“… Bạn có nghe chuyện ma về Kẻ trừng phạt ở rừng cây nhỏ phía Nam chưa?”
 
Phòng y tế không một bóng người, màn hình máy tính bên hông giường sáng lên, tự động nhảy vào chuyên mục 【Chuyện ma 】trên diễn đàn trường, máu chảy từ phía trên màn hình xuống, nhuộm đỏ trang web.
 
“…Trần Xuân Hồng là một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc rập khuôn.

Bà lúc nào cũng ăn mặc trang điểm bảo thủ, ngàn năm không đổi, không hề hòa hợp với giáo viên Nhất Trung.

Năm 2125, Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang kỷ niệm thành lập trường tròn một trăm năm, Trần Xuân Hồng giành được bình chọn “Giáo viên bị ghét nhất”.
 
“…Tất cả nội quy nhà trường đã đặt ra phải tuân thủ đầy đủ.

Bà không làm gì sai, chức trách của bà là sửa chữa sai phạm phát sinh trong trường.”
 
“…Đôi mắt Trần Xuân Hồng ẩn chứa ghen tị với những giáo viên được hoan nghênh khác.

Bà mang cúp pha lê tới phòng hiệu trưởng, cửa phòng không đóng.

Xuyên qua khe cửa, bà nhìn thấy chồng mình là hiệu trưởng đang vụng trộm với chủ nhiệm lớp mười.”
 
“…Điều thứ mười bốn nội quy trường Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, không được phép yêu đương trong trường.”
 
“…Hiệu trưởng và đối tượng gian díu gục xuống, Trần Xuân Hồng mang thi thể bọn họ chôn trong rừng cây nhỏ phía Nam, treo cổ kết thúc sinh mạng bên trên thi thể hai người.

Bất cứ người nào đi vào rừng cây nhỏ phía Nam đều không thể làm trái nội quy nhà trường!”
 

 
Trần Xuân Hồng vẫn luôn bị người ta sợ hãi, sau khi trở thành chuyện ma thì càng sợ hơn.
 
Bà nhìn Vân Thiển níu cánh tay trái mình, nhìn Văn Tư Thành túm lấy cánh tay phải mình, trầm tư.

Bà nên tiếp tục thực hiện chức trách của chuyện ma hay là nghe giải thích của bọn họ?
 
Làm trái nội quy nhà trường phải bị xử phạt, nhưng nếu có ẩn tình khác thì sao?
 
Gương mặt trắng bệch của Trần Xuân Hồng thoáng hiện chút mềm lòng: “Tôi cần một lý do thích đáng.”
 
Vân Thiển nhỏ giọng thút thít: “Cô giáo, vụ việc là thế này…”
 
Văn Tư Thành nghe Vân Thiển cấp tốc bịa ra một câu chuyện bi thảm hết sức logic, bởi vì mắt cô bị tật nên vừa chuyển đến trường đã bị trường học và những học sinh khác ức hiếp.
 
Nhân vật trong chuyện sống chật vật từ nhỏ, vốn tưởng đến được nơi tươi sáng, không ngờ vẫn bị bóng tối bao phủ.
 
Vân Thiển bảo nguyên nhân chủ yếu mình chuyển đến Nhất Trung cũng là vì cô từng đọc một bài đăng cũ trên mạng bảo rằng trước đây Nhất Trung có một giáo viên chủ nhiệm công chính nghiêm minh.

Có giáo viên như vậy, chắc chắn trường học này sẽ không xảy ra chuyện học sinh bị bắt nạt.
 
Không ngờ Trần Xuân Hồng đã qua đời, Vân Thiển kể đến khúc đau lòng, nước mắt chảy như suối: “Chỉ có người nghiêm khắc giống cô mới có thể quản lý được kỷ luật tác phong trường học.”
 
Trần Xuân Hồng không ngờ học sinh ngoài trường lại có thiện cảm với mình lớn như vậy, bà ta lập tức nói sẽ giúp Vân Thiển trừng phạt kẻ bắt nạt.
 
Văn Tư Thành chuyển từ run run sang run cầm cập, may mà anh là người chơi, anh sẽ không chết.

Vân chó nối dối như vậy, lỡ như bị vạch trần… Anh không chết, nhưng lúc bị giết sẽ đau lắm đó…
 
Cánh tay Văn Tư Thành bị Trần Xuân Hồng vỗ về.

Không ngờ quỷ nữ chuyện ma lại an ủi anh!
 
Anh càng run dữ hơn.
 
Trần Xuân Hồng hỏi lại tên họ lần nữa.
 
Vân Thiển bụm mặt: “Cô ơi, cô đã như vậy, sao em có thể để cô vất vả chứ.” Cô nghĩ nửa ngày cũng không ra cái tên nào, báo tên người bản xứ thì thất đức quá.

Giáo viên chủ nhiệm ép buộc phải nói, Vân Thiển bất đắc dĩ mới báo tên: “Đặng Chung.”
 
Trần Xuân Hồng: “Chỉ một mình cậu ta?”
 
Vân Thiển: “Anh ta là kẻ chủ mưu.”
 
Vân Thiển: Đúng lúc bọn Đặng Chung đang tìm chuyện ma, cô tống cho bọn họ một cái là quá đẹp, huống chi Đặng Chung thật sự từng châm chọc khuyết điểm cơ thể cô và Văn Tư Thành.
 
Trần Xuân Hồng: “Tôi sẽ xử lý những người kia.”
 
Vân Thiển: “Cô thật tốt quá!”
 
Trần Xuân Hồng cười nói: “Đã lâu rồi tôi không cảm giác được sự thân thiết của học sinh và đồng nghiệp, hai người làm tôi rất cảm động.”
 
Tiếng nói vừa dứt, bóng ma Trần Xuân Hồng đột nhiên nhấp nháy, bà ta nhìn về phía khuôn viên phía Nam trường học.
 
Sương đen chỉ có bà ta nhìn thấy ùn ùn kéo tới, tuôn vào cơ thể bà, tích tụ trên đầu càng ngày càng nhiều.

Rìa tròng trắng mắt Trần Xuân Hồng ửng đỏ, toàn bộ nhân tính biến mất.
 
Trọng lượng loài người treo hai bên cánh tay bà nặng nề khác thường.
 
Vân Thiển và Văn Tư Thành vẫn còn đang gật đầu lia lịa, cảm động thì thả họ đi đi!
 
Bỗng bọn họ nghe Trần Xuân Hồng nói ——
 
“…Các người đáng được đối xử đặc biệt.

Tôi sẽ không giày vò hai người giống như những người khác, tôi sẽ giết hai người một cách nhanh gọn, để các người chết thật thoải mái!”
 
Âm thanh chói tai nhức nhói, cuồng phong nổi lên bốn bề, lá cây xào xạc vang dội.
 
Sắc mặt Vân Thiển và Văn Tư Thành chợt biến, hai người không hề trao đổi nhưng hết sức ăn ý túm lấy cánh tay quỷ nữ cùng một lúc, vật mạnh xuống đất.
 
Trần Xuân Hồng chưa kịp phản ứng đã bị vật ngã, nằm im hồi lâu không nhúc nhích, tất cả sương đen tràn vào cơ thể bà ta.
 
Loài người… là thức ăn… là năng lượng… Tất cả phải chết!
 
Hai người Vân Thiển trốn rất nhanh.
 
Trần Xuân Hồng đuổi theo sát nút.

 
“Chuyện ma có thực thể, phản ứng tứ chi của bọn họ lúc bị tấn công cho thấy bọn họ cũng sẽ thấy đau.” Vân Thiển vừa chạy vừa nói: “Em đoán giế.t chết chuyện ma cần dùng cách thức đặc biệt!”
 
Văn Tư Thành: “Em thấy dùng dao đâm bà ta có tác dụng không?”
 
Hai người lấy dao thái rau trong balo ra.

Dao mài rất sắc, chém phập lên người Trần Xuân Hồng, đâm vào da thịt.
 
Văn Tư Thành: “Oẹ ——”
 
Trần Xuân Hồng nâng đôi mắt hầu như không thấy con ngươi, hai cánh tay bày ra tư thế vặn vẹo cực độ gỡ dao thái trên bả vai và cánh tay xuống: “…Chúng mày cho rằng thứ này có thể làm hại tao sao?”
 
Vân Thiển và Văn Tư Thành hết sức đồng lòng, bỏ mặc dao thái, xoay người chạy như điên.
 
Văn Tư Thành: “Lúc chơi rượt đuổi trò kinh dị còn chẳng thấy sợ, đến phiên mình thì quá kinh CMN khủng mà! Anh chạy không nổi, chạy không nổi nữa! Bà ta sờ tới mông anh rồi! Bà ta thọt mông anh rồi!”
 
Phần mông của Văn Tư Thành bị móng quỷ đâm thủng một lỗ, hình như bị trúng động mạch chủ, máu chảy ồ ạt.
 
“Anh sắp chết rồi.” Giọng Văn Tư Thành bỗng nhiên bi tráng.
 
Đồng hồ cứu thế có thể nhìn thấy lượng máu của đồng đội, Vân Thiển bảo: “Mất hết tí máu này anh lập tức sống dậy ngay!”
 
Bước vào mạng mới, Văn Tư Thành khoẻ như vâm, chạy càng nhanh hơn.
 
Trần Xuân Hồng biết dịch chuyển tức thời, thời gian hồi chiêu chừng hai phút, khoảng cách không vượt quá năm mươi mét.
 
Vân Thiển và Văn Tư Thành bị rượt đuổi thời gian dài bèn phát hiện ra quy luật.
 
Rừng cây nhỏ phía Nam là lâm viên lớn nhất trong trường, dưới tình huống Vân Thiển và Văn Tư Thành chạy thẳng tắp một mạch, rốt cuộc bọn họ cũng rời khỏi khu rừng…
 
Trần Xuân Hồng chỉ cách bọn họ một bước.
 
“Loảng xoảng ——”
 
Xích sắt to lớn đột nhiên xuất hiện dưới chân Trần Xuân Hồng, khoá chặt bước chân bà ta, không thể rời khỏi rừng cây nhỏ một bước.
 
Khuôn mặt bà ta u ám lùi về sau, xích sắt dần dần biến mất trong không trung.
 
Vân Thiển: “Anh giữ em lại, em phải thử một chút.”
 
Văn Tư Thành làm theo.
 
Vân Thiển bước lên trước một bước, Trần Xuân Hồng túm lấy cánh tay cô: “Kéo em về!”
 
Trần Xuân Hồng cũng bị kéo ra khỏi phạm vi rừng cây nhỏ, bà ta thét chói tai rồi đột ngột buông Vân Thiển ra, xích sắt dưới chân lại xuất hiện lần nữa.
 
Sau lần thử nghiệm này, Trần Xuân Hồng hừ một tiếng, tức giận bỏ đi.
 
Văn Tư Thành nhận ra chân lý: “Chuyện ma có phạm vi hạn chế? Chỉ có thể hoạt động ở lãnh địa của mình? Bà ta là chuyện ma rừng cây nhỏ phía Nam, nên chỉ có thể bắt người trong rừng cây nhỏ?”

 
Vân Thiển: “Không biết chỉ có bà ta có hạn chế này hay tất cả chuyện ma đều có hạn chế này.

Bà ta thay đổi một cách kỳ lạ, rõ ràng ban đầu rất dễ nói chuyện…”
 
Cô ngáp một tiếng, cảm giác phát bệnh lại dâng lên.
 
“Em mệt quá, anh đừng để mặt em đập xuống đất đấy.”
 
Văn Tư Thành nhanh tay lẹ mắt tiếp được Vân Thiển ngã xuống: “Em bị sao thế?”
 
Không có bất cứ câu trả lời nào, Vân Thiển đã ngủ say.
 
Văn Tư Thành: “…”
 
Anh vác Vân Thiển lên: “Bình thường em không ăn cơm à? Sao nhẹ thế?” Sau khi oán trách, Văn Tư Thành run lẩy bẩy bước đi trên đường.
 
Anh cầu nguyện đừng gặp bất cứ chuyện ma gì nữa, dù không chết nhưng cảm giác bị doạ cũng chẳng hay ho gì.
 
Văn Tư Thành: “Phải tìm chỗ trống trải mới được, tới chỗ bảng thông báo cổng trường vậy.”
 
***
 
Vương Tư Tuệ và đồng đội đang tìm kiếm chuyện ma.

Thông qua điều tra thăm dò, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được nơi một chuyện ma xuất hiện.
 
Bảng thông báo cổng chính trường học.
 
Chuyện ma bảng thông báo là câu chuyện ma được lan truyền trong phạm vi nhỏ.
 
Nửa đêm cầm quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ đứng trước bảng thông báo sẽ có cơ hội nhìn thấy bóng ma.
 
Căn cứ vào tờ báo trường mà bọn họ tìm thấy trong thư viện, chỗ bảng thông báo này đã từng có một học sinh tên là Lý Vĩ Cơ tự sát mà chết, về sau lại có hai học sinh chết ly kỳ ở nơi này, kiểu chết giống hệt Lý Vĩ Cơ.
 
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết đây chắc chắn là chuyện ma.
 
Vấn đề là làm sao kích hoạt nó.
 
Bọn họ sử dụng cách những người khác bảo nhưng chẳng có ma nào xuất hiện.
 
Năm người chơi tên Vương Tư Tuệ, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Lý Duy và Đặng Lan Lan lượn vòng quanh bảng thông báo.
 
Bên trong bảng thông báo dán đầy các loại áp phích quảng cáo của bệnh viện và phẫu thuật thẩm mỹ, cùng với vài thông tin cuộc thi sắc đẹp.
 
Năm người Vương Tư Tuệ là người chơi cũ.

Thực tế bọn họ cũng chưa trải qua thế giới linh dị bao giờ, bọn họ nhanh chóng tìm ra chuyện ma dựa trên kinh nghiệm điều tra ở thế giới tận thế trước đó mà thôi.
 
Nhân tố tận thế nơi này là thủ lĩnh chuyện ma, tức là chuyện ma không phải một mà là nhiều, bọn họ cần tìm ra kẻ mạnh nhất trong chuyện ma để tiêu diệt.
 
Năm người vẫn không tìm được cách kích hoạt chuyện ma.

Đặng Chung đề nghị một người thử mắng chửi chuyện ma, có lẽ chuyện ma tức giận, thấy người ít thì sẽ xuất hiện.

Mọi người đều tán thành.
 
Còn ai sẽ mắng chửi chuyện ma, bốn người tiểu đội đều ném ánh mắt về phía Đặng Chung.

Người nào chủ trương, người đó làm.
 
Đặng Chung: “…”

 
Bốn người lần lượt đi trốn.
 
Đặng Chung vò đầu đinh tăng thêm can đảm, híp mắt, nhếch miệng, dáng vẻ gợi đòn.
 
“Nghe nói học sinh chết ở đây tên Lý Vĩ Cơ à? Cái thứ gì thế này, làm trái nội quy nhà trường bị xử phạt rồi còn tự sát.

Tự sát sao không đổi chỗ khác mà cứ phải chết trong trường, chẳng có chút đạo đức công cộng nào cả.”
 
Không khí ban đêm chợt lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ.

Đặng Chung mặc áo tay ngắn, bởi vì nhiệt độ đột ngột xuống thấp mà cánh tay nổi da gà.
 
“Phù ——” Tiếng hà hơi khe khẽ, nhiệt độ không khí xung quanh lại thấp hơn.
 
Đặng Chung lớn tiếng mắng: “Rác rưởi đúng là rác rưởi, năng lực chịu đựng kém như vậy thì học ở trường làm gì, sao không về nhà bú sữa ba mẹ đi? Chỉ cần chép miệng là được rồi.”
 
Nhiệt độ không khí càng thấp hơn.
 
“Bày đặt tự sát trong trường? Tự sát thì giỏi lắm à? Tự sát còn mặt mũi giở trò ma quái hả? Uổng công có người nói cho tao biết chỗ này có chuyện ma bảng thông báo gì đó, đứng cả nửa ngày rồi có thấy gì đâu nào? Tức cười chết ——”
 
Tiếng mắng im bặt, Đặng Chung nhìn cảnh tượng trên tấm kính dày của bảng thông báo.
 
Một bóng ma gầy gò, trên cổ và mặt rạch vô số vết cắt, máu thịt bê bết, đứng sau lưng Đặng Chung, kề sát mặt anh, xuyên qua tấm kính u ám nhìn anh.
 
Chỉ số tinh thần của Đặng Chung vọt thẳng lên đỉnh điểm, chỉ số sinh mạng chầm chậm rớt xuống.
 
Anh hạ cánh tay, kín đáo ra hiệu cho bốn người Vương Tư Tuệ lập tức tiếp viện.
 
Vương Tư Tuệ: “Chuyện ma có thực thể!” Cô nhìn thấy cơ thể Lý Vĩ Cơ trước tiên.
 
Thiên Hành Kiện với cơ bắp cuồn cuộn vốn dĩ đang sợ tái mặt, nghe thấy lời Vương Tư Tuệ bèn hỏi: “Có thực thể?”
 
Có thực thể thì ma cỏ gì chứ! Không đáng sợ!
 
Trong nháy mắt, Lý Vĩ Cơ bị người chơi đè xuống đất.

Bọn họ lấy ra các loại vật trừ tà mà học sinh nói như Thánh giá, đồ dùng bằng bạc và muối tra hỏi tung tích những chuyện ma khác, chuyện ma mạnh nhất là ai…
 
Lý Vĩ Cơ cười khằng khặc, đèn đường chớp tắt lúc sáng lúc tối.
 
Giây kế tiếp, cơ thể người chơi như bị chiếc vạc nghìn cân đè lên, đứng bất động dưới đất.
 
Bọn họ đè Lý Vĩ Cơ, Lý Vĩ Cơ lại dùng cách thức kỳ quái đè bọn họ.
 
Chỉ xem ai hết chịu nổi trước…
 
Cho đến khi Văn Tư Thành vác Vân Thiển xuất hiện mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
 
Vân Thiển giống như miếng sườn chữ T(*) kéo thù hận xuất sắc, vừa xuất hiện đã chuyển dời toàn bộ thù hận của Lý Vĩ Cơ.
 
(*) Phần sườn ngon nhất của bò
 
Lần trước nhìn thấy Vân Thiển, cô nằm ngủ ngay trước mặt cậu ta.
 
Lần này nhìn thấy Vân Thiển, cô ngủ khò khò, được người ta vác trên vai.
 
Chuyện ma như cậu ta không có tự ái sao?!
 
Lý Vĩ Cơ buông bỏ áp lực, sức mạnh khổng lồ sản sinh từ cơn giận hất văng người chơi, nhắm thẳng về phía Vân Thiển!
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play