Có lẽ Văn Nhân Du bị Vân Thiển chọc tức, mở mắt chưa tới nửa phút đã nhắm lại.

Nếu không phải kiểm tra dấu hiệu sinh tồn vẫn ổn, mọi người còn tưởng anh đã chết.
 
Vân Thiển: Mình thật thất đức, lần sau làm tiếp.
 
Thấy Văn Nhân Du thê thảm như thế, tấm lòng rộng rãi như lỗ kim của Vân Thiển không thèm chấp hành vi xúc phạm của anh lúc trước.
 
Gương mặt Văn Nhân Du hôn mê hết sức yếu ớt.

Anh và Tống Hành Chỉ trông rất giống nhau, chẳng qua số tuổi bất đồng.
 
Đường nét khuôn mặt hai người đều toát lên cảm giác ốm yếu.

Lúc Văn Nhân Du tỉnh, còn có thể dựa vào biểu cảm để tăng khí thế, nhưng lúc này anh và Tống Hành Chỉ lại giống hệt, chỉ thiếu dán lên người biệt danh “Nhóc đáng thương”.
 
Hai ngón tay Vân Thiển đẩy gọng kính.
 
Cho dù nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn thích khuôn mặt này, có thể đứng ngắm như thế này cả ngày.
 
Những người chơi khác chỉ xem như Vân Thiển đang lo lắng cho Văn Nhân Du, bọn họ ăn ý không bước lên quấy rầy cô đau khổ, đồng thời suy nghĩ xem thế lực đột nhiên xuất hiện này là thế nào.
 
Đợi chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng có người bước vào trại trị thương.

Bọn họ mặc đồng phục bảo hộ giống như nhân viên nghiên cứu bắt người trong Resident Evil(*).
 
(*) Tên một bộ phim được làm từ tựa game cùng tên, nói về zombie.
 
Những người này rút máu kiểm tra cơ thể tất cả mọi người.

Một nhân viên nghiên cứu khác đeo mặt nạ bảo hộ, mặc áo blouse trắng bước vào giải thích tình huống với mọi người, đồng thời hi vọng họ có thể ký tên thỏa thuận giữ bí mật.
 
Tên người này là Hozia Med, ông ta là Tổng phụ trách ở đây.
 
Hozia nói thế giới mà bọn họ vừa đi lạc vào là thế giới ngược, quái vật bên trong tràn đầy tính công kích, hiện giờ chỉ có một số ít người biết nơi này.
 
Nếu chuyện này bị dân chúng biết sẽ kéo theo khủng hoảng diện rộng, gây bất ổn xã hội.
 
Mặc dù thế giới ngược nguy hiểm nhưng bên trong cũng có nhiều thứ quý hiếm.
 
Trong đó có một vài thứ sẽ thay đổi sự phát triển của ngành y học hiện tại, không chừng bệnh ung thư mà loài người gọi là bệnh nan y sẽ không còn bất trị nữa.
 
Ông ta còn nói mình là một thành viên của công ty dược phẩm Tu Chính.

Sau khi phát hiện thế giới này, bọn họ vẫn luôn hợp tác với lính đánh thuê thăm dò thế giới ngược.
 
Đương nhiên hiện tại đảng cầm quyền đã biết nghiên cứu của bọn họ, còn cực lực ủng hộ.

Bọn họ không hi vọng xã hội sẽ xảy ra bất cứ rối loạn nào.
 
Cho nên tốt nhất nhóm người Vân Thiển đừng mang suy nghĩ “sau khi rời khỏi đây sẽ tiết lộ chuyện này với truyền thông” .
 
Công ty dược phẩm Tu Chính… Logo công ty mà Bùi Chí Vũ nhìn thấy in trên ngực Hozia và trên văn bản anh nhìn thấy giống y hệt.

Đây là công ty dược phẩm mà thị trấn cung cấp nguyên liệu!
 
Bùi Chí Vũ không nhịn được hỏi: “Các người có quan hệ gì với thị trấn Hạnh Phúc?”
 
Hozia đáp: “Đó là thị trấn đáng thương, không may bị nối liền với thế giới ngược.

Hoa đỏ bọn họ sản xuất tại thị trấn là một dược liệu rất tốt, bên đó vẫn luôn hợp tác với chúng tôi…”
 
Ông ta tạm dừng, sau đó nói tiếp.
 
“…Hôm qua, Thị trưởng của bọn họ nhờ chúng tôi cứu quý ông kia, vì vậy chúng tôi mới biết hóa ra người bóng xuất hiện ở trấn bọn họ.

Thị trưởng rất sợ hãi, hi vọng chúng tôi có thể bảo vệ dân trong trấn.”
 
Hozia nhìn về phía Văn Nhân Du: “May mà thời gian mọi người ở trong thế giới ngược không lâu, nếu không bắt buộc phải tiêm thuốc mới có thể hồi phục giống như quý ngài kia.

Nhưng dù vậy cơ thể vẫn sẽ để lại hậu di chứng nghiêm trọng.
 
Vân Thiển bất giác cảm thấy bất thường.
 
Theo thông tin mà Văn Nhân Du tiết lộ tới nay, trong thị trấn có một nhóm nhỏ người biết rõ sự tồn tại của người bóng, hình như còn muốn đạt được lợi ích gì đó từ người bóng nên mới không muốn lan truyền tin tức về chúng.
 
Thậm chí dưới tình trạng xuất hiện liên tục các vụ án mất tích tại thị trấn, bọn họ vẫn muốn che giấu sự tồn tại của người bóng.
 
Bọn họ ban hành cấm đi lại vào ban đêm.

Dựa theo ý của Văn Nhân Du, hơn một nửa là người bóng xuất hiện vào buổi tối.

Hôm đó, đám Vân Thiển cũng nhìn thấy vách tườ.ng thịt xuất hiện vào nửa đêm.

Thị trấn làm như vậy là để đề phòng người bóng, nhưng chỉ có Thị trưởng mới có quyền ra mệnh lệnh kiểu này.
 
Vậy mà bây giờ Thị trưởng trong miệng Hozia lại tỏ vẻ không biết chuyện này…
 
Hozia gọi nhân viên công tác mới tới, sau khi kiểm tra thân phận nhóm Vân Thiển mới bảo bọn họ ký tên thỏa thuận bảo mật.
 
Trong lúc ký tên, đột nhiên Bùi Hướng Nhu lên tiếng hỏi: “Cho hỏi quái vật đáng sợ giống như người bóng và sự tồn tại của thế giới ngược, nếu bọn chúng xuất hiện số lượng lớn ở thế giới hiện tại chúng ta sống, liệu có khiến thế giới chúng ta hủy diệt không?”
 
Tiếng cười của Hozia truyền từ sau mặt nạ tới: “Quý cô xin đẹp, cô không cần lo lắng vấn đề như vậy.

Người bóng chắc chắn không thể xuất hiện số lượng lớn, điều kiện kết nối giữa thế giới ngược và thế giới hiện thực rất khó khăn…”
 
Thấy người chơi nghiêm túc chờ đợi câu trả lời, Hozia không khỏi khựng lại.

Ông đáp: “Tôi chỉ có thể nói xác suất xảy ra tình huống này cực kỳ thấp.

Nếu người bóng xuất hiện số lượng lớn, thế giới của chúng ta sẽ trở thành lò sát sinh của bọn chúng.”
 
Bùi Hướng Nhu nói: “Vậy cầu mong chuyện này đừng bao giờ xảy ra!”
 
Nhận được lời khẳng định của Hozia, người chơi càng chắc chắn nhân tố tận thế chính là người bóng.

Nếu vậy, bọn họ phải làm sao giải quyết nhân tố tận thế này đây?
 
Người chơi rơi vào trầm tư, có thể bọn họ nên tìm công ty dược phẩm Tu Chính vốn có nghiên cứu về thế giới ngược.
 
Vân Thiển chợt phát hiện có người đang nhìn mình, cô nhìn lại.

Kim Thiên Thiên nam nữ khó phân đang nhìn chằm chằm cô, muốn nói lại thôi.
 
Hozia bảo bọn họ đợi số liệu kiểm tra cơ thể không sao là có thể rời khỏi.

Ông ta đi ra ngoài, cửa mật mã tự động khóa lại.
 
Kim Thiên Thiên lập tức bước tới kéo Vân Thiển vào một góc khó bị để ý, nhỏ giọng hỏi: “Lúc đó, cô có cảm nhận được không? Nó nói chuyện với chúng ta.”
 
Vân Thiển gật đầu: “Nó rất đau lòng.”
 
Kim Thiên Thiên: “Nó còn đưa chúng ta đến chỗ lính đánh thuê, để chúng ta được cứu, an toàn rời đi.

Cô cảm thấy nó là nhân tố tận thế sao?”
 
Vân Thiển nhớ đến Tống Hành Chỉ và Nhà mỹ học lúc trước.
 
Cô dời mắt: “Không ai nói nhân tố tận thế nhất định là xấu, chỉ là sự tồn tại của chúng sẽ dẫn đến hủy diệt mà thôi.

Vì sự tồn vong của nhiều phế… người, bắt buộc phải tiến hành tiêu diệt.”
 
Kim Thiên Thiên: “Ban nãy cô định nói phế vật à?”
 
Vân Thiển nghiêm túc đáp: “Người đáng yêu như tôi sao có thể nói ra mấy lời như thế? Cô nghe nhầm rồi.”
 
Kim Thiên Thiên nửa tin nửa ngờ.

Bùi Hướng Nhu đi về phía hai người: “Các cô đang nói gì vậy?”
 
Kim Thiên Thiên kể lại chuyện Quái vật tổ chim cho Bùi Hướng Nhu không sót một chi tiết nào.
 
Người chơi phản ứng giống nhau, thứ kia có thể là Boss, nhưng phải xem xét rõ ràng nhân tố tận thế rồi bàn bạc có giết Boss hay không.

 
Kế tiếp muốn làm gì cũng phải trao đổi với cộng đồng người chơi, dù sao số lượng người chơi đến thế giới này cũng  không ít.
 
Với tư cách là người lãnh đạo lần này, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cần phải giúp mọi người đều có cảm giác tham dự.
 
—— Để tăng cảm giác gắn kết của bọn họ với Bang hội người chơi.
 
Quan sát từ định vị trên đồng hồ cứu thế, bọn họ đang ở cách thị trấn Hạnh Phúc không xa.
 
Sau khi kiểm tra số liệu sức khỏe xong xuôi, Hozia đích thân vào thông báo.
 
Ông ta nói: “Số liệu cơ thể của mọi người khỏe mạnh đến bất ngờ, vật chất đảo ngược không ảnh hưởng đến mọi người.

Đây là một chuyện tốt.”
 
Hozia bảo lính đánh thuê lên dẫn họ đi.
 
Lính đánh thuê bước từng bước tới gần, trông mọi việc đều rất bình thường.
 
Bất thường, hết sức bất thường!
 
Vân Thiển kéo Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên cách cô gần nhất tránh ra, thoát khỏi kim gây mê giấu trong tay áo lính đánh thuê.
 
Bùi Chí Vũ loạng choạng tránh né, có hai người chơi trúng chiêu, lập tức ngã xuống.
 
Bùi Hướng Nhu giận dữ quát: “Các người làm gì vậy!”
 
Hozia cười nhìn lính đánh thuê dồn người chơi vào góc, áp sát gian phòng trong suốt của Văn Nhân Du.
 
Ông ta nói: “Số liệu kiểm tra máu của các người quá thú vị, tốc độ sinh trưởng tế bào vượt xa con người bình thường, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng cơ thể lại nhanh chóng phục hồi.”
 
“Mức độ thú vị của các người không hề kém hơn người bóng.

Tôi là người khá thân thiện, sẽ không làm gì, chỉ hi vọng các người phối hợp nghiên cứu… Đây đều là để cuộc sống loài người trở nên tốt hơn.”
 
Bùi Chí Vũ: “ĐM ông, thân thiện cái rắm, người thân thiện lại lấy kim gây mê bắt bọn tôi sao?”
 
Hozia bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi không biết các người có bản lĩnh gì, lỡ như sau khi các người rời đi lại không tìm được thì sao… Bắt họ lại!”
 
Lính đánh thuê bước tới gần.
 
Vân Thiển không thể đánh thắng những người này.

Cô đảo mắt, chợt cô để ý tới vẻ không đành lòng và không tán thành trên mặt của một người lính đánh thuê nào đó.
 
Cô lập tức quay sang người nọ: “Anh lính đánh thuê đẹp trai, vừa nhìn mặt là biết anh cực kỳ nghĩa hiệp.

Anh chắc chắn là hóa thân của chính nghĩa, nhất định không để lũ nghiên cứu tàn ác vô cớ hãm hại dân lành!”
 
Lính đánh thuê không kịp phản ứng, cái Vân Thiển muốn chính là sự ngây người chốc lát của anh ta.
 
Cô nhanh tay lẹ mắt lăn lê bò toài chui giữa chân bọn họ, nhắm về phía Hoiza giống như quán quân thi chạy trăm mét.
 
Bắt giặc phải bắt vua trước ——
 
Giây kế tiếp, phần gáy sau cổ Vân Thiển bị túm chặt.

Lính đánh thuê nào phải loại người dễ lừa, cô lập tức bị nhiều người ấn xuống đất, chĩa kim gây mê vào mình.
 
Sự chú ý của đám đông tập trung lên người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu lấy một tờ giấy phát ra ánh sáng yếu ớt bên trong balo không gian.
 
Vân Thiển nhìn thấy cánh môi Bùi Hướng Nhu mấp máy, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như lo lắng bị cắt ngang.
 
Lính đánh thuê đang định quay đầu.
 
Vân Thiển hét to một tiếng, kéo lại sự chú ý.
 
“Anh Hai! Chị Hai! Mau dừng tay!” Vân Thiển la lên bằng giọng Trương Phi, khiến tất cả đổ dồn về cô: “Đừng vậy mà, mọi người đều là đồng bào dưới hai mét, đối xử dịu dàng với nhau một chút được không?”
 
Thấy mọi người phản ứng lạnh nhạt, muốn tiếp tục đối phó người chơi.
 
Vân Thiển hít sâu một thơi, cô yểu điệu nói: “Các người không muốn làm chút gì đó với tôi sao? Ở nơi này, tại chỗ này, ngay lúc này, không chỉ một người… chắc chắn trải nghiệm sẽ hết sức khó quên.”
 
Tất cả mọi người bao gồm cả người chơi đều sững sốt nhìn cô gái dưới đất.

Đây là phát ngôn chẳng có tiết tháo mà con người có thể nói sao?!
 
Thấy động tác lính đánh thuê chững lại, Hozia bất mãn, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn làm gì đó sao, bị điên rồi à!
 
Vân Thiển nói tiếp nửa câu sau: “Ví dụ như bây giờ các người cho tôi ít tiền, tôi có thể nói cảm ơn ông chủ, khiến các người cảm nhận được cảm giác Bậc bề trên có cấp dưới xinh đẹp.”
 
Đám người: “…”
 
“Thần nói tất cả những gì trên giấy bây giờ đều sẽ trở thành sự thật.”
 
Bùi Hướng Nhu ném tờ giấy lên trời, tờ giấy hóa thành điểm sáng bay lên, thổi bay mỗi một người bản xứ trong phạm vi giới hạn.
 
“Chúng tôi là vị khách bí ẩn không sợ cái chết, nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của các người, sẽ giúp đỡ các người vượt qua cửa ải khó khăn.

Bất cứ điểm kỳ lạ nào mà các người cảm thấy đều trở nên bình thường.

Ngoài ra, các người không thể nói chuyện của chúng tôi cho kẻ khác…”
 
Điểm sáng nhập vào cơ thể từng người bản xứ, số mạng đã sử dụng của Bùi Hướng Nhu tăng vọt lên năm trăm!
 
Vân Thiển từng thấy tờ giấy kia, trong mấy trang cuối quyển sách ảnh mà Bùi Chí Vũ cho cô có một cái tên là “Sổ nhật ký thần từng dùng”, hoa văn tờ giấy bên trong sổ nhật ký giống y đúc.
 
Hóa ra công cụ này còn có thể sử dụng như vậy.
 
Hozia và lính đánh thuê thất thần chốc lát.

Đến khi hoàn hồn, bọn họ lập tức đối xử với người chơi như khách quý, ra sức xin lỗi hành vi mất lịch sự lúc nãy.
 
Nhân viên công tác tại địa điểm nghiên cứu tạm thời này đều như vậy, phạm vi bên ngoài thì không được.
 
Ảnh hưởng của một trang nhật ký chỉ có như vậy.
 
May mà quyền hạn Hozia đủ cao, có thể tra ra phần lớn tư liệu nghiên cứu liên quan đến thế giới ngược.
 
Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc đến nơi, cắt ngang hành động dẫn người chơi đi tra dữ liệu của Hozia.
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play