Mắt biển lấp lánh sóng nước dưới ánh nắng chiếu rọi, nước biển tầng trên cùng hiện lên màu xanh biếc rực rỡ.

Càng xuống sâu, màu sắc nước biển càng xanh thẫm cho đến khi đen kịt.
 
Vượt qua màu đen kịt đó là vùng biển ngũ sắc, đâu đâu cũng là màu lưu ly, nơi đây chính là nơi tộc Biển cư ngụ.
 
Có một chỗ vô cùng khác lạ, nó giống như bể cá thủy tinh úp ngược dưới đáy biển, ngăn cách hoàn toàn nước bên ngoài.

Đỉnh bể cá có bọt khí bay lên liên tục, bên trong có rất nhiều tộc Biển và một ít tộc Người đi lại.
 
Những tộc Người này đeo vòng trên cổ, mặc quần áo thô sơ, đang xử lý xương thịt các loại, những xương thịt kia từ đâu mà tới không cần phải nói.
 
Đa số tộc Biển mặt mày xấu xí ở bên ngoài giám sát, thái độ hung ác: “Động tác nhanh lên một chút!”
 
“Những thịt này không tươi, tôi muốn chọn thịt tươi hơn.” Một người phụ nữ tộc Người khí chất nhã nhặn lịch sự đang đề ra yêu cầu.
 
“Đi đi.”
 
So với những tộc Người khác, thái độ tộc Biển đối xử với cô ta khá tốt.

Đây là tộc Người chế biến nguyên liệu giỏi nhất, có thể cắt thịt mỏng như cánh ve, được rất nhiều quý tộc tộc Biển yêu thích, vì vậy đám đốc công tộc Biển không dám tùy tiện đắc tội cô ta.
 
Người lẫn trong tộc Biển làm đầu bếp này là Đặng Lan Lan.
 
Đặng Lan Lan số xui, thân phận Chúa cứu thế sắp xếp cho cô ta là con mồi bị tộc Biển đi săn bắt được, trừ cô ta ra không còn người chơi nào khác.

Cô ta dựa vào kỹ thuật đặc biệt của riêng mình, cuối cùng giành được một vị trí nhỏ.
 
Không có sự trợ giúp của tộc Biển, dựa vào thân thể tộc Người rất khó rời khỏi đáy biển.
 
Nhưng tối hôm qua, Đặng Lan Lan phát hiện ba điểm tròn đại diện cho người chơi trên đồng hồ cứu thế, vị trí ở kho nguyên liệu của tộc Biển.
 
Hôm nay, cô ta muốn đi xem thử ba người chơi này.

Nếu bọn họ biết nhân tố tận thế là cái gì, cô ta sẽ nghĩ cách cứu họ ra.

Nếu như không, cô ta sẽ biến bọn họ thành nguyên liệu nấu ăn có khả năng tái sinh dâng lên cho tộc Biển là xong.
 
Đặng Lan Lan đi rất nhanh, hai bên là gian phòng giống như nhà tù, bên trong nhốt tộc Người bị tộc Biển bắt về.

Những người vừa bị bắt về này nhìn thấy Đặng Lan Lan đi qua bèn cầu cứu.
 
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt còn lạnh lùng hơn tộc Biển, tiếng kêu cứu của bọn họ tắc nghẹn.

Người phụ nữ này mang đến cho người khác cảm giác rất đáng sợ.
 
Đốc công tộc Biển tin tưởng Đặng Lan Lan, lúc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn sẽ không giám sát, cô ta có thể tự do hành động, cũng có chìa khóa mở cửa phòng giam.

Nhưng cô ta sẽ không thả những tộc Người này, chuyện này không giúp cô ta biết được nhân tố tận thế là gì.
 
Ba điểm tròn gần như trùng khít, người chơi bị nhốt cùng một phòng giam.
 
Đặng Lan Lan tìm được phòng giam kia, gặp hai người quen, là người chơi cô ta từng gặp ở thế giới tận thế, chung đụng xem như khá dễ chịu… Cô ta điều động cơ mặt, nhìn qua trông giống chị gái lớn nhà bên.
 
“Chị Lan Lan!” Vương Tư Tuệ ngạc nhiên mừng rỡ bắt lấy song sắt: “Cảm giác gặp người quen thật tốt.”
 
Kim Thiên Thiên tò mò nhìn Đặng Lan Lan.

Hai chị em trông thật thoải mái, dịu dàng thùy mị, cứ như đấm một phát là khóc.
 
Đặng Chung: “Sao chị lại ở đây?”
 
Đặng Lan Lan giải thích đơn giản tình huống của mình.

“Tài nấu nướng của tôi khá tốt cho nên bây giờ đang làm đầu bếp cho tộc Biển.

Mọi người thì sao, sao lại bị bắt tới đây, nhân tố tận thế ở đây à, hay là…”
 
Đặng Chung nói ba người bọn họ đều là dũng sĩ Phong Quốc.

Vương Tư Tuệ nhờ thần “nhìn” thấy được nhân tố tận thế nhưng không biết là cái gì.

Đúng lúc Hoàng tử Phong Quốc muốn đi tìm Phù thủy biển giao dịch, bọn họ dự định nhân cơ hội này hỏi thăm Phù thủy biển tung tích nhân tố tận thế.
 
Phù thủy biển là sinh vật bán thần trong thế giới này, có sức mạnh giống như thần linh, nhìn ra được thân phận của bọn họ.

May mà Vương Tư Tuệ xin được thần lực, khiến Phù thủy biển đồng ý giao dịch với bọn họ, nhờ vậy biết được làm sao xử lý nhân tố tận thế.
 
Nhân tố tận thế là bội kiếm của Thần Chiến Tranh, nằm ở mảnh đất liền cuối cùng của thế giới này.

Hình như bội kiếm bị lệch vị trí, cần người đặc biệt mới có thể mang nó trở về vị trí cũ.
 
Người đặc biệt này phải là đôi tình nhân yêu nhau thật lòng vượt qua chủng tộc.
 
Bọn họ vốn định hỏi thêm, Phù thủy biển bỗng đột nhiên nổi giận, gọi sóng thần dưới đáy biển đánh bọn họ tan tác, ba người bị tộc Biển bắt đến nơi này.
 
Đặng Chung càng nói càng chán nản, không biết bọn họ bị kẹt ở thế giới này mấy năm.

Muốn để tộc Biển và tộc Người yêu nhau, ít nhất bọn họ phải xóa bỏ thành kiến giữa hai tộc!
 
Đặng Lan Lan: “…”
 
Cô ta ngẫm nghĩ, lát sau mới mở miệng: “Chưa chắc phải xóa bỏ thành kiến mới được, tôi biết một quý tộc tộc Biển là con trai của Trưởng tộc thích Công chúa tộc Người… Mỗi ngày anh ta đều tới nơi này gặp Công chúa, tặng cô ta rất nhiều quần áo và thức ăn, dốc sức lấy lòng.

Hầu như cả tộc Biển đều đang cười nhạo anh ta.”
 
Đặng Chung sửng sốt: “Công chúa chị nói là Đại công chúa Lôi Hoài An của Lôi Quốc sao?”
 
Đặng Lan Lan: “Đúng vậy, Công chúa tộc Người bị bắt chỉ có một mình cô ta.

Tôi sẽ nghĩ cách cứu mọi người khỏi đây, mọi người hãy đợi thêm vài ngày.”
 
Đặng Lan Lan chuẩn bị rời đi, cô ta đã ở đây khá lâu rồi.
 
Đặng Chung gọi cô ta lại, hỏi: “Đại công chúa cũng bị nhốt ở đây sao?”
 
Đặng Lan Lan gật đầu.
 
Đặng Chung nói mình muốn đi thăm dò ý của Đại công chúa.

Nếu Công chúa rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà được con trai quý tộc quan tâm chăm sóc, nảy sinh tình cảm hẳn là chuyện rất bình thường nhỉ?
 
Đặng Lan Lan nở nụ cười cười kỳ lạ: “Nếu tộc Biển thích tộc Người, kẻ đó sẽ bị tộc Biển xử lý thẳng tay.

Người con trai quý tộc kia không sao bởi vì anh ta là một tên ngốc… Cậu cho rằng Công chúa Lôi Quốc sẽ thích một tên ngốc à? Hơn nữa tình huống Công chúa bây giờ…”
 
Cô ta không nói tiếp.
 
Đặng Chung rơi vào trầm mặc.
 
Kim Thiên Thiên: “Nếu là tôi, không chừng sẽ thích.”
 
Đặng Chung lập tức gật đầu: “Đúng vậy, nhỡ đâu thì sao!” Anh không muốn ở lại thế giới này quá lâu, nếu như có sẵn người yêu nhau thật lòng thì không còn gì tốt hơn.
 
Đặng Lan Lan khựng lại một lúc rồi đáp: “Buổi tối tôi lại tới.”
 

 
Ban đêm, phòng giam rất yên tĩnh.

Đặng Lan Lan lấy lý do “Tộc Người đi bộ buổi tối nhiều, vị sẽ càng ngon hơn” mang ba người Đặng Chung ra ngoài, đi về hướng phòng giam Đại công chúa.
 
Đại công chúa vốn có một thị nữ.

Cô ta không chịu nổi sự nhục nhã sau khi bị tộc Biển bắt làm tù binh, một đêm nọ đã lựa chọn tự sát.

Vốn dĩ sắp bị tộc Biển biến thành đồ nhắm rượu, nhưng Công chúa cầu xin đứa con quý tộc ngốc giúp thị nữ được toàn thây, dù cho kết cục bị Hải thú ăn thịt cũng tốt ăn thành thức ăn.
 
Đặng Lan Lan: “Nghe nói Công chúa và thị nữ kia là bạn bè cùng nhau lớn lên…”
 
Vương Tư Tuệ: “Lúc thị nữ chết, chắc chắn Công chúa rất đau lòng.”
 
Đặng Lan Lan: “Đúng vậy, lúc đó cô ta đã hơi điên điên rồi.

Mọi người phải chuẩn bị tinh thần không hỏi ra chuyện gì.”
 
Bọn họ gặp được Công chúa trong phòng giam.

Có thể do khuôn mặt quá tiều tụy ảnh hưởng đến vẻ đẹp của mình, trông cô không có vẻ gì là người đẹp nhất tộc Người, cùng lắm là xinh xắn, không đến mức đẹp tuyệt trần.
 
Kim Thiên Thiên: Vân Thiển còn đẹp hơn cô ấy nhiều.
 
Công chúa nghe thấy tiếng động, toàn thân run rẩy, cúi đầu, căn bản không dám nhìn người đến là ai.
 
Đặng Chung: “Công chúa điện hạ, chúng tôi là dũng sĩ Phong Quốc…” Anh không nhắc đến việc cứu người, bản thân anh còn chưa biết làm sao rời khỏi đây.
 
Công chúa nghe thấy hai chữ ”Phong Quốc”, cô ta ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, mở miệng ú ớ “A a a a…”, giống như nấc cục bằng khí quản.
 
Bốn người Đặng Chung sửng sốt, không ngờ Đại công chúa Lôi Hoài An lại không thể nói chuyện.
 
Đặng Lan Lan tinh mắt nhìn vào tình trạng khoang miệng Lôi Hoài An.

Cô ta bước lên, bóp miệng, trầm giọng nói: “Đầu lưỡi cô ta bị cắt rồi, không thể nào nói chuyện.”
 
Dường như Công chúa rất muốn nói với bọn họ cái gì đó.

Đặng Lan Lan quay ra lấy dụng cụ làm giấy và bút của tộc Biển, chuyển cho cô ta.
 
Công chúa lập tức nằm úp xuống, viết điên cuồng.

Bốn người bước lên xem rõ.
 
“Tôi không phải Lôi Hoài An! Cô ta biết tất cả mọi chuyện rồi.

Tên ngốc đã cứu cô ta, cứu tôi khỏi đây! Tôi đã làm xong chuyện mà Hoàng tử điện hạ yêu cầu! Nhất định phải đưa tin tức trở về, cô ta biết tộc Biển được người khác cố ý kéo tới!
 
Kiểu chữ viết rất ẩu, nhìn kỹ mới đọc được.
 
Xem xong nội dung bên trên, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên ngây người.

Đây là tình huống gì thế?
 

Đặng Lan Lan: “Cô kể rõ mọi chuyện xem.” Cô ta kinh ngạc hơn cả ba người kia.

Công chúa bị giam trong này vậy mà lại chẳng phải Lôi Hoài An?
 
Người được bọn họ nghĩ là Công chúa thật ra chính là thị nữ của Lôi Hoài An.
 
Thị nữ ái mộ Phong Lập Hạo, gã ta nói gì nghe nấy.

Phong Lập Hạo không phải Hoàng tử duy nhất của Phong Quốc, gã muốn cưới Lôi Hoài An để nhận được sự trợ giúp của Lôi Quốc.
 
Lôi Hoài An vẫn luôn không đồng ý lời cầu hôn của gã.

Gã bèn nghĩ ra kế hoạch để tộc Biển bắt Lôi Hoài An đi, còn gã anh hùng cứu mỹ nhân.
 
Kế hoạch này cần sự trợ giúp của thị nữ.

Trong quá trình thực hiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tên tộc Biển thỏa thuận với Phong Lập Hạo không ra trận, ngược lại là một tên tộc Biển khác đến đó tuần tra.
 
Công chúa và cô ta bị tộc Biển bắt đi thật.

Lúc đó cô ta quá hoảng loạn, bất cẩn nói chuyện này ra.
 
Công chúa rất lương thiện, không trách mắng cô ta, ngược lại nói sẽ tráo đổi thân phận với cô ta.

Thân phận Công chúa là một vũ khí giữ mạng rất tốt, cô ta không nghĩ nhiều đã đồng ý.

Đúng là đãi ngộ thân phận Công chúa tốt hơn, chỉ có số ít quý tộc tộc Biển mới có thể đến đây gặp cô ta, mà thị nữ luôn chịu sự hành hạ…
 
Cô ta nghĩ Công chúa là đồ ngốc, không ngờ cô ta mới chính là đồ ngốc.

Có tên con trai của quý tộc tộc Biển cứ tặng đồ đạc cho cô ta, cô ta cho rằng người kia nhìn trúng mình, thực ra người anh thích là Công chúa.

Cho dù gương mặt công chúa bị hủy hoại vẫn xinh đẹp đến mức ngay cả tộc Biển cũng vừa gặp đã yêu.
 
Công chúa bảo anh cắt đứt đầu lưỡi cô ta, cô ta không thể nào nói ra chân tướng sự việc, thậm chí trơ mắt nhìn Công chúa cậy nhờ người kia trốn thoát khỏi nơi này…
 
Vẫn còn viết tiếp, oán niệm tích lũy của thị nữ bùng nổ.

Cô ta đột nhiên cười gằn, viết trên giấy: “Dù cho tên ngốc đó giúp cô ta thì sao chứ, cơ thể yếu ớt của cô ta vốn không thể chịu đựng được tới khi rời khỏi đáy biển…”
 
Lôi Hoài An giống như cha mình, cơ thể vô cùng yếu đuối.

Lôi vạn Quân cứ mãi tìm một người chồng đáng tin cho cô ta là vì thế.
 
Cô ta vừa nghĩ tới chuyện Lôi Hoài An hại mình thành thế này có thể đã chết, không nhịn được mà cười ha hả, giống như một người điên.
 
Đặng Lan Lan rút lại giấy bút trong tay thị nữ: “Trạng thái tinh thần cô ta đã không bình thường, nếu không phải mọi người tìm cô ta, chắc chắn không ai biết chuyện này… Thân phận dũng sĩ Phong Quốc thật có ích.”
 
Đặng Chung mặt mày ngơ ngác: “Cô ta là thị nữ, vậy Lôi Hoài An đâu?”
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play