Văn Tư Thành nói vậy chứng tỏ tướng mạo Tô Quân rất đặc biệt.
Không chừng đặc biệt đến mức y hệt người cô quen…
Cho đến bây giờ, Vân Thiển trải qua tổng cộng bốn thế giới, tính cả lần này.
Mỗi một thế giới, cô đều mang về thế giới hiện thực một người đàn ông.
Thế giới tận thế đầu tiên mang về một gà tiểu học(*) mít ướt Tống Hành Chỉ.
(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con
Thế giới tận thế thứ hai mang về hẳn một con Tỳ Hưu(*) đạo mạo mà suy đồi Văn Nhân Du.
(*)  Là một con thần thú hung dữ trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền có miệng nhưng không có hậu môn, chuyên ăn châu báu vàng bạc tứ phương, theo ngôn ngữ mạng tức là vô cùng keo kiệt
Thế giới tận thế thứ ba, chạy tới một quỷ cuồng động d.ục Ô Tề Hải.
Thế giới tận thế thứ tư lại mang về một…
Hình như cũng không lạ mấy.
Có thể thôi đi không!
Bộ dạng bọn họ trông như Ctr C, Ctrl V đã đành, giữa bọn họ còn có cảm giác liên thông khiến người khác mang nhục.
Chỉ ba tên thôi đã chốt con ngựa hoang là cô trên đồng cỏ.

Nếu như thêm một tên, vậy cô còn phóng túng được sao?
Vân Thiển trầm giọng hỏi: “Tiểu Tống?”
Văn Tư Thành cười trên nỗi đau của người khác, gật đầu nói: “Trở về, anh sẽ tặng em chiếc bàn mạc chược nạm vàng tự động toàn phần.”
Vân Thiển trừng mắt.
Thức ăn Thành Đá Quý bề ngoài hào nhoáng, mỗi món đẹp đẽ lóa mắt, nhưng vừa nếm vào, vị y hệt nhai sáp, giống như đá quý bị mất đi màu sắc.
Văn Tư Thành tự nhận mình không kén ăn, nếu không anh cũng không có được thể hình như bây giờ, nhưng ngay cả anh cũng chẳng chạm đũa nổi.
Anh bèn buông đũa xuống, quan sát toàn cảnh xung quanh, thì thầm miêu tả cho Vân Thiển nghe bằng giọng gió.
Trừ hai người bọn họ, ở đó có tổng cộng bảy mươi hai người.
Tất cả bảy mươi hai người đều là Bảo thạch sư, trong đó số lượng ảo ảnh đá quý vô tình hiện lên của Tô Quân và Đường Giác nhiều nhất.
Khác với Văn Tư Thành và Vân Thiển mặc trường bào vải gai kiểu dáng tùy tiện, kiểu dáng may đo và phục sức của Bảo thạch sư rất thống nhất.
Áo khoác rộng, tay áo lớn, màu sắc quần áo bên trong đa phần là màu có độ bão hòa cao, áo khoác có thể trung hòa màu có độ bão hòa cao, toát lên khí chất thần tiên.
Bỏ qua phục sức bắt mắt, Văn Tư Thành để ý trên người rất nhiều Bảo thạch sư có vết lốm đốm lớn nhỏ khác nhau giống như một bức tranh không đều màu.
Văn Tư Thành vừa nói, Vân Thiển liền liên tưởng đến thôn dân bị yêu quái cát tấn công, bọn họ đều bị sa hóa xóa đi tất cả màu sắc trên người.

Văn Tư Thành suy ngẫm: “Thông thường mà nói kiểu thế giới có tồn tại quái vật, cơ bản nhân tố tận thế không thoát khỏi thủ lĩnh quái vật.”
Vân Thiển lấy ví dụ thị trấn Hạnh Phúc, Văn Tư Thành trầm mặc.
Bọn họ cần chứng cứ xác thực hơn mới có thể phán đoán cái gì là nhân tố tận thế.
Trong lúc hai người âm thầm quan sát đại sảnh, đám Bảo thạch sư cũng đang quan sát hai người.
Người nam tên Văn Tư Thành, người nữ tên Vân Thiển, đều là dân tị nạn mới tới Thành Đá Quý không lâu.
Dân tị nạn à… Bọn họ không khỏi nhìn về phía Tô Quân.

Lúc trước, tên này cũng là dân tị nạn, giống như hai người kia, không biết Tô Quân có đối xử đặc biệt với hai người tương tự mình không.
Tầm mắt Tô Quân liếc qua, những Bảo thạch sư này lập tức cụp mắt ăn cơm uống rượu.
Bầu không khí hơi nặng nề.

Đường Giác giơ ly rượu lên nói: “Lần này Tô Quân trở về mang theo một tin tốt, chứng thực suy đoán của chúng ta đối với sự khác thường ở ngoại thành lúc trước.”
Bầu không khí xôn xao.
Hai người Vân Thiển và Văn Tư Thành nghệch mặt…
Gì, gì? Tóm lược trọng tâm trước cho bọn họ đi chứ!
Bảo thạch sư trán cao đầy râu ria xồm xoàm đứng dậy, xúc động nói: “Nếu thật sự là vậy, chỉ cần giải quyết chúng, chúng ta có thể trở lại ngày tháng trước khi thiên thạch giáng thế!”
Thiên thạch mang đến cơ hội cho nhân loại, đồng thời cũng mang đến thảm họa.
Trở lại ngày tháng trước khi thiên thạch giáng thế cũng tức là giải quyết nhân tố tận thế?
Vân Thiển và Văn Tư Thành vểnh tai nghe thật kỹ.
Râu ria xồm xoàm nói xong, đa phần Bảo thạch sư đều lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa khó tin, nhưng bọn họ nhanh chóng để ý Đường Giác không hề nở nụ cười, đáy mắt hiện lên chút nặng nề.
Vì sao?
Râu ria xồm xoàm lớn tiếng nói: “Chỉ cần mọi người trong Thành Đá Quý đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hợp tác, tôi không tin còn có chuyện không giải quyết được, cho dù là số lượng lớn yêu quái cát cũng có thể nghiền nát ——”
Đường Giác nhìn sang Tô Quân đang ngồi: “Cậu kể lại tình hình thăm dò cho bọn họ đi.”
Tất cả mọi người nhìn Tô Quân.
Vẻ mặt Tô Quân lạnh nhạt nói: “Cho dù tất cả các người cùng lên, gặp nó chỉ có nước chịu chết.”
Một câu nói hờ hững nhẹ tênh khiến tất cả Bảo thạch sư mặt mày lạnh băng.
Người này mở miệng một cái là khiến người ta ghét.
Đường Giác lúng túng cười, nói Tô Quân: “Cậu chỉ cần kể lại cảnh tượng nhìn thấy lúc đó.”
Anh nhấn mạnh hai chữ “chỉ cần” .
Tô Quân sững lại, giọng nói cũng nặng nề hơn.

“Đó là một sào huyệt, tất cả yêu quái cát đều răm rắp nghe theo mệnh lệnh, chúng nó đang vận chuyển đá quý.”
“Ta dùng năng lực đá quý ngụy trang trà trộn vào đó, gặp được… hẳn nên gọi là thủ lĩnh của chúng, quanh người nó có gió lốc bao vây, ăn sức mạnh đá quý.”
“Có lẽ trước kia Thành Đá Quý thường bị yêu quái cát tấn công là vì nguyên nhân này.”
“Mỗi lần hút số lượng lớn đá quý, nó sẽ cao thêm mấy trượng.”
“Chỉ bị nó nhìn trúng, ta đã tổn thất ba nghìn hai trăm mười bốn viên đá quý.”
“Nếu là các người thì đã sớm mất mạng rồi.”
Một câu nói kết thúc giải thích, cả sảnh lặng ngắt như tờ.
“…Sao lại thế được?” Râu ria xồm xoàm lại lên tiếng, phát hiện cổ họng mình đã khô khốc, bèn nốc một ngụm rượu mạnh.
“Nếu thật sự là thế, chúng ta phải làm sao? Yêu quái cát càng lúc càng tấn công thường xuyên, kết giới bên ngoài Thành Đá Quý đã có dấu hiệu sa hóa, Bảo thạch sư trong thành lần lượt giảm sút, sức chiến đấu suy yếu, Bảo thạch sư tân binh càng không có thời gian trưởng thành.”
Râu ria xồm xoàm nhìn về phía Vân Thiển và Văn Tư Thành: “Dù tư chất như bọn họ cũng khó trở thành Bảo thạch sư gánh vác một phương trong thời gian ngắn.”
“Nếu không tìm được ngọn nguồn, tiến hành ngăn chặn, chúng ta phải chịu kết cục giống như những thôn làng kia sao!”
Vân Thiển và Văn Tư Thành chẳng hiểu mô tê gì, nói chuyện thì nói, đột nhiên nhìn bọn họ làm gì.
Hại bọn họ đột nhiên có cảm giác khó chịu khi bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh trả lời câu hỏi.
Đương nhiên, đến khi nghe thấy từ khóa “kết cục… thôn làng” , hai người bèn cực kỳ phối hợp bày ra vẻ mặt buồn bã, hợp với màn diễn thuyết xúc động của Bảo thạch sư râu ria xồm xoàm .
Râu ria xồm xoàm phun nước miếng tung tóe, Tô Quân đặt ly rượu xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Anh lên tiếng: “Hơn ba nghìn viên đá quý, các người tưởng một mình ta chịu thiệt sao? Ta đã tranh thủ thời gian tạm nghỉ cho Thành Đá Quý, quái vật kia bị ta đả thương, thời gian khôi phục ít nhất nửa năm.”
Mọi người kinh ngạc nhìn anh.
Tô Quân nói tiếp: “Nếu nửa năm này, thực lực Thành Đá Quý tập họp lại vẫn không đủ đối địch với nó…”
Vế sau câu nói được nói rất nhỏ, mọi người không nghe thấy.
Nhưng Vân Thiển nghe thấy.
Tô Quân nói: “Tuyệt chủng là số phận đã định của kẻ vô dụng.”
Cô hơi cau mày.
Tô Quân rời chỗ, Bảo thạch sư còn lại trầm mặc, có cảm giác Déjà Vu bị đả kích chết ngay tại chỗ.
Đều là Bảo thạch sư, vì sao mọi người lại chênh lệch lớn như vậy?
Đường Giác đỡ trán.

Tô Quân cái gì cũng tốt, chỉ có điều không nên mọc một cái miệng.
Anh ho khẽ: “Tô Quân đã tranh thủ thời gian nửa năm cho Thành Đá Quý.

Nửa năm này, sự lớn mạnh của các người sẽ quyết định số phận của Thành Đá Quý ở một mức độ nhất định, bây giờ không phải lúc chán nản! Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt của các người nói cho ta biết…”
Vân Thiển cảm khái: “Thành chủ thật hợp làm Hội trưởng Hội học sinh.

Tài ăn nói tốt thật, em phải học hỏi mới được.”
Văn Tư Thành cũng cảm khái: “Khiêm tốn quá, em thích hợp làm trùm bán hàng đa cấp ấy chứ.”
Vân Thiển: “…”
Trải qua bài diễn thuyết cổ động của Đường Giác, Bảo thạch sư nhặt trái tim mong manh yếu đuối bị Tô Quân đập vỡ lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời khỏi dạ tiệc chưa ăn xong, chuẩn bị trở về tu luyện.
Râu ria xồm xoàm đi được nửa đường bị Đường Giác gọi lại: “Thiết Kính Lôi, cậu có nhiệm vụ.”
Anh vẫy tay với Vân Thiển và Văn Tư Thành.
Hai người bước lên trước.
Đường Giác: “Hai người này giao cho cậu dạy, tùy cậu huấn luyện, khiến bọn họ có thể gia nhập đội chủ lực đối phó yêu quái cát bằng tốc độ nhanh nhất.

Cả hai đều có thể phụ trợ, ảnh hưởng rất lớn tới đoàn thể.”
Thiết Kính Lôi bất mãn nói: “Sao lại là tôi, cậu đừng có thiên vị Tô Quân.”
Giọng điệu của anh ta toát lên sự thân thiết.
Đường Giác cười: “Tô Quân có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Thiết Kính Lôi hừ một tiếng.

Anh quan sát Vân Thiển và Văn Tư Thành, giơ ngón tay chỉ vào một trong hai người.
“Tên con trai trông da dày thịt béo có vẻ dễ huấn luyện.

Đứa con gái không được, bộ dạng đức hạnh y hệt Tô Quân, mấy tên đẹp mã chỉ toàn ảnh hưởng tu luyện.”
Bất kể là Vân Thiển không được chọn hay Văn Tư Thành được chọn nghe thấy lời Thiết Kính Lôi đều chẳng dễ chịu trong lòng.
Miệng mồm tên Thiết Kính Lôi này chẳng tốt hơn Tô Quân là bao.
Đường Giác khuyên mấy lần, Thiết Kính Lôi cũng không chịu dạy Vân Thiển.
Bất đắc dĩ, anh đành bảo Thiết Kính Lôi mang Văn Tư Thành đi trước, Vân Thiển đến chỗ Tô Quân thử xem.
Vân Thiển và Văn Tư Thành buộc phải chia ra hành động.
Vân Thiển dõi mắt nhìn hai đống mosaic rời đi.
Văn Tư Thành miệng ngọt nói: “Chú Thiết, tôi chắc chắn sẽ theo chú chăm chỉ học tập, tăng cấp mỗi ngày, cố gắng trở thành Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý!”
Thiết Kính Lôi kỳ quặc hỏi: “Nếu là Tô Quân dạy ngươi, ngươi gọi cậu ta là gì?”
Văn Tư Thành cười nói: “Đương nhiên là anh trai Tô Quân.”
Thiết Kính Lôi trầm mặc, đột nhiên gào lên: “Tại sao cậu ta là anh trai còn ta là chú, ta còn nhỏ hơn tên Tô Quân kia một tuổi đấy!”
Mắt Văn Tư Thành chấn kinh!
Đường Giác nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, cười nói: “Xem ra hai người họ ở chung không tệ, cô không cần để trong lòng.

Thiết Kính Lôi không hẳn nhằm vào cô, cậu ấy chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử.”
Vân Thiển gật đầu đi theo Đường Giác đến viện của Tô Quân.
Sân viện Tô Quân và Thành Đá Quý có đặc điểm giống nhau, Bảo thạch sư càng mạnh, màu sắc nơi ở càng đa dạng.
Mặc dù màu sắc tương tự nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Sân viện Tô Quân có một cây đá quý rất lớn mọc từ dưới đất lên, giống như ô dù che mát toàn bộ sân viện, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống hết sức mộng ảo.
Đường Giác dẫn Vân Thiển đi vào sân viện.
Tô Quân đang ngồi dưới tán cây, nơi ánh sáng mạnh nhất, toàn thân phát quang.
Anh nâng mắt nhìn về phía người tới.
Đường Giác ho khẽ, đẩy Vân Thiển tới trước người mình: “Tôi nghĩ trừ Thiết Kính Lôi ra, người thích hợp dạy cô bé này cũng chỉ có cậu.”
Tô Quân không nói tiếng nào.
Đường Giác ê hết cả da đầu.
Đường Giác nói tiếp: “Thành Đá Quý không thể lãng phí người tài, dù là cậu cũng không thể làm trái.”
Tô Quân vẫn không lên tiếng, ánh sáng màu tím bạc nơi đáy mắt lóe sáng.
Sống lưng Đường Giác tê rần.
Đường Giác đột ngột hô lên: “Cậu cứ im lặng, tôi xem như cậu cam chịu rồi đấy.”
Anh vứt Vân Thiển trước mặt Tô Quân, lẹ chân chạy khỏi sân viện, bóng dáng biến mất nhanh như chớp.
Vân Thiển: Giỏi, giỏi thật!
Cô cảm nhận được ánh nhìn có chứa sát ý.
Tô Quân im lặng ngưng mắt nhìn Vân Thiển.
Vân Thiển nở nụ cười buôn bán tiêu chuẩn về phía Tô Quân đang ngồi.
Hai mắt cong cong, khóe môi hơi nhếch, chuẩn bị phun ra một tràng rắm cầu vồng.
“Ọc ——”
Tô Quân ói rồi.
Vân Thiển: “?”
Cô lớn từng này, lần đầu tiên có người nhìn thấy nụ cười của cô mà nôn mửa.
Tiếp theo, Vân Thiển ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.
Hộc máu à, vậy còn được…
Định mệnh! Sao lại hộc máu rồi!
Vân Thiển vừa tính bước lên, chợt nghe thấy Tô Quân quát: “Đứng yên đấy!”
Mosaic sặc sỡ nhuốm vết máu trong tầm mắt đang chầm chậm bay màu…
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play