Vân Thiển còn chưa tới gần thần linh cải trang thành thanh niên kia, ngài đã liếc cô rồi biến mất tăm.
Ánh mắt kia giống như đang nói: “Muốn sờ mông ta, cô mơ giấc mộng xuân thu đi!”
Văn Tư Thành ngây người.

Sau khi hoàn hồn, anh lắc cánh tay Vân Thiển lia lịa.
“Em thấy không? Anh ta đột nhiên biến mất kia, có cần báo Bang hội người chơi không, có khi nào là dị nguyên không?”
Vân Thiển đáp: “Anh ta không phải dị nguyên.

Chẳng phải em tín ngưỡng một vị thần sao, hình như ngài ấy hơi rảnh, người thanh niên lúc nãy là ngài ấy, em nhận ra.”
Văn Tư Thành ngớ người, lập tức cảm khái: “Vậy mà em cũng nhận ra, không ngờ em lại là tín đồ trung thành đấy.”
Vân Thiển không nói cô dựa vào mông để nhận ra thần linh.
Văn Tư Thành: “Vương Tư Tuệ tín ngưỡng Thần Bùn Vàng, thần linh của em tên gì?”
Vân Thiển nghiêm nghị nói: “Tục danh của thần linh, sao có thể tùy tiện nói với anh, em sợ bị ngài ấy mắng.”
Văn Tư Thành: “Ù ui, thần của em cũng không vừa nhỉ, nhân tính hóa thật đấy.”
Vân Thiển: “Chứ gì nữa.”
Bọn họ tiếp tục cuộc chạy bộ buổi sáng bị cắt ngang.
Vân Thiển: 【Không ngờ lúc trước mình là kẻ thất nghiệp, thần linh tín ngưỡng cũng là một du thần(*) vô công rỗi nghề, còn chẳng biết biệt danh là gì, đúng là chẳng ra sao.】
(*) Du trong không cố định, di động, du thần tức là thần linh hay đi đây đi đó
Giới núp đằng sau hai người đọc được tiếng lòng Vân Thiển, âm thầm nghiến răng.
Tay áo ngài quét qua, ánh sáng lấp lánh, biến mất tại chỗ.
Vân Thiển trở về nhà, tắm xong bèn tiện tay rút một quyển sách gốc viết bằng ngôn ngữ mà cô muốn học, tìm chỗ ngồi xuống phòng khách bắt đầu đọc.

Bây giờ cuộc sống của cô rất đơn giản, nếu Đội bảo an không có việc làm, cô sẽ kết thúc buổi tập sớm, bắt đầu học ít ngôn ngữ tại nhà, tiện thể nằm trên sofa lướt phần mềm xã hội bằng tư thế cong vẹo.
Lúc Văn Nhân Du không có gì làm cũng sẽ dựa ghế đọc sách làm tổ trước cửa sổ sát đất, cùng đọc một quyển sách hoặc xem một bộ phim.
Hai người thường xuyên cãi nhau vì ý kiến bất đồng, cuối cùng để thuyết phục người kia mà làm loại chuyện đó, cho đến khi mồ hôi đầm đìa mới dừng lại.
Hôm nay Văn Nhân Du cần mở cuộc họp, trong nhà chỉ có một mình Vân Thiển.

Tống Hành Chỉ sắp phải thi tháng nên đang học ở trường.

Ô Tề Hải vui vẻ bắt cá trên biển, một lòng muốn bán cá kiếm nhiều tiền để Vân Thiển chuyển khỏi nhà Văn Nhân Du.
Cả nửa ngày mà sách trên tay Vân Thiển chưa lật một tờ, cô hơi thất thần.
Cô cứ không kiềm được nhớ đến thần linh gặp khi chạy bộ buổi sáng, liên hệ với câu nói Văn Nhân Du có ý gì.

Thần linh và bọn họ có cảm giác giống nhau…
Lẽ nào bọn họ là hóa thân của thần linh ở thế giới tận thế khác nhau?
Vân Thiển xem sách không vô, cô dứt khoát đóng “phạch” lại, cầm điện thoại dự định ra ngoài dạo một vòng.
Gần đó có một quảng trường lớn, trong quảng trường thường hay có thanh thiếu niên cầm ván trượt chơi thể thao mạo hiểm “Cao thủ tại dân gian, thất thủ tại âm phủ”.

Từng đàn bồ câu xám, bồ câu trắng đậu trên quảng trường.

Chúng nó đã quen được cho ăn đúng giờ tại đây, thỉnh thoảng còn được ăn vặt nên lười đi kiếm ăn cực khổ khắp nơi.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Mẹ, lát nữa con về, con mua hết đống đồ ăn mẹ nói rồi.

Bây giờ con đang ở quảng trường Tinh Nguyệt, sắp về đến nhà.”
“Biết rồi, biết rồi, em cứ thích ồn ào, thích chia tay thì chia tay!
Dọc đường tới quảng trường đều là âm thanh ồn ã.

Vân Thiển nhìn thấy trên khuôn mặt những người đi ngang qua mình dù ít dù nhiều đều mang theo sự vui vẻ, tức giận hoặc khổ đau của cuộc sống.
Cô vừa định mỉm cười, bỗng có một người đụng vào vai cô, sức khá mạnh, suýt đẩy cô ngã xuống đất, may mà người nọ kịp thời đỡ lại.
“Xin lỗi.”
Nghe thấy giọng nói này, Vân Thiển bỗng ngẩng đầu, gương mặtkhác hoàn toàn với buổi sáng nhưng cô khẳng định đây cũng là thần linh mà cô quen biết.
Mặc dù chỉ nghe ngài nói chuyện vài lần, nhưng cô rất quen thuộc giọng điệu, âm điệu và thói quen nhả chữ của ngài.

Đây chắc chắn là thần linh.
Vân Thiển: 【Thần linh lại tìm đến, lần này không thể dọa ngài ấy chạy được.】
Thần linh biến thành thanh niên bề ngoài khá đẹp trai, Vân Thiển cố ý bày ra nụ cười ngượng ngùng: “Cảm ơn.”
Giới: “…” Gương mặt ngài biến đổi là giả sao, sao lại bị nhận ra rồi?
Vân Thiển chỉ thấy bàn tay đỡ bả vai mình hơi dùng sức, sau đó thần linh lập tức biến mất.
Những người khác đều chẳng để ý tới nơi này.
Vân Thiển nói thầm trong lòng: Không đúng, mình còn chưa vạch trần thân phận, vì sao vẻ mặt của ngài trông giống như làm sao cô biết ta là ai thế.
Thật ra trên mặt của Giới chẳng có biểu cảm gì, nhưng Vân Thiển lại có cảm giác đó.
Cô ngồi xuống bậc thềm quảng trường, bên cạnh có sinh viên học viện mỹ thuật Hải Thành hỏi cô có thể làm người mẫu hay không.

Bọn họ đến đây vẽ vật thực, hi vọng có thể vẽ vài bức phong cảnh đẹp.
Vân Thiển đồng ý ngay, nhóm sinh viên kia vui mừng hoan hô.

Giới lại trốn vào một góc, ngài đứng dưới bóng cây rậm rạp, bóng đổ phủ hơn nửa thân người.

Thời gian đụng phải Vân Thiển lúc nãy quá ngắn, hơn nữa bị cô nhận ra ngay lập tức, dù trong cơ thể cô có Tính dục thì khi biết ngài ở đây cũng sẽ không xuất hiện.
Giới ấn vào cây khô, chà lớp vỏ cây sần sùi, tầm mắt lướt nhanh qua ông lão nhặt rác gần đó, nảy ra một ý.
Ông cụ tóc bạc lưng còng cầm theo bao bố, bên trong đặt không ít chai nhựa rỗng.

Ông vừa đi vừa cầm cây kẹp gắp chai rỗng dưới đất lên, chậm rãi tới gần chỗ vẽ vật thực.
“Ối ——”
Vân Thiển nhìn thấy một ông cụ bẩn thỉu ngã dưới đất, cô bèn bước lên đỡ.

Sinh viên bên cạnh vội nói: “Chị chị, chị đợi đã, để tụi em quay hình lại cho chị, coi chừng là kẻ ăn vạ!”
Vân Thiển: “…” Xã hội này đã hiểm ác đến vậy rồi sao?
Cô đỡ ông cụ dậy, lo lắng hỏi: “Ông vẫn ổn chứ, cần đi bệnh viện hoặc liên hệ…” Rồi đột nhiên im bặt.
Hai mắt người kia sáng ngời, không hề giống một ông lão.
Vân Thiển: 【 Hay thật, thần linh bắt đầu chơi trò nhập vai kiểm tra nhân phẩm mình sao? 】
Giới: “…” Thế này mà cũng nhận ra?
Ngài lại biến mất không thấy tăm hơi.
Sinh viên quay phim nghệch mặt nhìn di động, tự nhiên bọn họ lấy điện thoại ra làm gì, chẳng phải đang vẽ tranh sao, sao lại đi quay hình người mẫu, chẳng lẽ suy nghĩ muốn chuyển sang nhiếp ảnh trong lòng bị lộ?
Vân Thiển cũng nghệch mặt y hệt, sao thần linh lại biến mất rồi.
Cô chợt nhận ra mỗi lần thần linh xuất hiện đều cố ý để lộ một sơ hở cho cô phát hiện, chẳng lẽ ngài muốn kiểm tra cô thật à? Giống như thần tiên cố ý tạo ra khó khăn cho bốn thầy trò trong Tây Du Ký…
Sinh viên học viện mỹ thuật vẽ vật thực xong, bày tỏ cảm ơn đối với người mẫu Vân Thiển, đồng thời mời Vân Thiển thường xuyên đến trường bọn họ làm người mẫu, vẽ cô rất dễ.
Vân Thiển từ chối khéo, bây giờ lòng cô chỉ có thần linh.
Cô tiếp tục ngồi ở quảng trường chờ đợi thần linh xuất hiện.
Thời điểm nắng chiều chiếu xuống, thần linh lại xuất hiện ba lần.
Lần đầu tiên, ngài biến thành đứa bé năm tuổi, đi đứng vững vàng, nói chuyện lưu loát giống như bánh bao nhỏ thiên tài của Tổng giám đốc bá đạo.

Khi bị Vân Thiển nhận ra, ngài lập tức biến mất.
Lần thứ hai, ngài biến thành người đẹp dáng chuẩn, lời nói lúc mời Vân Thiển uống trà chiều khoa trương giống như nữ phụ ác độc.

Ngài lại bị Vân Thiển nhận ra, biến mất ngay lập tức.
Lần thứ ba, ngài biến thành người đàn ông trung niên lôi thôi đi tuyển dụng, bảo khí chất và vóc dáng Vân Thiển rất hợp làm minh tinh.

Lúc nói chuyện, ông ta không hề để lộ ra sơ hở, nhưng khi Vân Thiển khẳng định người này là thần linh, người đó lại biến mất.
Giới không hiểu nguyên nhân Vân Thiển phát hiện ra ngài, Vân Thiển cũng không hiểu nguyên nhân Giới biến mất.
Vân Thiển vô cùng chắc chắn sau khi cô nhận ra thân phận của ngài, thần linh mới lập tức biến mất.
Nhưng làm sao ngài biết cô nhận ra thân phận của ngài? Khả năng diễn kịch của cô xưa nay rất tốt, chắc chắn không hề để lộ sơ hở giống như thần linh, chỉ khẳng định người đó là thần linh trong lòng mà thôi…
Khoan đã!
Trong lòng!
Vân Thiển âm thầm thảng thốt, chẳng lẽ thần linh biết đọc suy nghĩ?
Cô cẩn thận nhớ lại biểu hiện những lần vừa rồi của ngài, hầu như đều là sau khi cô khẳng định người này là thần linh trong lòng, ngài mới thay đổi thái độ mà biến mất.

Đặc biệt là lần đầu tiên, cũng tức là lần chạy bộ buổi sáng, sắc mặt khó coi nhất…
Có phải ngài nghe thấy chuyện cô bảo muốn sờ mông ngài không?
Vân Thiển chửi bậy trong lòng, cái này đúng là đội quần mà!
Chắc chắn ngài có thể đọc suy nghĩ, nhưng không biết là đọc được suy nghĩ lớp ngoài hay là ý nghĩ thật sự trong nội tâm.

Nếu là vế trước, cô còn có thể nghĩ cách giấu giếm, nếu là vế sau thì không được.
Muốn xác nhận chuyện này chỉ có thể đợi thần linh xuất hiện lần nữa.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play