Tu Tâm không hiểu, rõ ràng kịch bản này là cảnh hôn của nam nữ chính, vì sao phải quan tâm "Vô Danh" có thẹn thùng không. Nhưng nếu đạo diễn nói như vậy, cậu vẫn cố gắng làm bộ dáng thẹn thùng.
Nhưng việc này thật sự làm Tu Tâm có chút khó xử, Tu Tâm với Vô Danh lục căn thanh tịnh, rất ít khi có thể cảm nhận được cảm giác thẹn thùng. Cho nên cho dù Tu Tâm cố gắng làm ra bộ dáng thẹn thùng, tổ đạo diễn vẫn không hài lòng.
Tất cả mọi người đều không ngờ trong đoàn làm phim có một Tu Tâm được xưng là "một cái là qua" lại bị kẹt ở loại chỗ này.
Cuối cùng Tu Tâm vẫn là một người tu phật, sở dĩ cậu có thể lần đầu tiên diễn xuất đem nhân vật "Vô Danh" này diễn xuất hoàn mỹ như vậy, kỳ thật hoàn toàn có thể nói là "bản sắc xuất diễn", mà nhìn thấy người khác hôn môi sẽ xấu hổ đỏ mặt không nằm trong bản sắc Tu Tâm.
Cẩn thận ngẫm lại, Tu Tâm thật sự giống như vĩnh viễn lạnh nhạt. Cho dù trước mặt là năm trăm vạn tiền lớn hay Liên Bách cố ý nhằm vào cậu, Tu Tâm đều có thể cười trừ cho qua.
Nhưng nếu đặt ở trước mặt Tu Tâm một khối bánh ngọt nhỏ mà nói, sẽ thấy trong mắt cậu hiếm khi tỏa sáng, lộ ra một tia khát vọng.
Nhìn tiến độ hết đường xoay xở, đến cuối cùng Niếp Vũ Nùng thậm chí trực tiếp đề nghị: "Bằng không để tôi hôn Sở Thần một cái, Sở Thần vừa nhìn đã biết là nam phụ tốt, tôi không tin như vậy cậu ấy còn không thẹn thùng."
Tu Tâm vì đề nghị này của cô mà hơi mở to hai mắt, còn chưa đợi cậu từ chối, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Cô nói cô muốn làm gì? "
Niếp Vũ Nùng cảm nhận được sát ý quay đầu lại nhìn thấy Kinh Huy mặt không đổi sắc, cô lập tức trốn sau lưng Tần Ngọc nói: "Kinh, đạo diễn Kinh, không có gì không có gì, tôi chỉ nói đùa với Sở Thần! "
Kinh Huy lạnh lùng nhìn cô một cái cũng không nói gì nữa, sau đó ở trước mắt bao người, đi thẳng về phía Tu Tâm.
Tu Tâm có chút áy náy nhìn Kinh Huy, đều tại cậu mới khiến đoàn phim chậm tiến độ. Nào ngờ Kinh Huy cũng không trách cứ cậu, ngược lại còn đứng trước mặt cậu nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát rồi cúi đầu, hướng về bên tai Tu Tâm nói một câu.
Trùng hợp Tu Tâm đang dựa vào vách tường, sau khi Huy Huy áp sát hình như đem cả người Tu Tâm đều vòng quanh dưới thân hắn. Chóp mũi Tu Tâm đều tràn ngập hormone của Kinh Huy, nước hoa gỗ trầm đặc chế trên người Kinh Huy hoà cùng hương hoa lan của Tu Tâm trong không khí lo lắng đối kháng, nhưng lại mơ hồ có xu hướng dung hợp.
"Nếu cảnh này không qua được, tôi sẽ nói ra chuyện mỗi ngày cậu đều phải ăn ba miếng bánh ngọt nhỏ."
Khi Kinh Huy nói chuyện, hơi thở đều phun ra bên tai Tu Tâm, chờ lời vừa dứt, Kinh Huy đã thấy vành tai Tu Tâm dần dần phiếm hồng. Kinh Huy cũng không ngờ những lời này có thể có hiệu quả như vậy, hắn giật giật đầu ngón tay kìm nén xúc động muốn nhéo lỗ tai Tu Tâm.
Chờ Kinh Huy đứng thẳng người, mang theo công danh trở lại vị trí tổng đạo diễn, lúc này mọi người mới thấy chóp tai cậu đỏ bừng, mang theo ngượng ngùng, e sợ.
Im lặng, đêm nay Khang Kiều. Trong khoảng thời gian ngắn trong đoàn làm phim chỉ còn lại tiếng chim hót và tiếng côn trùng.
Tần Ngọc nhìn về phía Niếp Vũ Nùng, vì tính mạng Niếp Vũ Nùng mà suy nghĩ, anh đang rối rắm có nên bịt miệng cô lại trước không. Kết quả không ngờ tới Niếp Vũ Nùng tuy rằng há miệng nhưng không có ý muốn thét chói tai... Ừm, đã hoàn toàn nhìn ngây người.
Ngay cả Đinh Duy Cường nhìn chằm chằm bọn họ cũng quên đem hình ảnh vừa rồi chụp lại.
Đoàn làm phim quay xong cảnh hôn này trong bầu không khí bối rối như vậy, hiệu quả lại tốt ngoài ý muốn.
Chỉ thấy trên màn hình, hai gò má Tu Tâm ửng hồng vành tai đỏ lên giống như có thể chảy ra máu, trong ánh mắt từ trước đến nay đều kiên định lại không dám nhìn về phía nam nữ chính đang hôn nhau. Cuối cùng bàng hoàng, cậu có chút suy tư rồi làm như không thấy mà rời đi, chỉ là bước chân cậu rời đi so với trước kia có vẻ phù phiếm.
Bộ biểu cảm này xuất hiện trên người bạch y tăng nhân từ trước đến nay rụt rè cao lãnh có một loại cảm giác tương phản, thậm chí còn chọc trúng XP (Điểm dễ thương) của một số người. Niếp Vũ Nùng nhìn màn hình, có ảo giác mình không tồn tại, đứng lên.
Cô bỗng nhiên nhào tới trên người Tu Tâm nói: "Sở Thần, không có cậu thì chị phải làm sao bây giờ! Nếu cậu đóng máy, ngày nào chị cũng chỉ có thể đối mặt với Tần Ngọc! ".
Cũng may lúc cô sắp đụng phải Tu Tâm thì cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương sau lưng, nhưng lời này của cô ngược lại nhắc nhở Tu Tâm.
Một bộ phim có chu kỳ sản xuất dài, nhưng hầu hết thời gian được dành cho việc chuẩn bị trước và sau hậu kỳ, thời gian quay phim tương đối ngắn. Hơn nữa hiệu suất nhập vai của Tu Tâm cực cao, cậu tính toán đầy đủ quay thêm vài ngày nữa là có thể đóng máy.
Sau khi đóng máy, cậu đã có thể lấy được thù lao quay về chùa. Nghĩ đến đây, trong lòng Tu Tâm thế mà dâng lên một tia cô đơn.
Nhưng Tu Tâm biết không có bữa tiệc nào mà không tàn, cậu đem phần cô đơn này ném ra khỏi đầu, ở mấy ngày quay kế tiếp đều không lộ ra nửa phần.
Phân đoạn kết thúc của《Hiệp sĩ》là nam nữ chính quên nhau trong giang hồ, kết cục Vô Danh là chia tay nam nữ chính trước khi họ rời đi, để lại một bóng lưng dần dần đi xa cho hai người và khán giả.
Sau khi Tu Tâm từ dây thép đi xuống, âm thanh "Chúc mừng đóng máy" vang lên bên tai cậu. Niếp Vũ Nùng trực tiếp nhào tới trên người Tu Tâm khóc lóc nói: "Sở Thần chị luyến tiếc cậu! Cậu thực sự không muốn ký hợp đồng với studio của chị sao? "
Đây là lần đầu tiên Tu Tâm với con gái dựa vào gần như vậy, thân thể trong nháy mắt có chút cứng ngắc.
Cũng may lúc này Kinh Huy đi tới, Niếp Vũ Nùng giống như gặp quỷ lập tức buông Tu Tâm ra.
Tu Tâm cảm thấy có chút buồn cười.
Khi Kinh Huy đi đến trước mặt Tu Tâm, Tu Tâm mới phát hiện trong tay Kinh Huy còn cầm một bao lì xì.
"Đây là..."
"Lì xì đóng máy, theo quy ước của đoàn phim." Kinh Huy đem phong bao lì xì nhìn qua nhìn lại cũng không hề mỏng đặt ở trên tay Tu Tâm.
Tu Tâm trải qua khoảng thời gian quay phim này cũng hiểu được một ít phong tục trong giới điện ảnh, vì thế không từ chối mà nhận lấy.
Nhưng cậu không biết, giới giải trí tuy rằng mê tín dị đoan, nhưng Kinh Huy từ trước đến nay không muốn làm những chuyện này, mỗi lần đoàn làm phim quay hắn ngay cả nghi thức khai máy cũng không làm, huống chi bao lì xì cho diễn viên?
Hơn nữa bình thường chỉ có diễn viên "chết đi" trong phim mới nhận được lì xì, càng chết thảm lấy được phong bao lì xì càng dày, loại nhân vật như Vô Danh căn bản không cần lì xì đóng máy.
Kinh Huy không để ý đến ánh mắt táo bạo lên án của họ, chỉ nhìn Tu Tâm nói: "Buổi tối đoàn làm phim có tổ chức tiệc đóng máy cậu muốn tham gia không?"
Tu Tâm hời hợt ngẩng đầu, có cảm giác giống như mình nghe được trong giọng nói Kinh Huy có chút không nỡ. Cậu nhìn Kinh Huy thật lâu, cuối cùng lại lắc đầu nói: "Không được, chuyến bay về nhà của tôi vào buổi chiều, bây giờ tôi phải đến sân bay. "
Nói xong Tu Tâm giống như thật sự rất gấp vội đi tẩy trang, bắt xe, cũng không kịp cùng mọi người trong đoàn phim lần lượt tạm biệt, đã lên xe rời đi.
Tu Tâm vuốt bao lì xì trước ngực, từ gương chiếu hậu nhìn thấy mọi người trong đoàn phim dần dần khuất xa, cũng thấy được Kinh Huy đang đứng một mình, không rõ sắc mặt.
Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa, Tu Tâm mới thu lại ánh mắt không nghĩ đến chuyện của Kinh Huy nữa.
Có một số việc cần phải quyết đoán, tất phải chịu sự hỗn loạn.
Đợi đến khi Tu Tâm cầm tiền thù lao của mình ngồi máy bay đến thành phố H, Tu Tâm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cậu nhẹ nhàng rời khỏi sân bay chặn một chiếc taxi.
Người lái xe nhiệt tình hỏi cậu: "Anh trai, anh muốn đi đâu?"
"Chùa Thanh Thủy. "
"Chùa Thanh Thủy? Kia là chỗ tốt. " Tài xế vừa khởi động xe vừa hỏi cậu: "Anh trai từ xa đặc biệt đến chùa Thanh Thủy thắp hương? Tôi nói cho cậu biết, chùa Thanh Thủy rất linh, trong chùa còn có Phật Tử bồ tát chuyển thế!"
Nghe hai chữ "Phật tử", Tu Tâm vô tình cười cười, cậu đáp: "Không, tôi đi xuất gia."
"Xuất gia?!"
......
Hai giờ sau, Tu Tâm xuống xe trong ánh mắt kính nể của tài xế taxi.
Đã lâu không được hít thở bầu không khí trong chùa Thanh Thủy, Tu Tâm hít một hơi thật sâu.
Chùa Thanh Thủy là điểm du lịch nổi tiếng, lên núi xuống núi đều có cáp treo, nhưng Tu Tâm không chọn đi cáp treo mà thành thành thật thật từng bước từng bước lên, tựa như lúc còn nhỏ.
Trong chùa Thanh Thủy hương khói cường thịnh, Tu Tâm trà trộn vào trong đó cũng không chói mắt, thẳng đến khi cậu vòng qua tiền điện mà hương khách tụ tập đi tới hậu điện, mới có Tiểu Sa Di trong chùa chú ý tới cậu.
"Anh là... Tu Tâm sư huynh? " Một giây sau, hòa thượng nhỏ dùng sư tử hống thông báo cho trên dưới chùa Thanh Thủy -- "Tu Tâm sư huynh về núi! "
Sau đó không đến một khắc đồng hồ, Tu Tâm đã bị các sư huynh đệ đồng môn vây quanh nước chảy không thông. Bọn họ đầu tiên hỏi han ân cần Tu Tâm một lượt, sau đó bắt đầu khiến người nghe thương tâm người nghe rơi lệ kể khổ.
Trong đó đặc biệt là hòa thượng kế toán nghe có vẻ khổ nhất, chỉ thấy quầng thâm của y có thể sánh ngang với quốc bảo, vừa nhìn thấy Tu Tâm liền bắt đầu lau nước mắt: "Ô ô ô ô, sư huynh cuối cùng anh cũng về, anh không ở, hóa đơn này của em không có lần nào có thể một hơi tính đúng. Hơn nữa anh nhìn xem, sau khi anh đi, hương khói trong chùa đều giảm hai thành. Doanh nghiệp vốn nói muốn quyên góp một khoản tiền tu sửa cho chùa cũng bắt đầu lo lắng, nhất định phải để sư huynh tự mình tới cửa làm việc. "
"Đúng rồi đúng rồi sư huynh." Lại có người mang theo một đống thiệp mời chen vào đám người: "Những thứ này đều là thiệp mời Phật hội chồng chất trong khoảng thời gian anh đi, bên trong còn có một phong thư của Phật hội, nói là đại hội Phật môn sang năm muốn sư huynh ra mặt..."
Đối mặt với cảnh lộn xộn này, Tu Tâm cũng không hoảng loạn, chỉ bình tĩnh nói: "Từng người một đến, anh đã về núi, không vội. "
Thiên phú võ học Tu Tâm cùng ngộ tính cực cao, lại thêm trời sinh trên trán một chu sa đỏ, từ nhỏ đã được khâm định là "Phật tử".
Là phật tử, cũng chính là người kế thừa tương lai của Phật môn, Tu Tâm cũng không phải là một lòng tụng kinh niệm phật là tốt rồi, còn phải học tập xử lý sự vụ trong chùa, thậm chí trong phật môn.
Cho đến bây giờ, có ngôi chùa nào trong cửa Phật đánh nhau cũng phải tìm Tu Tâm nói rõ lý lẽ. Kết quả một tháng trước, Tu Tâm lại đột nhiên biến mất, điều này thật khổ đồng môn của cậu.
Chú thích:
*Im lặng, đêm nay Khang Kiều có nghĩa: Đêm nay Khang Kiều im lặng. Câu này xuất phát từ 《Tái biệt Khang Kiều》của Từ Chí Ma, toàn bộ bài thơ lấy cảm xúc phập phồng khi chia tay Khang Kiều làm manh mối, thể hiện tình cảm sâu đậm lưu luyến đối với Khang Kiều. Sự lưu luyến của tác giả đối với Khang Kiều thực chất là lưu luyến của ông đối với cuộc sống học tập của mình ở Cambridge, toàn bộ bài thơ chứa đựng những kỷ niệm của tác giả về cuộc sống du học Cambridge.
(Bài thơ: Từ biệt Khang Kiều
Tôi lặng lẽ ra đi
Như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy tay nhè nhẹ
Tạm biệt áng mây phía tây
Cành liễu vàng ven sông
Như nàng dâu trong hoàng hôn
Thân hình nàng in trên mặt nước
Bồng bềnh trong trái tim tôi
Lớp rêu xanh trên mặt bùn
Mịn màng vẫy vẫy dưới đáy sông
Trong làn sóng mềm mại hồ Khang
Tôi cam lòng làm ngọn cỏ nước
Dòng sông ẩn dưới vòm cây du
Không phải dòng sông, là dải cầu vồng
Vụn tan trong lớp bèo trôi dạt
Giấc mơ như cầu vồng lắng đọng
Tìm mơ? Hãy chống một cây sào
Chèo đến lớp cỏ kia xanh hơn
Thuyền chở đầy sao sáng
Cất tiếng hát lấp lánh ánh sao
Nhưng giọng tôi không cất lên được
Âm thầm là cây sáo tạm biệt
Giun dế cũng im hẳn tiếng kêu
Trầm mặc là cầu Khang đêm nay
Tôi lặng lẽ ra đi
Cũng như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy vẫy cánh tay áo
Không mang theo một áng mây trời
- > Nguồn: Ánh nắng và màu trăng (Tản văn và thơ Trung Quốc), Ngọc Ánh biên dịch, NXB Văn học, 2014.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT