Kỳ thật Thượng Khả cảm thấy thuê mấy bảo tiêu cũng không tệ, chỉ là cố chủ không nên là Mộ Trinh, mà phải là Thiệu Phi Độ. Nhưng trước đó, Thiệu Phi Độ phải lấy lại được quyền kiểm soát tài chính của mình trước đã.
Lấy danh nghĩa quản lý tài sản, Mộ Trinh nắm giữ gần như toàn bộ thu nhập của Thiệu Phi Độ. Nếu không phải điều động một khoản tài chính lớn cần phải có giấy chứng minh thân phận, con dấu và dấu vân tay của Thiệu Phi Độ, chỉ sợ gã đã trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của mình rồi. Nhưng dù là thế, trong mấy năm qua Mộ Trinh cũng đã lục tục chuyển rất nhiều tiền từ tài khoản của Thiệu Phi Độ qua tài khoản của mình. Gã ngày thường tiêu xài phung phí, tuy đầu tư rất nhiều hạng mục nhưng lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa phần lớn đều dùng để gã hưởng lạc.
Mộ Trinh cũng không để ý, bởi vì Thiệu Phi Độ là thẻ vàng lâu dài của gã, phí sáng chế hàng năm cho mỗi bản nhạc độc quyền của hắn đều là một khoản thu nhập xa xỉ. Nếu không phải ngón tay Thiệu Phi Độ bị thương, thì khoản thu nhập của một buổi biểu diễn bao gồm phí quảng cáo v.v, sẽ là một con số thiên văn.
Mấy ngày trước, Thượng Khả đưa Thiệu Phi Độ đến ngân hàng để báo mất tiền, còn đổi lại mật mã khác. Sau khi sao kê, trong tài khoản chỉ còn lại hơn 100 triệu. Nhưng trên thực tế, thu nhập tích lũy mấy năm qua của Thiệu Phi Độ đã vượt qua 4 tỷ, số tiền này lần lượt bị Mộ Trinh chuyển ra ngoài, mỗi lần là cả chục triệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT