16
Tuy tôi không đến chùa nữa nhưng Tiểu Ngũ thường xuyên đến tìm tôi. Tôi cũng không từ chối, dù sao ở gần vị Thần Tài nào thì tài vận của tôi cũng tốt lên, công việc của tôi tốt lên thì tôi cũng tăng lương và phát tiền thưởng cho nhân viên.
Hôm nay, anh ta lại đến chơi, tôi trêu chọc:
“Miếu Thần Tài có nhiều người thỉnh cầu lắm đấy, anh cứ trốn ra ngoài chơi như này, mọi người không kiếm được tiền sẽ lo lắng đấy Thần Tài ạ.”
Tiểu Ngũ không đồng ý:
“Tôi đang đi công tác, cô hiểu không."
“Gần đây có công viên giải trí thu không đủ chi nên tôi phải đến xem, để thu hút chút tài vận ông chủ"
“Tiểu Duật, cô muốn đi cùng tôi không.” Mắt anh ấy lấp lánh ánh sáng muốn tôi đi cùng. Tôi sợ giây tiếp theo anh ta sẽ mè nheo, làm nũng lắm, một người đàn ông trưởng thành mà làm nũng với tôi, tôi không chịu nổi.
“Được, được, tôi muốn đi ạ.”
……
Ở công viên giải trí, Tiểu Ngũ cứ như đứa trẻ chưa trải sự đời, đi tàu lượn siêu tốc thôi mà cũng chơi đi chơi lại mấy lần, tôi đứng chờ mỏi cả chân mà anh ấy còn thấy chơi chưa đã.
“Tiểu Duật, cô lên chơi với tôi đi, Tiểu Tống nói cô rất thích chơi tàu lượn siêu tốc"
Tôi xua tay:
“Thôi đi, tôi từng mơ thấy mình rơi khỏi tàu lượn siêu tốc, đây là điềm xấu, tôi không chơi đâu.”
Anh ta liếc mắt khinh bỉ tôi: “Cô còn mê tín thế á.”
“……”
Móa, Thần Tài sống sờ sờ, đứng trước mặt tôi thì bảo tôi còn tin vào khoa học sao được?
“Ơ nhưng mà Tiểu Tống là ai vậy?”
Mặt Tiểu Ngũ kiểu “Không phải như tôi nghĩ đấy chứ”:
“Nguyệt Lão tên đầy đủ là Tống Tự, biết nhau lâu như thế rồi đến tên người ta cô còn.....”
Tôi vội vàng cắt ngang anh ấy:
“Anh nói lại câu đầu tiên đi.”
“Nguyệt Lão tên đầy đủ là Tống Tự.”
Tiểu Ngũ không hiểu lắm nhưng vẫn kiên nhẫn đánh vần từng chữ, “T - ố - n - g - T - ự, nếu cô không nhớ được thì tôi viết ra giấy cho cô, cô mang về nhà đọc thuộc”
Hóa ra Nguyệt Lão là Tống Tự, dây tơ hồng của tôi từ đầu được nối với Tống Tự.
17
Khi tôi cắt tơ hồng anh ấy không ngăn cản tôi, sau đó cũng không nhắc lại chuyện đó nữa bởi vì anh ấy yêu Vô Ưu, không muốn chấp nhận ai khác đúng không.
Tiểu Ngũ chọc chọc cánh tay tôi:
“Cô sao vậy Tiểu Duật, sắc mặt cô tệ quá.”
Tôi hồi phục tinh thần trả lời:
“À.... tôi hơi khó chịu trong người thôi, chúng ta đi về nhé.”
……
Tôi mệt mỏi lê bước về nhà, bây giờ trong đầu tôi toàn là Nguyệt Lão, tôi hối hận vì mình hấp tấp cắt đứt tơ hồng, nếu không cắt thì có thể tôi còn có chút cơ hội. Nhưng lí trí nói cho tôi biết, cắt hay không cắt cũng giống nhau, Nguyệt Lão yêu Vô Ưu như thế, ngàn năm vẫn không thay đổi, một sợi tơ hồng thì làm được gì chứ.
Ban đêm.
Tôi tỉnh lại vì đau, cảm giác đau đớn như trái tim bị bóp nghẹt khi ở trong miếu Nguyệt Lão lại quay lại, tôi cố gắng với lấy di động định gọi 120 nhưng lúc này Thần Tài thứ hai xuất hiện trong phòng tôi.
“ Lão Nhị..... anh....."
Anh ấy không nói gì cả, trực tiếp vác tôi lên vai đi về hướng chùa Linh Sơn. Tim tôi càng đau nhói, tôi thều thào: "... Đau... tôi đau quá"
Mồ hôi lạnh của tôi thấm ướt ngực áo anh, anh ấy vội dừng lại, nhẹ nhàng bế ngang tôi, tốc độ cưỡi mây cũng nhanh hơn một chút. Tôi được bế vào miếu Nguyệt Lão thì cơn đau mới dịu đi.
Nguyệt Lão yếu ớt nằm trên giường, thân thể trong suốt đến mức gần như không nhìn thấy được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT