Khả Khả hóa thành bột phấn ở trong lòng bàn tay hắn, cứ như vậy biến mất khỏi thế giới. Văn Cảnh Nhung không biết chính mình phải tiếp thu cái này hiện thực này như thế nào.
Sự cố phát sinh sau hơn một tháng, vết thương trên người Cát Tuấn Hiên đã khỏi hẳn, sau khi xuất viện, hắn chủ động gánh vác trách nhiệm điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố ngày đó, hơn nữa đối với kẻ đầu têu tạo thành sự việc lần này - Bách Lâm triển khai trả thù điên cuồng, thậm chí không tiếc vứt bỏ một nửa tài sản, cùng hắn liều mạng.
Mạng của hắn là do Thượng Khả cùng Văn Cảnh Nhung cứu, cuối cùng lại làm hại Văn Cảnh Nhung mất đi người yêu.
Văn Cảnh Nhung ngoài mặt thoạt nhìn không có gì khác thường, mỗi ngày đúng giờ đi làm, tan tầm, xử lí các loại sự vụ đâu vào đấy. Nhưng Cát Tuấn Hiên lại thường xuyên nhìn thấy hắn vẫn giữ thói quen sờ sờ vị trí trống không trên cổ tay áo, lúc ký tên thường xuyên ngồi nhìn bút máy trong tay đến xuất thần, ngẫu nhiên còn vô ý gọi tên "Khả Khả", hắn không có tinh thần ăn uống, cơ thể từ từ gầy ốm, ban đêm cho dù có uống thuốc ngủ cũng vẫn trằn trọc không yên.
"Người anh em, cậu mau tỉnh táo lại đi, đừng có tự tra tấn bản thân như vậy nữa, trong lòng khó chịu thì tôi sẽ bồi cậu uống một trận thống khoái, sau đó lại quay về cuộc sống bình thường, Cát Tuấn Hiên rốt cuộc nhịn không được kéo cổ áo rống vào mặt hắn.
"Tôi vẫn ổn." Văn Cảnh Nhung đẩy tay hắn ra, thanh âm thanh lãnh, biểu tình đạm mạc.
"Bộ dạng như quỷ của cậu bây giờ mà còn 'vẫn ổn'? Không sai, cậu điều hành công ty càng ngày càng lớn mạnh, tiền càng kiếm càng nhiều, nhưng cậu đã bao lâu không có một giấc ngủ đang hoàng rồi hả? Một ngày làm việc hai mươi tiếng đồng hồ, cậu cho rằng mình là người sắt sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT