"Đứa nhỏ này thật là, trời lạnh cóng như thế này con chạy đến bờ biển làm cái gì? Nếu không phải vận khí tốt, chỉ sợ mẹ không còn được gặp lại con." Tống Mịch Trân vừa bê bát canh nóng cho Úy Huân, vừa lải nhải quở trách.
Úy Huân dựa vào đầu giường, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, đối với lời Tống Mịch Trân nói mắt điếc tai ngơ.
"A Huân?" Tống Mịch Trân nâng cao giọng gọi hắn.
Úy Huân lúc này mới quay đầu, ánh mắt yên lặng dừng trên mặt bà.
"Làm sao vậy?" Tống Mịch Trân bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhịn không được sờ sờ mặt mình.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ký ức của Úy Huân dừng lại ở trận tuyết lở, nhưng sau đó hắn lại được vớt lên từ trong biển La Phù cách núi Huttayo cả vạn dặm. Hơn nữa, chứng mù mặt của hắn không hiểu sao mà lại được chữa khỏi, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy bản thân đã bị mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
"Không phải nói với con rồi sao? Con biết được tin ba con ở trong núi Huttayo gặp nạn, lập tức chạy đến cứu viện, kết quả gặp phải tuyết lở, sau khi được cứu ra thì đưa đến bệnh viện chữa trị. Nhưng mà không biết tại sao sau đó con lại đột nhiên bỏ đi, một mình chạy đến bờ biển." Tống Mịch Trân như một cuộn băng casette lặp lại câu trả lời trước đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT