luôn theo đuổi anh, 6 tháng trước cô ta đi du học anh đã yên tâm không gặp lại nữa, giờ này cô nàng mang khuôn mặt hằm hằm như đi bắt nợ đứng trước mặt anh.
Cô ta nắm chặt hai tay, mặt có chút ửng đỏ vì kích động, giọng nói eo éo mọi khi càng trở nên khó nghe, khiến cả khoa anh luôn thắc mắc tại sao tên không giống người: "Anh Tôn Ninh, tại sao anh không chờ em mà lại công khai ảnh với người khác. Lần trước ba em nói anh có bạn gái em đã không tin, ảnh mạng anh lấy đâu chẳng được. Lần này rõ mặt, rõ người. Có phải anh chọc tức em để em phải gấp rút trở về không?"
Tôn Ninh lạnh lùng, mắt cũng không thèm liếc tới, giọng nói dứt khoát: "Cô tỉnh táo lại đi, tôi chưa bao giờ liên quan đến cô. Tôi còn làm việc, mời cô về ngay cho."
Thục Nữ lại nâng cao tông giọng, dù khuôn mặt đã chỉnh sửa xinh đẹp, ăn mặc hợp thời nhưng cái nết khó ưa khiến cô ta đến giờ vẫn ế: "Em không tin, hôm nay anh phải nói rõ cùng em."
Tôn Ninh mặc kệ cô ta lẽo đẽo đi theo, bóng lưng thẳng tắp vẫn bước đi bình thản, chợt suy nghĩ lóe lên, anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta, còn nở nụ cười làm cô ta thoáng mừng vì tưởng anh đã đổi ý cho cô ta cơ hội. Ngay sau đó anh tạt thẳng gáo nước lạnh làm cô ta thất vọng ê chề: "Mấy nữa tôi mời ba cô đi ăn cưới, còn cô thì khỏi, miễn tiếp." Nói rồi đôi chân dài nhanh chóng cất bước, để lại con nhỏ tức tối đứng dậm chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT