Bị Boss trong thế giới kinh dị yêu thương đêm ngày

Chương 2: Nhà ga luân hồi: Đoàn tàu màu xanh.


7 tháng

trướctiếp

Những người chơi mới bắt đầu cố gắng hỏi thăm từ những người chơi có kinh nghiệm, các thành viên của Long Hổ Bang cũng bắt đầu phân phối lại các đạo cụ của họ cho nhau. Một số người mới không phải thành viên Long Hổ Bang cũng đã chủ động bắt kịp, đặc biệt là người lấy khẩu súng lục từ ba lô ra lúc nãy. Lý Ái Manh cũng bối rối, tiếng hét vừa rồi khiến cô đến tận bây giờ vẫn còn tim đập chân run. Cô không dám nghĩ xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Thẩm Kinh Niên có phải lên được tàu là xong không.

“Nói chung là không đơn giản như vậy, nhưng cô cũng đừng sợ.” Thẩm Kinh Niên nhẹ giọng an ủi cô, “Bây giờ thì làm quen với mấy thứ đồ trong ba lô đi, biết đâu chúng sẽ có ích.”

Lúc này cô gái trẻ mới nhớ mình cũng có đạo cụ.

Tất nhiên, của cô cũng vậy, hai ngày nước và thức ăn, và một đạo cụ đặc biệt – một con búp bê. Điều này khiến Lý Ái Manh rất buồn, mặc dù cô là một cô gái nhỏ rất thích lấy búp bê, nhưng cô biết lúc này những vũ khí như dao hoặc súng lục sẽ hữu dụng hơn. Cô buồn bã cất búp bê đi rồi ngồi chờ tàu đến. Thế giới này quá kinh khủng, cô có cảm giác mọi chuyện khủng khiếp sẽ bắt đầu sau khi họ lên tàu.

Thẩm Kinh Niên vẫn im lặng ngồi trên băng ghế.

Cách đó không xa, ba lô của ông chủ công ty niêm yết kia đã bị Long Hổ Bang đưa vào phạm vi tài sản của mình, bên trong có một cây đèn pin tốt.

Hai phút sau, một đoàn tàu kiểu cũ đến bến, vỏ màu màu xanh, phảng phất nét xưa cũ. Những người chơi lập tức tập trung quanh sân ga, nhìn chằm chằm vào đoàn tàu dừng trước mặt họ. Cửa mở ra, nhân viên soát vé đứng ở cửa, trên tay cầm một cái dùi đục lỗ. Khuôn mặt của anh ta rất bình thường, chiếc mũ màu xanh gần như che hết lông mày và mắt ——

“Xếp hàng soát vé rồi lên tàu.”

Lý Văn Bân đứng đầu tiên và đưa vé của mình ra.

“Vé một lần, được rồi, lên đi.” Đây là một chiếc tàu hoả cũ màu xanh lá cây, số chỗ ngồi không hạn chế.

Mọi người lần lượt đi lên, bao gồm của Thẩm Kinh Niên và Lý Ái Manh.

Thẩm Kinh Niên là người ít nói nhất, cho nên ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp thu hút thêm vài ánh nhìn thì chẳng còn ai chú ý nữa. Cậu cũng đưa vé, nhưng khi nhân viên soát vé ngẩng đầu lên, ánh mắt dần thay đổi thành một dáng vẻ khác——

Những ngón tay đeo găng trắng cố tình lướt qua lòng bàn tay cậu, xoa nhẹ một lúc lâu rồi mới bấm vé.

Thẩm Kinh Niên khẽ nói cảm ơn, còn hơi mỉm cười.

Lý Ái Manh run rẩy, cứ cảm thấy nhân viên soát vé ma quái vừa rồi có gì đó không ổn.

Một nhóm người lên tàu, toa tàu đóng cửa, sân ga đã hoàn toàn yên tĩnh.

Đây không phải chuyến tàu chỉ có mỗi người chơi.

Sẽ có nhiều NPC trong mỗi cốt truyện, đây là điều mà người chơi đã quen. Nhưng NPC, bất kể giới tính hay tuổi tác đều phải cực kỳ cảnh giác, nếu không sẽ bị đối phương giết chết. May mà hành khách ở đây rất thưa thớt, và có rất nhiều chỗ trống. Những người chơi cũ chọn tụ tập với nhau, và những người mới cũng làm theo như vậy, họ nhanh chóng chiếm tất cả các ghế trống——

Thẩm Kinh Niên suy nghĩ một lúc rồi đi đến ngồi cạnh một người đàn ông bên cửa sổ.

“Xin hỏi chỗ nào có ai ngồi không?”

Người đàn ông nghiêng đầu, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Không.”

Lý Ái Manh cẩn thận đi theo và ngồi xuống, sau đó nhận ra, thì ra những người này cũng có thể giao lưu.

Cô phát hiện Thẩm Kinh Niên có vẻ rất thoải mái, trừ cậu ra, cho dù là người từng trải, điềm tĩnh cũng không thể biểu hiện ra vẻ bình thản như vậy. Trái tim cô lại run lên, cô ôm chặt ba lô, căng thẳng đến mức không dám tùy ý nói chuyện. Những hành khách nguyên bản trên chuyến tàu bên cạnh cô trông cũng như thể là người thật giống như cô vậy. Cô trông thấy một nam một nữ đang thản nhiên trò chuyện, còn một bà lão đang đeo kính đọc sách…

“Có thể cho tôi mượn một cuốn sách được không?” Thẩm Kinh Niên suy nghĩ một chút, thời gian chờ đợi hẳn là rất lâu, vì vậy lại hỏi nam hành khách bên cạnh.

Người đàn ông lại quay đầu: “Tự lấy đi.”

Thẩm Kinh Niên mỉm cười, ánh mắt vẫn dịu dàng: “Cám ơn.”

Cậu bắt đầu đọc sách.

Kịch bản trong không gian X đa phần phải ba ngày mới kết thúc, cho nên giờ cậu cũng không vội tìm manh mối. Cậu chắc chắn là người chơi duy nhất trong đây có thể thoải mái đọc sách như vậy. Các thành viên của Long Hổ Bang đã bắt đầu âm thầm tìm hiểu và làm quen với toàn bộ môi trường. Rất nhanh, trong tay Lý Văn Bân đã có một tấm bản đồ tàu hỏa, không gian của bọn họ vẫn rất hạn chế, chỉ có hai toa phía trước của đoàn tàu thuộc khu vực tự do đi lại, còn phía sau là toa chứa hàng hóa. Mà ở phía trước, có một nơi khiến anh ta chú ý ——

Văn phòng của đoàn trưởng.

Nói cách khác, trong trường hợp đoàn tàu không hợp tác rời khỏi nhà ga, họ cũng có thể giết đoàn trưởng và giành thế chủ động.

Lý Ái Manh căng thẳng một hồi, cảm giác hơi khát nước, cô không khỏi lấy chai nước trong ba lô ra uống mấy ngụm.

Cô còn chưa hiểu vật tư quý giá tới mức nào nên không biết tiết kiệm. Nhưng khi cảm xúc căng thẳng, rất nhanh, cô lại muốn đi vệ sinh. Cô do dự nhìn nhìn, không muốn rời khỏi Thẩm Kinh Niên, lại cảm thấy cứ nhịn như vậy thực sự rất không thoải mái.

“Tôi có thể… đi vệ sinh không?” Cô khẽ hỏi, “Kinh Niên, liệu có làm sao không?”

Gần như ngay lập tức, tất cả các NPC xung quanh họ đều nhìn về hướng này.

Nhưng Lý Ái Manh đang rũ mắt nhìn Thẩm Kinh Niên nên không để ý.

“Có thể, cô yên tâm đi.” Thẩm Kinh Niên mỉm cười, “Có cần tôi trông đồ hộ cô không?”

So với những người chơi khác, giờ Lý Ái Manh vẫn tin tưởng Thẩm Kinh Niên hơn, cho nên cô ngoan ngoãn để ba lô của mình lại rồi một mình đi vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nằm ở giữa hai toa, không phân biệt nam nữ. Khi đến đó, cô thấy bên trong vẫn còn người, cô đợi một lúc thì một người đàn ông trung niên khá luộm thuộm đi ra.

Các NPC khác đều có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người đàn ông trung niên này khiến Lý Ái Manh cảm thấy ghê tởm.

Cứ như bị ánh mắt hạ lưu ấy liếm láp toàn thân một lần vậy.

Cô cố gắng hết sức để không nghĩ đến những chuyện lộn xộn này, cũng không dám chọc giận những người không biết là thật hay giả này, chỉ nhanh chóng giải quyết nhu cầu, sau đó rửa tay rồi vội vã đi ra ngoài. Nhưng khi cô chuẩn bị quay lại chỗ Thẩm Kinh Niên thì chợt thoáng thấy gã đàn ông béo ú ghê tởm kia đang lôi kéo cô bé.

“Này, ông làm cái gì vậy!”

Cô vô thức nói to.

Cũng không thể trách cô, vừa mới tới thế giới này, Lý Ái Manh còn chưa phân biệt được rõ ràng giữa “người chơi” và “NPC”. Cô có thể tránh những người âm lãnh kia, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ, cô sẽ quên tất cả những điều đó.

Những người chơi khác cũng nhìn cô.

Không phải là không thể xung đột với NPC, nhưng hầu hết người chơi sẽ không bao giờ làm như vậy trừ khi cần thiết. Lý Ái Manh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô vẫn cứng đầu bước tới, đẩy người đàn ông ra sau. Cô bé mặc bộ đồng phục học sinh màu đỏ với chiếc cặp sách màu hồng dễ thương trên lưng. Cô bé trông chỉ khoảng bảy tám tuổi, lại chỉ đi có một mình.

“Cám ơn chị.” Cô bé ngoan ngoãn nói, “Chị, em hơi sợ, chị có thể ở đây với em không?”

“A… có thể, nhưng chị cũng…” Lý Ái Manh muốn nói mình cũng sợ, không khỏi quay đầu nhìn Thẩm Kinh Niên ở toa khác kia, “Vậy, vậy chúng ta cùng ngồi ở toa sau kia nhé?”

“Đúng là ngu ngốc.” Có người khẽ cười nhạo, “Lại còn coi bé gái trong này thực sự là bé gái chứ, lần trước đã có người bị cắt đứt yết hầu.”

Lý Ái Manh run bần bật.

Nhưng cô vẫn nắm tay bé gái cùng quay lại toa cũ.

Cô bé nghe lời, sau khi ngồi xuống liền lấy kẹo trong cặp ra đưa cho cô, ít nhất cũng an ủi được trái tim mong manh đang sợ hãi của Lý Ái Manh. Thẩm Kinh Niên là một anh trai xinh đẹp, cho nên cô bé cũng cho cậu, còn khẽ trò chuyện với hai người họ một lúc.

“Em tên Yến Ni, nhũ danh Ni Ni, đi tàu một mình đi học…”

“Em mấy tuổi rồi, sao lại đi học một mình?” Lý Ái Manh lo lắng, những đứa trẻ trước đây cô từng gặp đều là bảo bối của gia đình họ, “Nơi này không an toàn đâu.”

“Bố mẹ em đi làm bên ngoài, ông bà cũng già rồi…” Yến Ni nhai kẹo trong miệng, bắt đầu lắc lắc chân, “Không sao đâu, Ni Ni rất tự lập, có thể tự đi học. “

Thẩm Kinh Niên dịu dàng xoa đầu cô bé.

Cậu cũng lấy chocolate của mình ra chia cho mọi người, kể cả nam hành khách vẫn luôn im lặng bên cạnh kia cũng có. Lý Ái Manh hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ vật tư trong ba lô của mỗi người không giống nhau nên cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ ăn miếng chocolate có nhân mềm mại này. Cùng lúc đó, có nữ nhân viên đẩy xe đẩy tới bán đồ ăn, cô vừa đi vừa rao to, nhưng chẳng ai mua cả, chỉ có bà lão NPC đang đọc sách kia tìm trong ví một lúc lâu mới tìm được tờ một đồng, mua một chai nước khoáng rẻ nhất.

Sau đó, đoàn trưởng bước ra kiểm vé lần nữa.

Không giống với tất cả các nhân viên khác, đồng phục của đoàn trưởng rõ ràng là cao cấp hơn, chiếc áo khoác ngoài bằng nỉ màu xanh hải quân càng tôn lên vóc dáng cao lớn cùng đôi chân thẳng tắp thon dài của hắn. Đôi găng tay bằng lụa màu trắng bạc bao lấy các ngón tay, toàn thân chỉ lộ ra mỗi gương mặt. Đáng tiếc so với dáng người đẹp đẽ này, khuôn mặt kia lại có vẻ quá tầm thường.

Thẩm Kinh Niên vừa vặn đọc xong cuốn sách trên tay.

“Kiểm tra vé.” Vị đoàn trưởng đầy cảm giác áp bức kia bước tới bên cạnh cậu.

Lý Ái Manh nhanh chóng lấy vé của mình ra rồi nhìn đối phương trả lại mình sau khi kiểm tra. Cô bé và nam hành khách bên cạnh cũng vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, cho rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra——

Nhưng khi đến lượt Thẩm Kinh Niên, đoàn trưởng khẽ cười một tiếng.

“Quý khách, hình như vé của cậu có vấn đề.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp