Thần Chiến Tranh không phải Giới, không nghe được tiếng lòng của loài người, vì vậy ngài không biết thật ra Vân Thiển nghĩ gì.
 
Ngài cũng không tức giận vì Vân Thiển từ chối, chỉ coi như cô tìm đại lý do nào đó để từ chối, xem ra Vân Thiển tín ngưỡng Giới nhiều hơn ngài nghĩ, chắc hẳn cô không biết tín đồ của Giới cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục gì.
 
Thần Chiến Tranh nói: “Với tư cách là tín đồ của y, kết quả cuối cùng cô phải chịu đựng sẽ vượt quá sự tưởng tượng của cô.

Suy nghĩ cho kỹ, cô còn có cơ hội…”
 
Tiếng nói vừa dứt, phông nền không gian tạo ra từ khung cảnh mờ ảo bị xé toạc, một đôi tay màu bánh mật banh ra, sau đó thiếu niên mặt lạnh băng bước vào.
 
Ô Tề Hải nhìn Thần Chiến Tranh hỏi: “Ông lại là thứ gì nữa?”
 
Khóe môi Thần Chiến Tranh trễ xuống.

Phân thân của Giới giống hệt y, mở miệng ra là khiến người ta ghét.

Bản thân Giới là một tên thần kinh, đặt phân thân của mình ở thế giới ngài nuôi.

Nếu không phải nổi hứng đến thế giới nhỏ này, ngài đã chẳng thể nào phát hiện ra.
 
Thần Chiến Tranh không thể động đến Ô Tề Hải.

Quan hệ giữa các thần linh có kém thế nào, cùng lắm là ra tay với thế giới nhỏ của người kia.

Nếu ra tay với thứ dính dáng đến cội nguồn sức mạnh như phân thân, vậy đó có nghĩa là tuyên chiến… Mặc dù Giới thiếu đạo đức trước, nhưng Thần Chiến Tranh tự nhận mình có giáo dục, không thèm tính toán với Giới (phân thân) mất lịch sự.
 
Thần Chiến Tranh nói với Vân Thiển: “Cô suy nghĩ cho kỹ.”
 
Ngài liếc nhìn Ô Tề Hải, thân hình mờ nhạt, biến mất tại chỗ.
 
Ô Tề Hải kéo Vân Thiển, bất mãn nói: “Chị gái, tên đó là ai? Kẻ đó bảo chị suy nghĩ chuyện gì?”
 
Vân Thiển lấy làm lạ, người của thế giới này đều tín ngưỡng Thần Chiến Tranh, lẽ nào Ô Tề Hải không nhận ra?
 
Đúng là Ô Tề Hải không nhận ra.

Thần Chiến Tranh đã biến mất cả trăm nghìn năm, ai nhớ được thứ vô dụng đó.

Hơn nữa từ nhỏ cậu đã không tin vào loại ngoại lực như thần linh, chỉ tin chính mình.
 
Ô Tề Hải càu nhàu: “Thần Chiến Tranh cức chó gì chứ, làm bộ dạng thấy ghét… Chị gái ~”
 
Cậu lại làm nũng: “Chị mau nói cho em biết, rốt cuộc tên đó bảo chị suy nghĩ chuyện gì?”
 
Vân Thiển lắc lư theo cánh tay Ô Tề Hải.
 
Miệng kín như bưng.
 
Những người chơi khác đứng một bên.

 
Đặng Lan Lan không có cảm giác gì, Đặng Chung và Kim Thiên Thiên hâm mộ muốn chết, đây là cơ hội tốt để trở thành người chơi thần chọn đó!
 
Vì sao thần linh lại chọn Vân Thiển chứ…
 
Bọn họ vắt hết óc suy nghĩ ưu điểm của Vân Thiển, chẳng lẽ thần linh nhìn trúng số lỗ trên trái tim Vân Thiển đủ nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể thật lòng thật dạ với thần linh?
 
Tức thật, đây không phải là kỹ năng có thể học được.
 
Sự xuất hiện của Thần Chiến Tranh là một khúc nhạc đệm ngoài ý muốn, trực tiếp chém đứt khả năng tư duy của mọi người.

Rất lâu sau, bọn họ mới quay về tập trung sức lực vào chuyện tìm kiếm Lôi Hoài An lần nữa.
 
Ô Tề Hải nói không sai, ban ngày muốn tiếp cận Lôi Hoài An rất khó, trên thuyền trong có rất nhiều dũng sĩ canh gác.
 
Quốc vương và Công chúa không phải khỉ đột để người ta tham quan, sao có thể muốn thấy là thấy.
 
Bọn họ hỏi thăm được chiếc thuyền Lôi Hoài An ở, chỉ đợi đêm khuya lẻn vào.
 
Suốt cả hành trình, tên ngốc không hề có cảm giác hiện diện, anh chỉ biết dựa theo lời dặn của Ô Tề Hải mà cúi thấp đầu hành động và đi sau lưng mọi người.
 
Chẳng qua lúc nhóm người nhắc tới chỗ ở của Lôi Hoài An, lỗ tai anh khẽ nhúc nhích.
 

 
Trăng treo giữa trời, nhóm người Vân Thiển bắt đầu hành động.
 
Đặng Chung và Kim Thiên Thiên phụ trách dẫn dụ thị vệ trên thuyền Lôi Hoài An để bọn Vân Thiển có thể thừa cơ mang tên ngốc đi tìm Lôi Hoài An từ một hướng khác.
 
Đến khi tới chỗ chiếc thuyền của Lôi Hoài An thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Số lượng dũng sĩ này cũng CMN nhiều quá rồi đấy!
 
Ban ngày chỉ có khoảng hai mươi dũng sĩ, bây giờ tăng lên gấp đôi, gần gấp ba.
 
Đặng Chung và Kim Thiên Thiên trố mắt nhìn dũng sĩ đầy cả thuyền.

Dẫn dụ cái trứng, dẫn mình tới suối vàng thì có!
 
Dũng sĩ đứng hai bên boong thuyền, ở giữa có một nam một nữ đang nói chuyện.

Cả hai đều ăn mặc sang trọng, trong đó có một cô gái đeo mặt nạ.

Xem xét từ động tác tay chân, cô ta đang tức giận.
 
Đặng Chung không dám chắc đây có phải Lôi Hoài An hay không.

Tình huống có biến, anh và Kim Thiên Thiên tạm thời rút lui, muốn bàn bạc lại kế hoạch với hậu phương.
 

Sau khi phát tín hiệu đồng hồ cứu thế, mọi người tập họp tại đây.
 
Nơi này địa thế cao, tầm nhìn tốt, dễ quan sát chuyện xảy ra trên thuyền.

Nếu người trên thuyền nói lớn hơn một chút, bọn họ còn có thể nghe thấy.
 
Vân Thiển nhận ra một người trong cuộc trò chuyện, Quốc vương Lôi Quốc – Lôi vạn Quân.
 
Mà người mang mặt nạ kia, từ động tác cơ thể kích động của tên ngốc, bọn họ có thể xác định đó là Lôi Hoài An.
 
Tiếng động tên ngốc gây ra quá lớn, dễ bị người ta phát hiện.

Ô Tề Hải lấy trái tim ra uy hiếp, tên ngốc mới ngoan ngoãn yên lặng.
 
Anh ngưng mắt nhìn phía dưới, ánh mắt đong đầy tình cảm.
 
Ô Tề Hải để ý tới ánh mắt anh, thoáng sững sờ.
 
Cậu trầm tư vài giây, học theo tên ngốc nhìn chăm chú Vân Thiển bằng ánh mắt giống hệt.
 
Nhưng sự chú ý của Vân Thiển vốn không ở trên người cậu, cô đang nghiêm túc vểnh tai lắng nghe đoạn đối thoại bên dưới.
 
Lôi vạn Quân: “An An, con đã bình yên trở về thì đừng gây chuyện nữa… Hãy tha thứ cho Lập Hạo, nó đã nói nó không hề biết chuyện này, là thuộc hạ của nó làm.”
 
Lôi Hoài An: “Cha, cha biết lò sát sinh của tộc Biển như thế nào không? Nếu như con không thoát khỏi nhà tù tộc Biển, có thể cha đã không còn gặp lại con nữa.”
 
Lôi vạn Quân: “Nhưng bây giờ con rất an toàn, con còn lấy được bảo vật từ chỗ Phù thủy biển.

Nếu con thật sự muốn nhiều hơn, sẽ chỉ khiến quan hệ giữa chúng ta và Phong Quốc càng tệ hại.

Hơn nữa con nghĩ kỹ đi, nếu Lập Hạo thật sự muốn hại con, tại sao nó lại đích thân mang dũng sĩ đi mạo hiểm tìm Phù thủy biển?”
 
Lôi Hoài An trầm mặc nhìn người cha mà mình từng kính trọng.

Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, nhưng sao lúc này lại trở nên xa lạ như vậy.
 
Rốt cuộc thứ cha yêu là đứa con gái này, hay là gương mặt giống hệt mẹ kia?
 
Lôi Hoài An giam giữ Phong Lập Hạo, dẫn đám Hải thú trở về Lôi Quốc, báo thân phận cho dũng sĩ thuyền ngoài.

Tin tức “Đại công chúa trở về” khiến Lôi Vạn Quân rơi lệ đầy mặt chạy ra.

Lôi Hoài An gặp lại cha mình, chìm trong cảm xúc tình thân nên không chú ý sau khi nhìn thấy gương mặt hiện tại của cô, Lôi Vạn Quân đã sững sờ chốc lát.
 
Lôi Hoài An nhận ra chuyện này là khi Lôi Vạn Quân nhiều lần hỏi cô có thể khôi phục gương mặt trước đây hay không, sau khi cô cho ra đáp án phủ định, Lôi Vạn Quân thay đổi rất nhiều, tình cha con trước kia tựa như  một câu truyện cười.
 
Không những thế, Lôi Hoài An còn phát hiện Lôi Vạn Quân âm thầm thả Phong Lập Hạo sau lưng cô, còn bảo cô tha thứ cho tên súc sinh đó, tiếp tục làm thông gia với Phong Quốc, chỉ vì để Lôi Quốc hùng mạnh hơn.

 
Lôi Hoài An nản lòng.
 
Nếu cha đã muốn Lôi Quốc trở nên hùng mạnh đến thế, có một Quốc vương ngu muội lựa chọn đồng minh không phù hợp, Lôi Quốc chẳng thể nào thịnh vượng… Để cô làm Quốc vương còn hay hơn.
 
Lôi Hoài An đã chuẩn bị sẵn sàng.

So với Lôi Vạn Quân, Công chúa có thể điều khiển bảo vật Phù thủy biển càng được lòng dân hơn.
 
Có điều Lôi Hoài An vẫn định cho Lôi Vạn Quân cơ hội cuối cùng.
 
Hôm nay chính thời điểm đó.
 
Sau khi Lôi Vạn Quân khuyên giải lần nữa, Lôi Hoài An đáp: “Nếu con muốn giết Phong Lập Hạo thì sao? Gã hại con rơi vào tình cảnh đó, chết không đáng tiếc.

Cha không cản được con đâu.”
 
Lôi Hoài An tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng tầm thường.
 
Một vài hộ vệ không biết chuyện bật ra tiếng kêu hoảng hốt.

Họ không hiểu vì sao người đã từng đẹp tuyệt trần lại biến thành… khó coi như vậy.
 
Lôi Vạn Quân: “Chẳng qua con cũng chỉ dựa vào bảo vật của Phù thủy biển mà thôi.”
 
Ông giơ tay lên, một dũng sĩ sau lưng kính cẩn lấy một chiếc túi ra , chính là túi bảo vật mà Lôi Hoài An vẫn hay đeo bên người.
 
Sắc mặt Lôi Hoài An chợt biến, cô sờ túi bảo vật trên thắt lưng: “Sao cha có thể làm vậy?!”
 
Giọng Lôi Vạn Quân chậm rãi: “Nếu nghe lời cha, con vẫn là con gái ngoan của cha…”
 
Lôi Hoài An lại nói: “Cha không lo lắng đám Hải thú vây quanh bên ngoài sao?”
 
Lôi Vạn Quân: “Không có bảo vật khống chế chúng…”
 
Lôi Hoài An: “Con chưa bao giờ nói con dùng bảo vật để khống chế chúng.

Quý bà phù thủy ban cho con năng lực nói chuyện với Hải thú.

Cha, cha đã làm như vậy thì đừng trách con nhẫn tâm!”
 
Cô giả vờ định huýt sáo.
 
Tất cả mọi người đều biết rõ đây là tín hiệu Lôi Hoài An bảo Hải thú tấn công.
 
Đám người giật thót.
 
Trong lúc nói chuyện, Lôi Hoài An vẫn luôn quan tâm từng hành động của Lôi Vạn Quân.

Lúc thấy Lôi Vạn Quân rút bội kiếm định đâm mình, đôi mắt màu lưu ly trong nháy mắt ảm đạm, cô đã cho ông cơ hội rồi.
 
Lưỡi kiếm không đâm xuyên qua bụng Lôi Hoài An mà đâm vào thân thể một người khác.
 
“An An…”
 
Lôi Hoài An kinh ngạc tròn mắt, không biết tại sao tên ngốc lại đột nhiên xuất hiện.
 

Đám người Vân Thiển bên trên sửng sốt!
 
Tên ngốc tộc Biển này là cái thể loại nhanh chân gì vậy, một giây trước còn ở bên cạnh bọn họ, giây kế tiếp đã chạy tới chỗ Lôi Hoài An.
 
Dù cho Ô Tề Hải cầm trái tim của anh cũng không thể nào ngăn cản hành động của anh.
 
Tên ngốc ở dưới nhìn Lôi Hoài An say đắm.

Bọn Vân Thiển ở trên gấp muốn chết, nhiều người thế này, bọn họ không thể nào tùy tiện xuống dưới.
 
Lôi Vạn Quân nhìn chăm chú gương mặt người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Ông quát: “Lại là ngươi! Rõ ràng ta đã…” Rồi đột ngột im bặt.
 
Ông rút thanh kiếm dính máu, không hề do dự định đâm thêm lần nữa.
 
Lần này nhắm chính xác vào nhược điểm chí mạng của tộc Biển.
 
Lôi Hoài An đẩy tên ngốc ra, mũi kiếm dừng ngay trái tim cô, nhưng không phải Lôi Vạn Quân dừng tay mà là ông ta không thể nào đâm xuyên qua được.
 
Bảo vật lờ mờ lóe sáng.
 
Lôi Vạn Quân mới bừng tỉnh, Lôi Hoài An đã đề phòng từ trước!
 
Sức khỏe ông vốn không tốt, bởi vì động tác bất ngờ ban nãy mà bắt đầu ho khan dữ dội.
 
Lôi Hoài An cười khẩy: “Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân thân thể suy yếu, không thể quản lý đất nước.

Ông bằng lòng trao vương vị lại cho con gái lớn Lôi Hoài An  ——”
 
Trong lúc nói chuyện, Hải thú bốn phía phát ra tiếng rống to, tiếng rống hết đợt này đến đợt khác khiến lòng người sợ hãi.
 
Lôi Hoài An rút dao găm buộc trên đùi ra, bước tới gần Lôi Vạn Quân.

Nhưng được nửa đường, eo cô đã bị người khác ôm từ đằng sau.
 
Cô nghe thấy tên ngốc thì thầm bên tai: “An An ở đây, không vui, ta dẫn nàng, đi.”
 
Lôi Hoài An hơi mất tập trung.
 
Tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông đẹp đến mức khiến người ta khó lòng tập trung biến thành một con cá lớn màu trắng bạc trong nháy mắt, ánh lửa bên dưới thân cá lấp lánh màu sắc phân cực, vô cùng chói lóa.
 
Chiếc mỏ nhọn của anh cắn lấy thắt lưng Lôi Hoài An, vung đuôi cá cướp lại túi đựng bảo vật chỗ dũng sĩ sau lưng Lôi Vạn Quân, nhảy xuống biển.
 
Sóng biển cuồn cuộn, cá lớn và Đại công chúa đều biến mất tăm.
 
Tình cảnh yên ắng hồi lâu, một dũng sĩ thét lên chói tai ——
 
“Nguy rồi! Đại công chúa lại bị tộc Biển bắt rồi!”
 

 
Vân Thiển nghiêm túc hỏi mấy người Đặng Chung: “Chúng ta tới đây làm quần chúng ăn dưa hả?”
 
Nhóm Đặng Chung: “…” Cũng đâu cần nói thế.
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play