Thầy Phúc bị một chiếc xe tải đâm trúng ngay khi vừa đi ra khỏi trường không lâu. Do trời mưa to và tài xế phóng nhanh mà không để ý đường nên đã lạng tay lái lên vỉa hè, không may cán qua thầy. Người tài xế đó đã đền bù cho Di 50 triệu, nhưng nhiêu đó cũng không thể bù được nỗi đau mà anh ta đã gây ra cho một đứa con gái 20 tuổi khi biến cô ta thành một người cô độc không thân nhân. Giờ đây, Di chỉ còn mỗi tôi là chỗ dựa duy nhất. Nó cũng có thêm một vài người bạn khác nhưng không ai đủ thân với nó như tôi cả. Chỉ có tôi mới hiểu nó hơn ai hết. Chỉ có tôi mới biết mình cần phải làm gì cho nó, phải khuyên nó những gì; và cũng chỉ có tôi mới có khả năng xoa dịu những vết thương hằn sâu trong tim của Di.
Khi Di nói sẽ để lại cho tôi những đồ đạc của nó và có ý định buông xuôi theo lời nguyền độc ác kia, tôi chỉ muốn ôm nó thật chặt, cố tìm mọi cách để giữ nó lại, sợ rằng nếu tôi buông tay, nó cũng sẽ bị người anh trai quá cố kia kéo đi mất. Tôi cũng không định sẽ thổ lộ tình cảm của mình ngay, nhưng vì quá sợ mất Di, tôi không còn cách nào khác.
- Sao cậu có thể thích một đứa vừa không có bạn bè, vừa mất hết người thân, lại vừa bị nguyền rủa như tớ chứ? Ngoài kia có nhiều cô gái xứng đáng với cậu hơn mà!
Di tỏ ra không bất ngờ lắm với lời thổ lộ của tôi. Có lẽ nó đã biết điều đó từ lâu, chỉ đợi tôi nói ra sẽ đáp lại bằng câu nói kia.
- Không! Tao sẽ không đi tìm bất cứ ai khác đâu! Nếu thiếu tao, liệu mày sẽ ra sao chứ?
* * *
Di tiếp tục im lặng. Không có bất kì dấu hiệu nào cho tôi biết nó đã đồng ý hay từ chối. Nó lặng lẽ quay về phòng, không thèm đóng cửa. Nhìn xuyên qua phòng nó từ phòng thầy Phúc, tôi thấy nó đang nằm thao thao bất tuyệt trên giường, không thèm thay bộ đồ tang đang mặc trên người ra.
Tôi hít vào một hơi, nhẹ nhàng tiến về phía phòng nó rồi gõ tay lên cửa phòng để gây chú ý. Lúc đó, tôi không biết mình có xử sự đúng hay không, nhưng tôi thực sự chỉ muốn Di xốc lại tinh thần:
- Lát nữa nếu ổn lại thì đi dạo đâu đó với tao rồi tìm chỗ ăn tối, tao ở bên phòng thầy!
Nói rồi, tôi lại quay về phòng thầy Phúc. Tôi cứ nhìn thôi miên vào tấm di ảnh của thầy và bắt đầu thì thầm:
- Thầy à, thầy biết Di đang cảm thấy tệ lắm chứ? Sao thầy lại ra đi đột ngột như vậy? Em thậm chí còn chưa thi qua môn mà! Thiếu thầy, em vẫn có thể tự ôn tập đại số tuyến tính được, nhưng Di sẽ làm như nào nếu mất đi người thân cuối cùng đây? Em thương Di, chắc thầy cũng biết mà. Di đối với em như một phần tâm hồn vậy. Nếu một ngày không còn được gặp Di nữa, em sẽ không còn động lực để sống. Em phải làm thế nào đây? Làm sao để hóa giải lời nguyền vậy thầy? Thầy làm ơn hãy tỉnh dậy và nói cho em biết đi mà..
Mọi thứ xung quanh vẫn chìm vào im lặng. Một cơn gió ghé qua, y như bàn tay thầy Phúc đang vuốt ve lên mái tóc tôi. Sự im lặng và hành động ấy giống y hệt hồi thầy còn giảng bài cho chúng tôi. Mỗi khi có sinh viên hỏi một câu hỏi khó, thầy sẽ trầm ngâm một lúc rồi mới đưa ra một câu trả lời dài đầy triết lý mà có lẽ mãi cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu. Thầy vuốt ve lên mái tóc tôi là để xoa dịu những nỗi buồn, còn chính tôi phải tự đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi của mình. Tôi đã đi được nửa chặng đường trong việc giúp Di hóa giải lời nguyền kia, đã tìm ra kẻ đứng đằng sau tất cả và nguyên nhân mụ ta ra tay hành động như vậy. Nếu thầy Phúc còn ở đây, chắc chắn thầy cũng sẽ nói rằng "Cậu cứ tiếp tục đi!" hay những câu đại loại như vậy.
Sau khi "nói chuyện" với di ảnh thầy Phúc một hồi, tôi nhìn sang phòng Di và thấy nó đã ngủ từ lâu. Có lẽ do không ngủ trong mấy ngày liên tiếp vì phải lo hậu sự cho ông ngoại mà nó chỉ có thể ngủ vào cái giờ oái oăm này. Nhưng tôi biết mình không nên làm phiền nó. Tôi chỉ bước những bước nhẹ nhàng nhất tới và đắp chăn cho nó, chắc mẩm nó sẽ ngủ đến tối vì phải bù lại nhiều đêm trắng.
Hôm nay trời không có mưa. Có lẽ vì ông trời đã khóc thương cho thầy Phúc hết những ngày vừa rồi nên ngày hôm nay, ông chỉ cho gió mát tới xoa dịu nỗi đau lâu ngày của Di. Nó ngủ ngon lành trong tư thế khó chịu và bộ đồ không thoải mái. Chẳng hiểu sao dù ngắm nó trong bộ dạng như này, tôi cũng cảm thấy tim đập nhanh và hai tai nóng ran lên, trong khi chính tôi từng là người ghép đôi cho Dạ Quang và Di đến với nhau. Tôi rất muốn hôn Di như cái đêm mà chúng tôi "vượt quá giới hạn" do uống say, nhưng nghĩ đến nỗi đau đang hiện hữu của nó nên thôi. Một tang gia sẽ chẳng vui vẻ gì nếu đằm mình trong thú vui trụy lạc ngay trong ngày mất của người thân mình.
Đúng chín giờ tối thì Di bất ngờ tỉnh dậy. Tôi đã theo dõi nó ngủ cả quá trình, tay không mò mẫm điện thoại, nên ngay khi nó thức dậy cũng "bừng tỉnh" theo. Thật may nó vẫn còn nhớ lời tôi hẹn. Nó trách yêu:
- Trời ạ, tớ ngủ quên mất, do mấy nay không được ngủ gì. Sao cậu không đánh thức tớ dậy đi ăn tối?
- Thì.. tao thấy mày ngủ ngon quá nên không gọi.
- Giờ này hàng quán đã đóng cửa hết rồi! - Nó mở điện thoại lên kiểm tra giờ. - Mà cậu đã ăn gì chưa?
Bụng tôi réo lên đúng lúc đó. Tôi nuốt nước bọt thành thật:
- Chưa! Tao đợi mày dậy ăn cùng mà!
Rồi Di nấu mì tôm cho cả hai. Tôi nghĩ đáng lý lúc đó tôi nên vào bếp, nhưng cũng tại không dám động vào đồ đạc của nhà nó nên cứ để cho nó nấu. Sau khi ăn xong, tất nhiên chúng tôi không dám uống rượu như lần trước, vì sợ khi say sẽ làm những điều bậy bạ mà bản thân không kiểm soát được. Di chỉ rủ tôi ra sofa ngồi, không muốn đi dạo như tôi đã rủ vì mệt. Nhưng khi đó, tôi đã không hiểu ý của nó..
- Kiên biết vì sao mà Di không cảm thấy cô đơn dù không còn ai ở bên cạnh không?
Tôi lắc đầu.
- Vì.. Di đã quen với cảm giác này từ hồi nhỏ rồi. Ông bà nội không cho bố mẹ tớ có nhà riêng, bắt cả bố và mẹ phải sống ở nhà nội để nối nghiệp buôn bán hải sản. Hồi đó, vì cả nhà nội và bố mẹ tớ đều rất bận, không có thời gian chăm bẵm con cháu nên hai anh em tớ phải ở dựa vào nhà ngoại, chính là căn nhà này. Ông ngoại hay đi dạy nên không có thời gian chuyện trò với hai anh em. Anh tớ là người bạn thân duy nhất của tớ. Anh chở tới đi học, đi chơi, mua quần áo, đồ chơi cho tớ, đối xử với tớ còn tốt hơn cả bố mẹ. Sau này, khi gia đình nhà nội từ mặt con dâu, bố tớ vì yêu vợ nên đã chuyển đến đây sống cùng ông ngoại và hai anh em tớ. Cả hai đã có số vốn lớn từ việc kinh doanh hải sản nên mở xưởng thiết kế nội thất sống qua ngày. Chính bố tớ là người đã trực tiếp thiết kế lại căn nhà này theo phong cách châu Âu, và đó cũng là niềm tự hào duy nhất của ông ngoại về con rể mình. Nhưng khi bố mẹ chuyển đến sống ở đây chưa được một năm thì..
Kể đến đó, Di lại bật khóc nức nở. Tôi ngồi sát lại gần, ôm nó vào lòng và vuốt ve sống lưng nó. Nó cũng lấy tay ôm lấy lưng tôi. Cảm giác đó khiến cơ thể tôi cứng đờ, lông tay lông chân dựng đứng lên. Cái ôm lần này thậm chí còn lâu hơn cái ôm ở trước cửa nhà xác bệnh viện và cái ôm hồi chiều, sau khi tôi thổ lộ tình cảm với Di. Nhưng tôi biết Di không chỉ muốn ôm tôi. Sau khi nín khóc, nó quay ra nhìn tôi và ghé môi sát lại gần tôi. Chúng tôi đã hôn nhau rất sâu mà không cần đến rượu. Ngay khi đó, tôi biết Di đã đồng ý lời tỏ tình của tôi.
Những cơn gió thu lành lạnh trườn bò trên da thịt khi Di bắt đầu cởi áo. Hai bầu ngực ẩn mình trong chiếc áo lót của nó hiện ra trong ánh sáng mờ ảo từ đèn đường phía bên ngoài hắt vào. "Thằng em" của tôi khi ấy cũng không chịu đựng được nữa, nhưng chợt đánh mắt qua căn phòng của thầy Phúc và ngửi thấy mùi nhang khói phảng phất, tôi đã đẩy nhẹ Di ra và lấy lại bình tĩnh để nói:
- Hôm nay không nên!
Di mặc lại áo. Nó nhìn tôi với ánh mắt long lanh và cũng hiểu ra chuyện nên không để cảm xúc chi phối nữa. Tôi quay mặt đi chỗ khác, thầm cảm ơn thầy Phúc vì đã nhắc tôi trong vô thức rằng tôi nên xử sự đứng đắn hơn trước khi đám tang thực sự kết thúc.
Mười hai giờ đêm. Lúc này chẳng hiểu sao tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ. Di cũng đã ngủ một giấc dài từ chiều cho đến tận tối nên nó cứ ngồi ở đó dựa vào vai tôi. Giấc ngủ dài và nụ hôn có lẽ đã thay đổi hoàn toàn tâm trạng của nó:
- Anh này, em nghĩ lại rồi, em sẽ không buông xuôi theo lời nguyền kia nữa. Anh sẽ giúp em hóa giải nó chứ?
Cách xưng hô của Di đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy ngượng khi phải thay đổi dù trước đó, tôi vẫn quen xưng hô với nó là "mày-tao".
- Tất nhiên rồi!
- Em biết là rất khó, nhưng em cũng đã tìm hiểu trên mạng và biết có những thầy bùa nổi tiếng có khả năng hóa giải được những lời nguyền độc địa. Có lẽ chúng ta nên nhờ họ giúp đỡ.
Từ trước tới nay, tôi vốn đã không có niềm tin vào các thầy bùa. Câu chuyện người đàn bà độc ác kia gây nên đã khiến tôi càng sợ hãi thêm những con người có năng lực dị thường như vậy. Chính vì thế mà tôi luôn tự tìm cách hóa giải dù biết rằng rất khó. Việc tìm được hung thủ đứng đằng sau tất cả là một chiến tích mà có thể đến mãi sau này tôi cũng không thể quên, tuy nhiên liệu có hóa giải được hoàn toàn hay không còn phụ thuộc vào trí thông minh và cả may mắn nữa!
Thầy ơi, nếu thầy đọc được suy nghĩ ở trong đầu em thì mong thầy hãy cho em một manh mối dù là nhỏ nhất để em cứu Di thoát khỏi lời nguyền quỷ quái này, nhất định em sẽ giúp Di có một cuộc sống hạnh phúc và không phải buồn sầu vì bất cứ điều gì nữa. Em biết thầy yêu thương Di đến nhường nào. Càng nhìn vào mắt Di, em càng thấy tội nghiệp cho cô bé. Một người sống hiền hòa, không làm hại ai cả lại phải gánh chịu cùng lúc quá nhiều những nghiệp quả, còn kẻ làm điều ác lại sống sờ sờ ra đó, thật không công bằng một chút nào! Em xin thầy, nếu có thể đổi điểm qua môn của em lấy mạng sống cho Di, em cũng xin được đánh đổi, chỉ cần Di còn sống hạnh phúc.
Vừa trầm tư một lát, khi quay sang thì tôi đã thấy Di thiếp đi tự lúc nào. Nó ngủ ngon lành trên vai tôi mà tôi không hề hay biết. Tôi cố tìm cách đặt đầu Di xuống chiếc gối trên sofa nhẹ nhàng nhất có thể rồi quay vào phòng nó lấy chăn đắp cho nó khỏi lạnh. Xong xuôi đâu đấy, tôi mở cửa ra ngoài đi dạo. Đêm nay sẽ là một đêm thật dài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT