"Sở Thần thiếu gia?" Nghe Mã Bội Vân hỏi quản gia đáp lại: "Xin lỗi bà chủ, tôi cũng không rõ Sở Thần thiếu gia bây giờ đang ở đâu, hình như cậu ấy đã sớm theo ngài Kinh rời đi."
Mã Bội Vân nghe xong cũng không bất ngờ, chỉ nói: "Anh ra ngoài đi để tôi yên tĩnh một lát. "
"Vâng." Quản gia thuận theo rời khỏi phòng bệnh.
Ông vừa đi, trong phòng bệnh đơn xa hoa bỗng nhiên vang lên một trận tiếng khóc.
Lúc Sở Quốc Hùng đến thăm, Sở Hồng đã tỉnh, y nghe nói Mã Bội Vân cũng hôn mê bất tỉnh liền khăng khăng muốn đến thăm Mã Bội Vân, kết quả hai người họ vừa vào phòng bệnh đã nhìn thấy Mã Bội Vân đang cầm khăn giấy, bả vai run rẩy.
"Bội Vân em..." Đã rất lâu Sở Quốc Hùng không thấy vợ mình khóc, nhất thời có chút sửng sốt.
Mã Bội Vân không ngờ hai cha con họ không gõ cửa mà đã tự ý xông vào, trong vô thức bà muốn đuổi mắng họ ra ngoài, nhưng nhìn thấy miếng gạc trắng chói mắt trên cánh tay Sở Hồng, cuối cùng bà vẫn nhịn xuống. Dù sao cũng đã bị người ta nhìn thấy, Mã Bội Vân dứt khoát khóc càng to hơn, không còn đè nén chính mình, nhìn qua thật sự không giống một vị phu nhân giàu có chút nào.
Bà vừa khóc, vừa nhìn không khí tức giận mắng: "Uổng công tôi đối xử với cậu ta tốt như vậy, không ngờ cậu ta lại đối xử với tôi như vậy. Hai mươi năm tôi khổ cực vất vả, đúng là nuôi ra một tên bạch nhãn lang! Còn giúp người khác nuôi con trai! "
Sở Quốc Hùng và Sở Hồng đều nghe ra, "cậu ta" mà bà đang gọi là để chỉ Sở Ý.
Vừa nghĩ đến Sở Ý, trên mặt Sở Hồng lúc xanh lúc trắng, trong lòng y còn phẫn nộ hơn so với Mã Bội Vân gấp trăm lần.
Sở Quốc Hùng đi đến bên cạnh Mã Bội Vân vụng về an ủi bà: "Đừng đau lòng nữa, đến đây, lau nước mắt, vì tiểu súc sinh kia mà tức giận hỏng thân thể cũng không đáng. "
Không ngờ ông vừa an ủi, Mã Bội Vân càng khóc dữ dội hơn: "Ngược lại ông nói rất nhẹ nhàng rất linh hoạt, từ khi sinh ra các con cho đến bây giờ ông đã từng lo cho tụi nó một ngày nào chưa? Ông chỉ cần bỏ tiền ra là có thể nghe bọn nó gọi ông là "Ba", làm sao ông hiểu được cảm thụ của tôi? Tay tôi một bên dọn phân một bên dọn nước tiểu, ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu ta lớn lên, thậm chí... Thậm chí vì cậu ta, tôi có thể không cần con trai ruột của mình... Nhưng đổi lại tôi nhận được gì?"
Nhắc đến Tu Tâm, một cỗ áy náy dâng lên trong lòng Mã Bội Vân. Bà khóc lóc hỏi: "Có phải tôi sai rồi không? Là tôi sai sao? Tôi chỉ là... Chỉ là... Tôi thật có lỗi với Sở Thần..."
"Tôi thật là ăn mỡ heo làm tâm trí mê muội." Mã Bội Vân muốn đem nước mắt ngăn lại cũng không nổi: "Tôi chỉ nghĩ đứa nhỏ tôi vất vả nuôi lớn là Sở Ý, tất cả chờ mong và yêu thương của tôi cho người kia là Sở Ý, cho dù cậu ta có phải con ruột của tôi không cũng không quá quan trọng. Tôi lại quên, tất cả đồ tôi cho cậu ta vốn thuộc về Sở Thần. Nhưng sau khi nó về nhà, tôi, tôi lại đối xử với nó như vậy, nó hận tôi là phải. Mẹ thật có lỗi, mẹ xin lỗi con!"
Không ngờ sau khi Mã Bội Vân tỉnh lại lại giống như thay đổi thành người khác, Sở Hồng và Sở Quốc Hùng lại hiểu được cảm thụ trong lòng bà.
"Chúng ta đều có lỗi với Sở Thần." Sở Quốc Hùng sắc mặt nguy hiểm nói: "Anh nhất định sẽ đem tất cả trả lại cho nó, cũng nhất định sẽ cho nó một cái công đạo, để Sở Ý và mẹ đẻ cậu ta đều phải trả giá, đời này anh còn chưa từng bị lừa gạt như vậy. "
Vẻ mặt Sở Hồng không thay đổi, y sờ băng gạc trên cánh tay mình hỏi: "Sở Ý đâu? Chuyện tối qua, con còn chưa tìm cậu ta tính sổ. "
Khi y nói lời này giọng điệu rất lạnh lẽo, giống như đang hỏi thăm kẻ thù của mình, nhưng rõ ràng tối hôm qua y vẫn là một người anh cả yêu thương em út nhất.
Không ngờ rằng, yêu hận luôn cộng sinh, chính bởi vì lúc trước y yêu thương Sở Ý như vậy, hiện tại y mới có thể căm hận Sở Ý như thế.
"May mà hôm qua có Kinh Huy hỗ trợ đem Sở Ý đè xuống, ba đã sai người đem cậu ta giam lỏng ở nhà trước. " Sở Quốc Hùng nói cho Sở Hồng biết.
"Nhà?" Sở Hồng nói: "Đó là nhà của chúng ta, không phải nhà của cậu ta, đừng để cậu ta làm bẩn không khí trong nhà. "
Mã Bội Vân nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Con trai, ý của con là?"
Sở Hồng gật nhẹ đầu, cũng không giải thích, trực tiếp xoay người rời đi.
Đối với Sở Ý, thật ra Sở Hồng có thể mượn chuyện bỏ thuốc ngày hôm qua đưa cậu ta vào cục cảnh sát, nhưng Sở Hồng không muốn để Sở gia dính vào loại việc bê bối này. Hơn nữa cho dù vào cục cảnh sát, Sở Ý cũng sẽ không vì chuyện này mà đạt được sự trừng phạt thích đáng.
Sở Ý thiếu đồ vật Sở gia, cũng không phải đơn giản như vậy là có thể trả hết.
Sở Hồng đột nhiên nhớ lại, đêm hôm đó trước khi Tu Tâm rời khỏi Sở gia, y không chỉ không tham gia tiệc tối chào mừng Tu Tâm trở về Sở gia, còn vì Sở Ý mà nói với Tu Tâm một câu: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu. "
Nghĩ đến một màn này, Sở Hồng hận không thể xuyên việt trở về đánh chết chính mình, đáng tiếc trên đời này không có cỗ máy thời gian, cũng không có thuốc chữa hối hận, y chỉ có thể tận lực bù đắp Tu Tâm.
Ôm ý niệm như vậy, sau khi y xuất viện về nhà, vừa vào nhà liền không chút do dự phân phó đám bảo tiêu: "Đuổi Sở Ý ra khỏi Sở gia cho tôi. "
Đám bảo tiêu hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ còn tưởng Sở Hồng chỉ đang nói những lời này khi đang tức giận, bằng không làm sao có thể nói ra loại lời muốn đuổi em trai yêu thương nhất ra ngoài. Vì thế bọn họ sợ sau khi Sở Hồng lấy lại tinh thần lại sau này lại tìm bọn họ tính sổ, cho nên cả đám cũng không dám động đậy.
Nào ngờ Sở Hồng thấy vậy tức giận nói: "Làm sao? Có phải các người đều muốn từ chức không? Tôi không sai khiến các người được? Vậy tự tôi đi. "
Sở Hồng nói xong dùng một cước đạp văng cửa phòng Sở Ý ra, trước kia Sở Hồng cũng không ít lần lui đến phòng Sở Ý, trong phòng này có không ít đồ y giúp Sở Ý mua, nhưng bây giờ y nhìn đống đồ này chỉ cảm thấy mấy thứ này đều mười phần chướng mắt.
Sở Ý bị động tĩnh đạp cửa của y dọa đến phát run, vành mắt đỏ lên nhìn Sở Hồng: "Anh, anh muốn làm gì...... Xin, xin lỗi, anh hai tha thứ cho em, em chỉ là nhất thời hồ đồ, em không phải cố ý."
Sở Hồng không muốn nghe cậu ta nói chuyện, không nói một lời trực tiếp túm lấy cánh tay cậu ta, đem cậu ta kéo ra ngoài phòng.
Người giúp việc, bảo tiêu trong nhà đều bị dọa sợ, Sở Hồng chưa từng đối đãi thô bạo như vậy với Sở Ý? Bọn họ giống như mơ hồ nhận ra, Sở Hồng nói muốn đuổi Sở Ý đi là thật sự nghiêm túc!
Vì thế không ai dám tiến lên giúp Sở Ý, chỉ có thể nhìn cậu ta giãy dụa bị Sở Hồng đem từ trong phòng kéo một đường đến ngoài cửa Sở gia.
"A!" Sở Hồng giống như đang vứt một thứ rác rưởi nào đó đem Sở Ý ném trên mặt đất, khiến cho Sở Ý không khỏi đau đớn kêu lên một tiếng.
Nhưng rất nhanh cậu ta bất chấp đau đớn này, mắt thấy cổng lớn Sở gia trước mặt cậu ta sắp đóng lại, Sở Ý mạnh mẽ bắt lấy ống quần Sở Hồng, đau khổ cầu xin: "Anh, anh không cần đuổi em đi, không cần đuổi em đi, được không? Anh đem em đuổi đi, em phải đi đâu? Nơi này là nhà em?"
Nhìn thấy Sở Ý như vậy, thật ra trong tiềm thức Sở Hồng có chút mềm lòng, nhưng y chung quy đã nhận ra Sở Ý làm ra tất cả điều này đều chỉ là diễn, y che đi cảm giác không đành lòng nơi đáy mắt, nói cho Sở Ý cũng như người giúp việc và bảo tiêu Sở gia biết: "Không, không phải. Cậu chỉ là một tên trộm, một con tu hú chiếm tổ, Sở gia không có vị trí của cậu, Sở gia chỉ có hai vị thiếu gia, tôi chỉ có một người em trai, là Sở Thần, không phải cậu. "
Nói xong, Sở Hồng liền đem Sở Ý bên chân đá văng ra, sau đó sai bảo tiêu đóng cửa lại, lần này không ai dám không nghe lời. Một lát sau, cổng lớn Sở gia đóng lại ngăn cách Sở Ý ở bên ngoài.
Lúc này bầu trời đen nghịt, giống như sắp mưa, Sở Ý một thân một mình không một xu dính túi, trên người chỉ có một ít giấy tờ, nhưng Sở Hồng lại không chút do dự muốn trở về phòng.
Chỉ là y đi hai bước, đột nhiên dừng lại, nhưng mà cũng không phải vì y mềm lòng. Trong ánh mắt mong chờ của Sở Ý, Sở Hồng đi đến trước cổng, hỏi cậu ta một câu: "Tôi với ba mẹ đối xử với cậu còn chưa đủ tốt sao? Vì sao cậu còn muốn trăm phương ngàn kế mà...... Muốn xuống tay với tôi? Cậu như vậy thật sự làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Có lẽ bởi vì hai chữ "Ghê tởm", Sở Ý có chút co rúm lại, một lát sau, dường như cuối cùng cậu ta cũng biết Sở Hồng sẽ không vì cậu ta mà mềm lòng nữa, cậu ta ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt không biết đang khóc hay đang cười, nói: "Anh, không phải anh đã nói rồi sao? Em là một tên trộm. Bọn anh đối xử với em rất tốt, nhưng mà em vẫn chỉ là tên trộm. Cho dù tối qua em không làm chuyện như vậy, sau khi lão hòa thượng kia nói cho bọn anh chân tướng, bọn anh vẫn còn đối đãi với em như trước sao?"
Sở Hồng nhìn ánh mắt cậu ta, cuối cùng vẫn không tìm được đôi mắt thuần khiết y từng thích, y không nói gì nữa, chỉ một lần nữa xoay người đi bước vào nhà, lúc này đây y không còn quay đầu lại nữa.
Sau khi Sở Hồng trở lại phòng, người giúp việc và đám bảo tiêu đều không dám nói chuyện, sợ chọc giận Sở Hồng, Sở gia nhất thời yên tĩnh lại, yên tĩnh đến đáng sợ.
Sở Hồng không nhịn được nghĩ nếu lúc ấy Tu Tâm không bị ôm sai thì tốt rồi.
Y đột nhiên nhớ ra lúc y biết Tu Tâm tham gia《Sở trường trò hay》. Y hẳn là còn yêu thích, yêu thương Tu Tâm hơn cả Sở Ý, nếu như là Tu Tâm mà nói, nhất định sẽ không phụ lòng người trong nhà luôn luôn chiều chuộng chăm sóc cậu.
Bọn họ vốn là gia đình hạnh phúc nhất thế gian, nhưng tất cả đều bị một người phụ nữ và Sở Ý hủy diệt.
Sở Hồng dùng tay không bị thương gọi điện cho trợ lý.
"Alo, Boss?"
"Rút bỏ tất cả tài nguyên Sở gia đưa cho Sở Ý, từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào nữa. Mặt khác, phái người theo dõi cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ cùng một người phụ nữ tên là Khương Tố Lan có qua lại, tìm được người phụ nữ này hơn nữa đem tình huống của bà ta điều tra rõ ràng hết. Cuối cùng... Dùng danh nghĩa Sở gia đăng lên một tuyên bố..."
*
Truyền thông giải trí nước C ngày hôm nay, nhìn qua rất tĩnh lặng nhưng thật ra lại rất hot.
Bữa tiệc từ thiện ngày hôm qua, bởi vì các khách mời tham dự đều rất đặc biệt, chỉ có thảm đỏ có thể cho phép các phương tiện truyền thông tự do chụp ảnh. Sau khi tiệc tối bắt đầu, các phương tiện truyền thông chỉ có thể ngồi xổm ở cổng.
Không ít người trong quá trình ngồi xổm canh gác, phát hiện ngày hôm qua Sở gia và bọn Tu Tâm tạo thành một mớ hỗn loạn. Xuất phát từ tố chất chuyên nghiệp, những người này gãi tai gãi má muốn biết ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện của Sở gia và Kinh thị lại không phải chuyện bọn họ có thể tùy ý thám thính.
Cứ như vậy, ngày hôm nay có không ít người làm bên truyền thông khi đi làm đều không yên lòng, cho đến khi bọn họ từ trên mạng lướt ra một tin tức mới.
@Tập đoàn Sở thị: [Loa] [Loa] [Loa] Trên mạng đang lan truyền một tin tức nói là có một vị nghệ sĩ nào đó tự xưng là tiểu thiếu gia nhà chúng tôi? Phủ nhận tin đồn! Chủ tịch và chủ tịch phu nhân nhà chúng tôi chỉ có hai đứa con trai, một vị là Sở tổng Sở Hồng của chúng tôi, một vị là tiểu thiếu gia Sở Thần của chúng tôi, xin mọi người đừng nghe tin đồn khác!
Lúc trước người bên truyền thông uể oải không gượng dậy nổi, trong nháy mắt đều giật mình! Trong giới còn có vị nghệ sĩ nào đó từng có "tin đồn" tương tự sao? Không phải chỉ có Sở Ý à? Vì sao Sở gia lại đột nhiên phát ra một tuyên bố như vậy, đây là muốn xóa sạch quan hệ giữa Sở gia và Sở Ý?
Khu bình luận trên tài khoản Weibo này lập tức bị cư dân mạng oanh tạc!
【Hay lắm, đây là có ý gì? Còn có người giả mạo thiếu gia Sở gia?】
【Ài, tôi biết, chẳng phải có lời đồn Sở Ý là tiểu thiếu gia Sở gia sao? Trước đó không phải còn đào ra chuyện cậu ta với Sở Thần từng có mâu thuẫn?】
【Sở Ý với Sở gia không có quan hệ? Thế nhưng rõ ràng ở trong dạ tiệc từ thiện Sở Hồng còn cùng Sở Ý đi thảm đỏ? Bên trong có một ít mờ ám nhỉ...】
Mọi người còn chưa hiểu Sở gia muốn làm gì, đột nhiên lại thấy tập đoàn Sở gia đăng lên một video, nội dung video rõ ràng là phỏng vấn của Sở Hồng.
Không giống như Kinh Huy của trước đây chưa bao giờ xuất hiện trước ống kính, có lẽ vì chịu ảnh hưởng của Sở Ý, Sở Hồng thân là một doanh nhân trẻ tuổi, thường sẽ tiếp nhận một ít phỏng vấn và đưa tin lộ diện.
Bởi vì nhan sắc của y không thấp, lại có một nhóm fans, những fans này trước kia nhìn y phỏng vấn chưa bao giờ nghe y nói, chỉ lo liếm nhan.
Tuy nhiên, đối mặt với video này, không ai có thể không chú ý đến nội dung.
Chỉ thấy câu hỏi phỏng vấn ở đầu video còn rất bình thường, đến giữa, người phóng viên lại đột nhiên hỏi Sở Hồng chuyện riêng tư, hỏi quan hệ giữa anh và em trai nhà mình thế nào.
Sở Hồng trong video phong độ nho nhã, nghe được vấn đề này suy nghĩ một lát mới trả lời: "Thật đáng tiếc, không phải rất tốt. Bởi vì em trai Sở Thần của tôi khi còn nhỏ bị ôm sai, cho đến khoảng thời gian trước chúng tôi mới tìm rồi mang em ấy về nhà. Nhưng tôi thân là anh trai, lại không kịp thời mang cho em ấy đầy đủ yêu thương. Đối với việc này tôi rất áy náy..."
Xem xong video của Sở Hồng, cư dân mạng thần thông quảng đại đang ăn dưa lập tức rõ ràng!
【Hay lắm, thiếu gia thật giả phiên bản hiện thực?】
【Cho nên nói Sở Ý là thiếu gia giả, nên mới bị đính chính là tin đồn, tâm Sở gia cũng quá tàn nhẫn, tốt xấu gì cũng là người nhà ở chung hai mươi năm. 】
Một số cư dân mạng nhịn không được vì Sở Ý bất bình, nhưng đúng lúc này, trên mạng đột nhiên xuất hiện một đống thông báo. Cư dân mạng nhấn vào xem, phát hiện trong thông báo kể về câu chuyện một người phụ nữ vì vinh hoa phú quý mà lấy con trai mình đổi với con trai của một gia đình giàu có để đổi lấy thái tử.
Phía sau bản thảo còn kèm theo một tấm ảnh chụp Sở Ý và một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt Sở Ý và người phụ nữ này có chút tương tự...
【Tôi đệt, miếng dưa này ăn xuống, làm tôi choáng váng luôn rồi.】
【Đây là thật hay giả? Nếu như là thật, Sở Ý với mẹ cậu ta cũng quá không biết xấu hổ nhỉ?】
【Đột nhiên nhớ ra lúc còn ở trong tổ chương trình, Sở Ý còn gây khó dễ cho Sở Thần, không biết ở ngoài đời Sở Ý còn bắt nạt Sở Thần như thế nào nữa, ô ô ô đau lòng... 】
Đội ngũ pr của Sở gia cố ý không trực tiếp đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng, mà vẫn câu được cư dân mạng ăn dưa, lần này qua lại thành công làm cho nhiệt độ của chuyện này tăng vọt, hơn nữa cũng ngăn chặn Sở Ý một đường tẩy trắng.
Thông thường, con cái của hai gia đình hoán đổi cho nhau, cả hai gia đình đều thuộc về nạn nhân. Nếu Sở gia trực tiếp công bố chân tướng, như vậy dưới tình huống không có bằng chứng xác thực, Sở Ý hoàn toàn có thể nói Sở gia bày ra thuyết âm mưu, cậu ta với Khương Tố Lan đối với tất cả mọi chuyện đều không biết.
Bây giờ nửa che nửa đậy như vậy, ngược lại cư dân mạng hoàn toàn tin tưởng nội dung thông báo, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ mạng lưới chấn động!
Đề tài #Sở Thần_Sở Ý# lại một lần nữa leo lên hot search, hơn nữa còn trực tiếp xông lên vị trí số 1 trên bảng hot search.
Loại tiểu thuyết này chiếu vào dưa hiện thực, thực sự làm tan vỡ tam quan của không ít cư dân mạng.
【Sở Thần quá thảm a, hai mươi năm nhân sinh đều bị cướp đi như vậy, người phụ nữ ôm anh ấy đi lại còn đem anh ấy vứt bỏ!】
【Thế mà lúc trước tôi còn thích Sở Ý, tôi thật đúng là bị mù mắt! 】
【Ô ô ô, xem phỏng vấn của Sở Hồng, tôi thật sự xem đến phát khóc...】
Nhìn thảo luận trên mạng, Tu Tâm có chút bất đắc dĩ. Là đương sự, có rất nhiều người nhắn tin riêng hoặc @ cậu, nhưng cậu cũng không đáp trả gì về chuyện này, chỉ tắt Weibo.
Nhưng sau khi rời Khỏi Weibo, cậu lại thấy vô số tin nhắn hoặc Wechat.
Kinh Huy: Em thấy tin tức trên mạng chưa? Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt, sẽ không để người khác làm ảnh hưởng đến em.
Sở Hồng: Thật xin lỗi, còn chưa hỏi qua ý em mà anh đã xử lý chuyện này như vậy, nhưng em yên tâm, anh sẽ sắp xếp thỏa đáng chuyện này.
Mã Bội Vân: Sở Thần? Mẹ là mẹ con, đây là số di động của mẹ 109xxxxxxxx.
Tuân Duệ Nhã: [Liên kết] Xem ra chị còn phải cùng đội ngũ pr của Sở gia duy trì quan hệ thật tốt, thật sự bị đánh đến không kịp trở tay.
Kellen Na: Cục cưng, anh còn chưa nghĩ kỹ chuyện có muốn đóng phim của em hay không sao?
Sở Quốc Hùng: Cổ phần Sở gia vì con mà đã chuẩn bị tốt, chỉ cần con trở về.
Phàm: Học trò, thầy về chùa trước, nếu con còn muốn về núi thì về đi, thầy đây không ép con, tất cả đều là duyên phận, chỉ là thầy luôn cảm thấy nếu con có thể ở trong phim ảnh cảm thụ một chút tình thân cũng tốt.
......
Nhìn đống tin nhắn lít nha lít nhít này, coi như Tu Tâm cũng khó tránh khỏi cảm thấy hỗn loạn, cậu suy nghĩ một chút, ngược lại gửi tin nhắn cho một người khác.
Tu Tâm: Ông Cung, phim ngài hẹn cháu trước kia có phải sắp khởi động máy rồi không? Trùng hợp là gần nhất cháu có thời gian rảnh.
Cung Chính Phi: Có có có, tôi đang muốn nói cho cậu đây! Bên tôi không sai biệt lắm đều đã chuẩn bị xong, nếu cậu có thời gian rảnh, tùy thời chúng ta đều có thể khởi động máy!
Tu Tâm: Được, ông Cung, vậy cháu sẽ chờ thông báo khởi động máy của ngài.
Đạt được tin tức xác thực, Tu Tâm lập tức muốn đem khung chat đóng lại, nhưng tay cậu chưa dừng lại, lại gửi cho Cung Chính Phi một tin nhắn.
Tu Tâm: Đúng rồi ông Cung, không biết có thể mạo muội hỏi ngài một câu vì sao ngài lại chọn tôi diễn vai Chư Dư trong phim không?
Cung Chính Phi: Còn có thể là vì cái gì, đương nhiên là bởi vì các cậu có chỗ tương tự a! Sự không được tự nhiên đó! Tiếp tục bảo trì, không cần thay đổi!
Tu Tâm:......
Tương tự? Tu Tâm mở kịch bản Cung Chính Phi đưa cho cậu ra rồi lại nhìn kỹ.
Chư Dư, một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, diệu thủ hồi xuân, từng cứu vớt vô số người trên bàn mổ. Nhưng đồng thời, hắn lại là hung thủ giết người liên hoàn, hung tàn giết hại mười mấy nạn nhân.
Trên người khoác áo blouse trắng, tay cầm dao giải phẫu hắn là thiên sứ, nhưng cũng là ác ma.
Nhưng, khi Chư Dư khi giết người cũng không cảm thấy mình đang mưu sát, ngược lại, hắn cảm thấy mình đang cứu vớt những người vô tội này, vì bọn họ đưa ra những cái chết sạch sẽ nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay số lượng từ hơi ít, ngày mai tranh thủ viết nhiều hơn!
Thật ra Tu Tâm lịch luyện vẫn là tu thân, không chỉ ở kinh nghiệm cuộc sống mới, cậu không phải là trời sinh thánh nhân, cũng có dục niệm của mình, tự mình có tham sân si, tiếp nhận những thứ này, dung nạp những thứ khác, mới có thể buông bỏ những thứ kia.
Nhưng mà bản chất của bộ này vẫn là sảng văn, mình sẽ không ngược! Tiếng siêu lớn!
Sở Ý còn chưa thật sự logout, còn có một số tình tiết khụ khụ khụ, hi vọng mọi người nhịn xuống X
Chú thích:
- Diệu thủ hồi xuân: Có bàn tay vàng.
Khen ngợi bác sĩ có y đạo cao minh, chỉ cần một tay là có thể chữa khỏi bệnh nhân đang gặp nguy hiểm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT