Thời gian rất nhanh tới ngày thành lập trường.
Tuyết Ly nghỉ xả hơi mãi thành quen, tính chây lười không tham dự.
Vậy mà sáng sớm ngày ra cửa phòng đã bị Đình Phong giật mở, lôi cô dậy từ chiếc giường êm ái rồi kéo cô tới spa trang điểm và phối đồ.
Dù cô có phản kháng thế nào anh cũng mặc kệ, từ đầu đến cuối anh đều điềm nhiên bỏ ngoài tai tất cả lời van nài của cô.
Lúc đến trường, nhìn khung cảnh dòng người nhộn nhịp qua lại đang hòa trong buổi lễ, bấy giờ Tuyết Ly mới muộn màng nhận ra một chuyện.
Lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường cấp ba, có lẽ cô không phải là người duy nhất vinh dự được mời đọc phát biểu thôi đâu nhỉ? Một hình bóng bỗng hiện lên trong tâm trí, trái tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Vừa đi theo Đình Phong, Tuyết Ly vừa len lén quan sát xung quanh.
Tuy nhiên, người mà cô muốn gặp thì không thấy đâu, người mà cô không muốn chạm mặt thì lại xuất hiện trong tầm mắt.
Đối phương cũng nhìn thấy cô, bất giác sững lại.
Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ khó xử, mà ở phía sau cô ấy, những khuôn mặt nửa lạ nửa quen đang vui vẻ đùa giỡn trò chuyện với nhau cũng đưa mắt nhìn về hướng này.
Cô gái kia dường như nhận ra ánh mắt của cô cũng vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó, Tuyết Ly có ảo giác rằng xung quanh trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Cảm giác ngượng ngùng ập tới tất cả những người đang có mặt ở đây, rõ ràng đến mức người qua đường cũng cảm nhận được.
Họ hướng những đôi mắt hiếu kỳ về hướng này, kể cả Đình Phong đã đi được một khoảng khá xa cũng quay người lại, gọi với.
- Sao vậy? - Anh nhìn những cô gái đang đứng phía đối diện cô\, hỏi.
- Người quen của em à?
- Không phải! - Tuyết Ly mỉm cười nhìn anh\, đáp.
Nhận thấy cô vẫn chẳng có biểu hiện kỳ lạ gì nên Đình Phong cũng không hỏi thêm gì nữa\, đứng im nhìn cô chờ đợi.
Tuyết Ly quay người rời đi trước\, không hề lên tiếng chào hỏi những người kia\, tưởng như đối với cô\, tất cả bọn họ thật sự chỉ là những người xa lạ.
Đột nhiên\, cô gái nọ vội vàng cất tiếng\, giọng khá nhỏ.
- Chờ đã\, Tuyết Ly!
Tuyết Ly đứng sững lại, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về Thu Quỳnh.
Cô ấy khẽ c ắn môi dưới, bối rối vén tóc ra sau tai, dường như cô ấy đang muốn nói rất nhiều thứ nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Tuyết Ly cũng chẳng kiên nhẫn chờ đợi, khoảng tầm mười giây sau, không thấy đối phương nói gì, cô bèn nhấc bước rời đi luôn.
Đình Phong đã chứng kiến tất cả, chờ cô đi tới mới nhỏ giọng hỏi lại.
- Bạn cũ à?
Tuyết Ly phì cười.
- Anh nói gì vậy? Anh biết em không có bạn mà.
- Cô bé kia có vẻ biết em mà?
- Biết nhau thì sẽ là bạn sao? - Cô nhún vai\, tỏ vẻ không mấy quan tâm.
- Chúng em không phải.
Mối quan hệ của em và cô ấy hồi trước có chút khó xử cho nên em không muốn chạm mặt.
- Chuyện gì? Sao trước đây anh không nghe em kể gì cả? Em lén giấu anh à? - Như nghĩ tới cái gì đó\, Đình Phong trợn mắt.
- Đừng nói với anh là em từng bị bắt nạt học đường nhé?
Thấy cô không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, Đình Phong suýt chút hét lên.
- Này! Vậy mà em dám giấu anh rồi chịu đựng một mình sao?
- Mấy trò trẻ con kia không tính là bắt nạt được đâu.
Huống hồ…
Nói đến đây, Tuyết Ly ngừng lại.
Đình Phong nhíu mày, cực kỳ sốt ruột với sự lấp lửng mà em gái mình tạo ra.
- Huống hồ cái gì?
- Không có gì.
- Cô khẽ cười.
Huống hồ năm đó, từng có người đã đưa tay ra giúp cô, ngăn lại những trò trẻ con đó trước khi chúng trở nên quá lố và khó kiểm soát hơn.
***
Tuyết Ly vốn không phải là người hòa đồng gì.
Đúng như Đình Phong nói, cô là kiểu người có niềm yêu thích mãnh liệt với sách, cho nên dáng vẻ chỉ chăm chăm vào cuốn sách mà không để ý gì đến xung quanh của cô thật sự khiến người khác không dám lại gần, thậm chí còn cảm thấy cô khá lập dị.
Cô không chủ động nói chuyện với ai, ngược lại còn có xu hướng tránh tiếp xúc với người khác.
Tuy nhiên, cô lại học rất giỏi, nổi trội nhất là những môn học thuộc khối xã hội, nhưng lại khá yếu những môn tự nhiên.
Dù vậy nhưng cô vẫn cảm thấy học lệch như vậy chẳng có vấn đề gì, mỗi lần nhận bài kiểm tra, nhìn con điểm chỉ trên mức đạt một chút, cô chỉ ngẫm còn chưa đến một phút đã cất đi, điềm nhiên lấy sách ra đọc tiếp.
Có vẻ như đối với cô, những môn tự nhiên đạt điểm trên mức điểm trung bình đã quá đủ rồi.
Trái lại, cô lại khá khắt khe với những môn thuộc ban xã hội.
Dẫu bản thân đạt điểm cao nhất lớp với con số tưởng chừng như không thể xảy ra, nhưng cô vẫn nhíu chặt mày không hài lòng, mặt mũi sầm sì rất lâu, có khi còn tìm giáo viên để hỏi lại nữa.
Có lẽ mọi thứ sẽ trôi qua êm đềm mãi như vậy nếu như không có một ngày, khi Tuyết Ly đi vệ sinh về thì nhìn thấy vị trí ngồi của mình bị người khác chiếm lấy.
Cô gái đang ngồi trên ghế cùng đám bạn đứng xung quanh đang trò chuyện gì đó với người bạn cùng bàn của cô.
Tuyết Ly chưa từng để ý tới xung quanh nên dù đã vào năm học được ba tháng rồi, vậy mà đến cả tên người bạn cùng bàn của mình là gì cô cũng không biết.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn rõ cậu ấy như vậy.
Phải thừa nhận, đó là một khuôn mặt rất biết trêu ghẹo ong bướm, trên người cậu ta còn tản ra một loại hormone nam tính và trưởng thành hơn những người cùng độ tuổi.
Khuôn mặt cậu ấy khá lạnh, dù bị bao người léo nhéo bên tai vẫn thản nhiên giải đề, một lời cũng không đáp lại.
Tuyết Ly để ý hình như cậu ấy và cô là cùng một loại người, nhưng cậu ấy khác cô.
Cô tạo cho người khác cảm giác khó gần, còn cậu ấy lại rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhắm thấy gần tới lúc vào học rồi mà đám người kia vẫn không chịu rời đi, Tuyết Ly đành bước đến yêu cầu bọn họ trả chỗ.
Những người đó không vui ra mặt, đặc biệt là cô bạn đang ngồi chỗ của cô.
Nhưng thấy khuôn mặt lạnh nhạt của cô, cô bạn kai đành đứng dậy với vẻ không tình nguyện, còn cố ý đẩy mạnh bàn cô ra một cái, ngúng nguẩy bước về chỗ.
- Này cậu! - Tuyết Ly nhặt quyển sách của mình lên\, nhìn trang giấy trắng bị hằn một vết bẩn bắt mắt\, ngay lập tức\, cô gọi lớn.
Cô bạn kia lạnh nhạt quay đầu lại nhìn cô\, hỏi.
- Làm sao?
- Làm hỏng đồ của người khác thì phải xin lỗi chứ? Cậu không được người lớn dạy như vậy hả?
Cô bạn kia giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cô ấy bật cười, liếc quyển sách cô đang cầm trong tay một cái, hỏi.
- Cậu có bằng chứng không? Cậu có tận mắt nhìn thấy tôi đụng vào đồ của cậu không? Huống hồ\, đồ của cậu thì cậu phải tự giữ gìn cho cẩn thận chứ\, đến lúc bị hỏng lại đổ lỗi cho người khác là không được đâu.
- Nói như cậu thì...!- Tuyết Ly đứng dậy\, nhìn cô bạn kia bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
- Nếu một ngày cậu bị giật mất túi xách\, vậy thì lỗi là do cậu không giữ túi cẩn thận\, còn tên cướp thì hoàn toàn vô tội đúng không?
Trước đôi mắt mở to của cô bạn nọ, Tuyết Ly giơ cao quyển sách trong tay mình, chất vấn.
- Sách là vật vô tri\, con người mới là vật có ý thức.
Khoan nhắc tới việc tôi có giữ gìn đồ vật của mình hay không\, nhưng chỗ cậu vừa ngồi là chỗ của tôi\, chí ít thì cho đến hết học kỳ này thì nó là của tôi\, mọi thứ được đặt trên đó cũng là của tôi\, bao gồm quyển sách này.
Cậu tự ý ngồi vào chỗ của tôi\, động vào đồ của tôi mà chưa hề có sự xin phép\, cậu biết nó gọi là gì không? Là ăn trộm đấy!
- Cậu bị bệnh thần kinh hả? Ăn trộm cái gì chứ? Một quyển sách thôi mà cậu lại có thể nói những từ khó nghe như vậy...
- Tôi không muốn đôi co với cậu.
Cái tôi cần là một lời xin lỗi.
- Tuyết Ly cứng rắn nói.
- Xin lỗi đi!
- Bạn bè với nhau cả\, tại sao cậu cứ thích làm lớn chuyện như vậy? - Cô bạn cùng nhóm đang đứng bên cạnh dường như không nhìn nổi cảnh bạn của mình bị ức hiếp như vậy nữa\, đột ngột lên tiếng.
- Có câu chuyện lớn hóa nhỏ\, chuyện nhỏ hóa không.
Chúng ta còn học với nhau những ba năm\, không thể vì chuyện cỏn con này mà to tiếng với nhau như thế được.
Đôi bên cùng nhường nhịn không phải tốt hơn sao?
- Tôi chỉ yêu cầu một lời xin lỗi\, không phải bắt đền.
Như vậy còn chưa đủ nhường nhịn sao? - Tuyết Ly nhíu mày nhìn cô bạn mới lên tiếng kia.
- Huống hồ\, chúng ta thân với nhau lắm à?
Sự giằng co giữa hai nhóm người khiến lớp học rơi vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía này với tâm thế hóng chuyện, chẳng một ai có ý định can ngăn hay lên tiếng giải vây cho bất cứ bên nào.
Đối với họ, chỉ cần sự việc không liên quan đến mình thì tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ, đó là còn chưa nói đến một số người cũng mang suy nghĩ rằng Tuyết Ly đang cố ý làm lớn chuyện lên.
Chỉ là một quyển sách, đâu nhất thiết phải làm khó nhau đến cùng như vậy.
Nhưng bọn họ không biết, cái ngữ "chỉ là" với họ, đối với Tuyết Ly lại là một vật mà cô yêu thích và trân trọng.
Giống như những cô gái khác, có người thích váy đồ, có người thích phấn son.
Đồ vật yêu thích của mình bị hỏng, bị bẩn mà chẳng có lấy một lời xin lỗi tử tế, mấy ai mà can tâm.
Mỗi người đều có một điểm mấu chốt, nếu người khác đụng vào, nó giống như một ngòi nổ vậy.
Tuyết Ly vốn là một người trầm tính ít nói trong lớp, theo mắt người khác đánh giá chính là nhút nhát, là một mọt sách chính hiệu, lúc nào cũng thu mình trong thế giới nhỏ bé của bản thân, không chịu giao lưu hay trò chuyện với ai cả.
Cho nên việc cô đanh giọng từ nãy đến giờ khiến nhiều người rất bất ngờ, thầm nghĩ, hóa ra cô chỉ ít nói thôi, chứ cô không hiền lành chút nào cả.
Vốn rằng ai cũng cảm thấy cô làm lớn chuyện, nhưng nghe một lúc lại cảm thấy những gì cô nói cũng hợp lý, giống như bị thao túng vậy.
Sự việc chưa giải quyết xong, đôi bên đang ở thế giằng co không ai chịu nhường ai, cuối cùng bị cắt ngang bởi tiếng chuông reo vào lớp học.
Tuyết Ly nhíu mày, nhìn cô bạn kia hếch mặt lườm cô một cái rồi thản nhiên đi về chỗ với đám bạn của mình.
Đối với một số người, nhận sai chính là hạ thấp bản thân.
Thấy giáo viên cầm cặp vào lớp, Tuyết Ly cũng không nói gì nữa, chậm rãi ngồi xuống, lấy sách vở ra bắt đầu tiết học.
Cô vẫn thấy khá bực bội vì quyển sách yêu quý của mình chịu oan ức, nhưng cơn giận của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng qua mỗi lần trông thấy vết bẩn cô đều đau lòng không thôi.
Tuyết Ly là một người khá thô trong việc cảm nhận không khí xung quanh, vậy nên cô đã không để ý những người bạn cùng lớp đang bàn tán về cô, cũng không biết cô trở thành cái đinh trong mắt của cô bạn nọ.
Cô bạn ấy chính là Thu Quỳnh.