Hữu Dương thực sự rất lạ.

Mấy ngày cô dưỡng thương, dù không có gì nghiêm trọng nhưng lúc nào anh cũng túc trực bên cạnh, còn tự tay thoa thuốc cho cô, đưa đồ ăn tới tận giường, ngay cả khi cô buồn đi vệ sinh anh cũng bế cô vào trong khiến cô cuống đến mức đỏ mặt.

Nhưng có một điều khiến cô bớt lo lắng bất an phần nào đó là thái độ của anh đối với cô.

Trừ cái hôm anh đột nhiên bị chập não yếu đuối bất thường ra thì những ngày còn lại, Hữu Dương với phong thái ngông cuồng và không bao giờ cúi đầu cuối cùng cũng quay trở lại.

Dù vậy, cô vẫn mơ hồ cảm giác anh có gì đó khác với ngày thường.
Lúc xem tài liệu vào buổi tối, thường thì anh sẽ ngồi song song với cô, ai làm việc người nấy, nhưng những ngày này, anh thường kéo cô ôm vào lòng, gác cằm lên vai cô rồi thản nhiên làm việc, cô cựa quậy thì anh sẽ ôm siết lấy cô không cho cô phản kháng.

Có nhiều lúc, anh sẽ đột ngột xoay mặt cô qua rồi hôn xuống, còn để ý môi cô vẫn chưa lành hẳn mà hôn rất nhẹ nhàng, còn li3m láp lên vết thương nữa.
Rồi có những ngày, dù không có gì quan trọng nhưng anh vẫn sẽ kéo cô qua phòng làm việc, bắt cô ngồi lên ghế, bản thân lại lười biếng dùng chân cô làm gối, áp mặt vào bụng cô ngủ ngon lành.
Anh không hề giải thích gì cho những hành vi kỳ lạ của mình, còn xem nó là một chuyện hết sức đương nhiên, chỉ có cô là một mình rối rắm, một mình tìm tòi.

Ấy thế mà lâu ngày, như một thói quen, cô chẳng còn bài xích với những hành động của anh nữa, còn dựa vào người anh điều chỉnh tư thế thoải mái một cách hết sức tự nhiên lúc ngồi trong lòng anh, nhiều lúc còn ngủ quên mất.
Hay là khi anh đang gối đầu lên chân cô ngủ, cô còn một tay nghịch điện thoại, một tay sờ lên mái tóc ngắn cũn cỡn của anh.

Cảm giác sợi tóc cứng chọc vào lòng bàn tay vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu khiến cô đắm chìm, hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo của anh ngày trước.

Mà sự thật là dù anh phát hiện ra cô chạm vào tóc anh, xem đầu anh như món đồ chơi, anh cũng chỉ cầm tay cô đưa lên miệng mình cắn một cái, sau đó ngồi dậy đi về bàn tiếp tục làm việc.
Hôm nay như thường lệ, cô dựa vào ngực anh xem điện thoại, hai mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, Hữu Dương cúi người xuống hôn lên môi cô, An Ngọc còn không thèm mở mắt, chỉ hé miệng vô thức đáp trả.

Nhưng lúc bàn tay anh luồn vào áo chạm lên tấm lưng trần của cô, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Anh đặt cô nằm xuống giường, hôn thật sâu, bàn tay di chuyển từ lưng lên phía trước, xoa lên bụng cô, rồi lại chuyển dần lên phía trên.

Bấy giờ An Ngọc không thể bình tĩnh được nữa, hai tay chống lên ngực anh, nghiêng đầu né tránh nụ hôn đang dần mất kiểm soát của đối phương.

Anh hôn lên vành tai cô, khẽ nói.
- Môi em khỏi rồi.

- Hơi thở nóng bỏng khiến cô rùng mình.

Anh cầm lấy tay cô di chuyển xuống phía dưới, giọng nói khàn khàn vẫn không ngừng nỉ non rót vào tai cô những lời mờ ám cám dỗ.

- Lần này được rồi chứ?
- Anh...!muốn sao? - Cô nhìn anh, khẽ hỏi.

Anh cười một tiếng cắn vào môi dưới của cô, đáp.

- Ừ, tôi muốn em.
An Ngọc bối rối mím môi, sau đó chủ động hôn lên yết hầu của anh.

Một hành động nhỏ thay cho câu trả lời, Hữu Dương nhận được tín hiệu thì không còn nhẫn nhịn nữa, hôn cô thật sâu, bàn tay cũng âm thầm cởi bỏ từng cúc áo của cô.
Làn da trắng mịn không tì vết dần hiện lên những đốm hoa nhỏ trải dài từ cổ xuống tới bụng.

Ban đầu Hữu Dương khá nóng vội và thô lỗ, nhưng khi tiến vào người cô, anh chợt khựng lại, hai mắt mở lớn nhìn cô như không thể tin nổi.
Mà người đang nằm dưới anh lại đang cắn môi, mày hơi nhăn lại nhẫn nhịn.

Thấy anh nhìn mình như vậy, cô cười gượng, nén đau nói một câu bông đùa.
- Biểu cảm của anh làm sao vậy? - Cô nâng tay xoa nhẹ lên má anh.

- Chẳng lẽ anh không thắc mắc vì sao ngày trước em bị cắm sừng ư?
Hữu Dương cầm lấy tay cô, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy, động tác tiếp theo cũng trở nên dịu dàng hơn khiến cô dần dần không còn cảm thấy đau nữa, thậm chí còn có một loại kh0ái cảm xa lạ chạy dọc khắp cơ thể.
Cô chợt nghĩ, hóa ra việc cùng anh kết hợp lại không phải là chuyện gì quá đáng sợ, cũng không phải là chuyện kinh tởm khó chấp nhận như cô vẫn luôn nghĩ.

Huống hồ, hiện tại cô đã là phụ nữ có gia đình, cô là vợ anh, cho nên điều này hoàn toàn không hề đi trái với nguyên tắc của bản thân chút nào.
Đó là lý do khiến cô cảm thấy dễ chịu sao? Cô còn vô thức đáp lại anh, hùa theo từng động tác của anh nữa.
Nhưng rất nhanh cô đã phải hối hận rồi, bởi vì xét về sức bền, cô chỉ là con kiến trong tay anh thôi.

Ngay cả khi cô ngất đi, cô còn mơ hồ nhận ra anh vẫn chưa chịu dừng lại.
***
An Ngọc mơ màng tỉnh giấc, nhận ra bên ngoài mới chỉ hơi tờ mờ sáng.

Cô cựa quậy muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng cơn đau toàn thân khiến cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mà hành động ấy cũng khiến đối phương thức giấc.
Hữu Dương kéo sát cô lại người mình, vùi đầu vào tóc cô, thì thầm.
- Còn sớm lắm, ngủ thêm đi.

- Một tay anh xoa lấy eo cô, động tác rất nhẹ nhàng, cũng rất chậm rãi.

Cô hơi nhích ra ngoài một chút, nói.

- Em muốn uống nước.

- Để tôi lấy cho em.

- Hữu Dương mở mắt ra ngồi dậy, quấn chăn khắp người cô, nói.

- Bây giờ cơ thể em không ổn đâu.
Anh cũng biết cơ thể cô không ổn à? Vậy mà anh còn gắng sức như vậy làm gì? Cô âm thầm kéo chăn lên che nửa mặt, lặng lẽ lườm bóng lưng anh.
Hữu Dương khoác áo choàng lên người, cầm bình nước đã cạn đáy lên rồi mở cửa đi ra ngoài.

Nhân lúc đó, An Ngọc với tay mở tủ, lục lọi tận góc sâu bên trong lấy ra một vỉ thuốc, bẻ hai viên rồi cho vào miệng.

Vị đắng khiến cô không khỏi nhăn mày, cơn nhộn nhạo cũng muốn đẩy cái thứ không hề ngon kia ra khỏi miệng, nhưng cô vẫn cố gắng ngậm lấy, cất vỉ thuốc kia về chỗ cũ rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Chỉ một lát sau, anh đã quay lại, rót nước xong đưa tới tận giường cho cô, còn rất cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.

An Ngọc vội nhận lấy ly nước từ tay anh rồi uống mấy ngụm liền, cố gắng tẩy sạch hết vị đắng trong miệng.

Hữu Dương nhìn cô chăm chú một lúc thì đột nhiên lên tiếng.
- Còn đau không?
Câu hỏi quá thẳng thắn khiến cô bị sắc, nước phun hết lên giường.

Anh vỗ lên lưng cô, cười một tiếng.
- Sao vậy? Ngại à?
Cô gật gật đầu, nhưng thấy không đúng lại vội lắc đầu phủ nhận.

Anh cười khẽ, cầm cốc nước đã cạn đáy từ tay cô rồi cất sang một bên.

Ngón tay thô ráp vuốt nhẹ lên eo trần, anh nhìn cơ thể đầy dấu hôn và vết cắn mà bản thân đã để lại trên người cô, tâm tình hết sức thỏa mãn, không kìm được nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Vốn chỉ là một nụ hôn không mang theo d*c vọng, ấy thế nhưng đầu lưỡi của anh lại nếm được một vị khác lạ trong miệng cô.
Anh nhíu mày buông cô ra, bàn tay tăng thêm lực ép mở khớp hàm, đôi mắt cũng tối đi, hỏi.

- Em vừa uống cái gì?
- Đâu có.

Em chỉ uống nước thôi mà.

- Cô ú ớ trả lời không rõ, nhìn anh với vẻ hết sức vô tội.

Nhưng anh rõ ràng không tin, đôi mắt đã nhìn thấu những điều dối trá và bẩn thỉu nhất của loài người suốt nhiều năm qua tất nhiên sẽ không dễ dàng bị cô lừa gạt như vậy.

Thế nên anh lại hôn cô lần nữa, lần này còn sâu hơn, lâu hơn, sau đó buông cô ra.

Bây giờ cả khuôn mặt anh đã tối sầm, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

- Tôi cho em một cơ hội nữa.

Nói! Ban nãy em đã cho gì vào miệng?
Cái tên đàn ông này sao lại tinh như chó vậy chứ?
An Ngọc mím môi cúi đầu né tránh, nhưng Hữu Dương chắc chắn không dễ bỏ qua như vậy.

Anh nâng mặt cô lên, còn chưa kịp mở miệng nói thêm câu gì thì cô đã nhào đến ôm lấy cổ anh rồi hôn xuống, còn áp cơ thể mình lại sát cơ thể anh.
- Em...!- Hữu Dương gỡ tay cô ra, khuôn mặt đã bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng cô lại vẫn cố chấp ôm lấy cổ anh, mỉm cười.

- Anh không muốn nữa sao?
Đoạn, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ một cái, lại nhìn anh cười tủm tỉm.
- Trời còn chưa sáng mà.

Nhưng nếu anh không muốn nữa thì...
Hậu quả của việc khiêu khích ấy chính là, cô lại tiếp tục cắn răng nhận thêm quả đắng trong mấy tiếng tiếp theo, và cả ngày hôm sau cũng không thể dậy được, cơ thể đau nhức như toàn bộ xương bị tháo rời ra, dù chỉ là một chút cử động cũng khiến cô xuýt xoa run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play