Cố chấp cũng vậy, Tham lam cũng vậy, hiện giờ Giới không muốn nghĩ tới.

Ngài gần như tháo chạy trở về thế giới gốc ở Thần điện Bóng Tối.
 
Vương Lâm đang quét dọn phòng Giới, cho dù thần bộc bọn họ có thể sử dụng phép thuật nhưng đích thân dọn dẹp càng thể hiện sự kính trọng đối với thần linh hơn.
 
Một luồng gió lùa từ ngoài vào, làm đống lá rụng vừa quét xong của ông ta bay tứ tán.

Vương Lâm chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Giới… Chờ đã, sao trông tóc ngài Giới giống như bị túm vậy?
 
Vương Lâm lo lắng đi vào trong, nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối của Giới.

Lần trước ngài ấy mang bộ dạng thế này là vì đi phóng hỏa Thần điện Ánh Sáng, bị cả nghìn thần linh cấp cao đuổi đánh.

Hôm nay lại là chuyện gì?
 
Lẽ nào ngài Giới đi gây sự nữa?
 
Vương Lâm là thần bộc, nhưng không phải thần bộc của Giới, ông ta là thần bộc của Thần Bóng Tối, một trong những thần tối cao.
 
Nếu dựa theo số tuổi thần linh ra đời để tính, so với những thần linh khác, Giới vẫn là một vị thần nhỏ tuổi đến thảm thương… Mặc dù thực lực của ngài lại mạnh đến đáng sợ.
 
Vương Lâm hỏi: “Ngài Giới, xảy ra chuyện gì vậy?”
 
“Bị gặm rồi.” Giới kéo áo bào đen sát người, mặt mày sợ hãi nói: “Ngươi đi tìm cho ta một bộ áo bào bền chắc, cần phải có nút áo, không dùng thần thuật không thể cởi ra…”
 
Giới lại bổ sung thêm quần áo phải chịu được sự cắn xé, tốt nhất là giống áo giáp để có thể bảo vệ cơ thể quý báu của ngài.
 
Tín đồ đáng sợ kia ghì chặt tóc ngài, gặm từ cổ đến ngực.

Nếu không phải ngài không có Tính dục và thiếu một vài bộ phận cần thiết, không chừng ngài đã không còn là thần linh thuần khiết nữa.
 
Rõ ràng sự trừng phạt báng bổ nghiêm trọng như vậy nhưng cô ta lại chẳng chịu dừng tay.

Dù bị sấm sét tự động xuất hiện trên người ngài đánh cháy xém, cô ta vẫn gặm tới gặm lui.
 
Giới giơ tay che hai điểm trước ngực, phẫn uất nói: “Ngực cũng vậy, nhất định phải đặt thêm thần thuật mới được!
 
Vương Lâm: “…” Đại nhân Giới thường xuyên lên cơn, quen rồi sẽ ổn thôi.
 
Không phải Giới không muốn phản kháng, mà là lúc đó ngài chưa kịp thu hồi thần thuật đọc ký ức.

Nếu như ngài kiên quyết đẩy Vân Thiển ra, mặc dù cô có thần thuật (Chúa cứu thế) của Thần điện Ánh Sáng hộ thân  nhưng vẫn sẽ tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển đối với linh hồn.
 
Cố chấp sẽ không thể nào dung hợp, thiếu bất luận d.ục vọng nào, ngài không thể tạo thành Thần cách.
 
Vương Lâm nhìn vẻ mặt dần khôi phục sự lạnh lùng cao ngạo của Giới, ông ta lên tiếng: “Nếu bị thần tối cao nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của ngài, ngài ấy sẽ rất thất vọng.”
 
Giới hơi mím môi, trầm mặc chốc lát: “Ta sẽ không bị d.ục vọng khống chế nữa.”
 

Vương Lâm hài lòng nói: “Thần tối cao biết ngài khác với những thần linh khác, chính vì nguyên nhân đó mà ngài ấy mới ký thác kỳ vọng vào ngài.

Chưa có bất kỳ thần linh nào có thể chạm đến Thần cách dụ.c vọng… Ngài thì khác, chính bởi vì dụ.c vọng xấu xí nên ngài mới phải kiểm soát nó.

Sau khi có Thần cách dụ.c vọng, ngài sẽ không chịu sự quấy nhiễu giống loài người nữa.”
 
Theo lời nói của Vương Lâm, đôi mắt vàng của Giới dần ảm đạm giống như vũng nước tù.
 
Ngài hỏi: “Trước khi Thần phụ nhặt ta về, ta từng có tín đồ chưa? Vì sao ta không có ký ức đoạn khoảng thời gian ra đời đó?”
 
Vương Lâm: “Lúc thần tối cao đưa ngài trở về thần điện, ngài đã gần như tiêu tán.

Nếu như ngài có tín đồ, sao lại xuất hiện tình huống như vậy.

Nỗi đau mà ngài phải chịu sau khi ra đời là chuyện mà ngài không thể chịu đựng nổi khi còn nhỏ, vì vậy thần tối cao mới xóa đoạn ký ức đó của ngài… Ngài muốn tự mình xác nhận với thần tối cao không?”
 
Giới: “Không cần, ngươi lui ra đi.”
 
Vương Lâm đóng cửa lại, nội thất bên trong mờ tối, chỉ có ánh sáng vàng của thần thuật chiếu rọi.
 
Dụ.c vọng rất xấu xí sao?
 
Giới nâng cánh tay tạo thành Thủy kính, vốn muốn xem tình hình của Cố chấp, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại lựa chọn Vân Thiển.
 
Giới: Đây là vì ta quan tâm tình trạng của Tham lam.
 
Bên trong Thủy kính, Vân Thiển dứt khoát thay đổi chủng tộc.

Cô toét miệng cười, hàm răng trắng vốn đều tăm tắp toàn là lỗ hổng, trên miệng giống như nằm hai con sâu lông mập, đội mũ che nắng rộng vành, lén lút đi trên đường như sợ người ta phát hiện bộ dạng khốn đốn của mình.
 
Giới xấu xa cười một tiếng, mắt vàng sáng lấp lánh.
 
Chờ ngài nhận ra, ngài đã mặt mày vô cảm đóng thủy kính lại.
 
Hừ, loài người đúng là sinh vật khiến thần buồn nôn, nhìn đã thấy ghét!
 

 
Vân Thiển đi trên đường, lấy tay che mặt, hạ vành nón nhiều lần.

Tuy mắt cô không thấy rõ người khác, nhưng cô vẫn rất xấu hổ.
 
Dáng vẻ hiện tại của cô đã không còn gọi là xấu, mà đã thoát khỏi phạm vi thẩm mỹ của loài người.
 
Thỉnh thoảng có người qua đường nhìn thấy diện mạo của cô lộ ra ánh mắt sửng sốt, rốt cuộc đây là thứ gì đang đi lại vậy?
 
Vân Thiển cần tới tiệm mắt kính lấy kính, may mà có giấy đặt cọc, không cần nhận diện.
 
Cô vốn muốn dùng luôn mười lăm điểm chỉ số sinh mạng còn lại, nhưng vừa nhớ tới một mạng một trăm tệ, cô bỗng cảm thấy rất lãng phí.

Cô mang bộ dạng này cũng chẳng hề gì, còn có thể thoát khỏi một ít ruồi nhặng.
 
Ví dụ như người chơi nam sáng nay đến tìm cô.

Nghe thấy tiếng nói, Vân Thiển đã nhận ra đối phương là anh trai đỏm dáng Bùi Chí Vũ định bắt chuyện với cô lúc ở cửa nhà vệ sinh Quan Hải Các.
 
Bùi Chí Vũ cực kỳ qua quít mời cô tham gia lực lượng hành động của Bang hội người chơi.

Thấy Vân Thiển từ chối, anh cũng không cố miễn cưỡng, máy móc lấy ra một quyển sách ảnh, hiển nhiên vừa mới in xong trong thế giới tận thế.
 
Bên trên in rất nhiều công cụ đủ mọi chủng loại.
 
Bùi Chí Vũ: “Cô nhìn thấy thứ giống trên sách ảnh thì hãy thu lấy.

Nếu có thể mang chúng trở về thế giới hiện thực, cô có thể dựa vào chúng đổi lấy phần thưởng… Một món ít nhất năm trăm nghìn trở lên.”
 
Vân Thiển giả vờ lấy làm lạ, cô từng nghe Văn Tư Thành nói qua chuyện này, bèn hỏi: “Công cụ có thể mang trở về thế giới hiện thực chắc chắn rất lợi hại, tại sao tôi phải đưa cho các người? Với lại không thể nào mở balo không gian trong thế giới hiện thực, anh quên rồi à?”
 
Bùi Chí Vũ thần bí nói: “Chúng tôi có cách, cô chỉ cần mang thứ đó đến là được.

Người chơi bình thường giữ những thứ này cũng không có tác dụng, chỉ có ở trên tay chúng tôi mới có thể phát huy công dụng lớn nhất.

Nếu cô tò mò những chuyện này, cô có thể xin gia nhập Bang hội người chơi.

Nếu xét duyệt hợp cách, cô có thể biết công dụng kỳ diệu của chúng.”
 
Vân Thiển: “Công dụng kỳ diệu gì, đối phó nhân tố tận thế sao?”
 
Bùi Chí Vũ: “Đó chỉ là một trong những công dụng mà thôi!”
 
Lúc nói chuyện, anh vẫn luôn không dám nhìn Vân Thiển.

Khi giao quyển sách ảnh ra, anh không thể không nhìn thẳng cô, không kiềm được hỏi: “Cô là người châu Phi à? Lần đầu tiên tôi thấy người chơi châu Phi.

Người da đen mà đen như cô cũng thật hiếm thấy.”
 
Vân Thiển hớn hở đáp: “Đúng vậy, cha tôi là người châu Phi, người giống như tôi rất hiếm.”
 
Bùi Chí Vũ: “…” Ném sách ảnh xong, đi luôn.
 
Vân Thiển kéo mạch suy nghĩ trở lại.

Quyển sách kia đặt trong balo không gian, cô định trở về lữ quán rồi nghiên cứu sau.
 
Ông lão nhận giấy đặt cọc và số tiền còn lại, sau đó giao mắt kính cho Vân Thiển.
 
Ông lão tưởng Vân Thiển hiện tại là bà nội của Vân Thiển lúc trước, nhưng cứ cảm thấy không đúng lắm, đáng lý khoảng cách màu da không nên lớn như vậy.

 
Ông nhìn chằm chằm Vân Thiển, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Trong siêu thị thị trấnchúng tôi có không ít mỹ phẩm dưỡng da, hiệu quả không tồi, có thể khiến làn da trở nên láng mịn, quay lại trạng thái đỉnh cao lúc còn trẻ!”
 
Làn da hiện tại của Vân Thiển  giống như vỏ cây cổ thụ, nhưng cô vẫn không tiếp thu lời đề nghị này.
 
Ra khỏi tiệm mắt kính, cô đeo chiếc kính cực kỳ tao nhã này lên.

Bởi vì cô cận nặng nên thấu kính rất dày, gọng kính càng giống kính mát hơn kính mắt bình thường, che nửa khuôn mặt của Vân Thiển.
 
Dưới ánh sáng mặt trời, thấu kính sẽ biến thành màu hồng nhạt, theo lý sẽ rất xứng với cặp mắt hoa đào của Vân Thiển.
 
Còn hiện giờ chỉ có thể nói là… Trư Bát Giới cài hoa hồng, tưởng mình đẹp.
 
Thế giới hết sức rõ nét.

Trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang, bên đường là người đẹp ngực to và trai đẹp mông cong tóc vàng mắt xanh.

Vân Thiển nhìn không rời mắt.
 
Thử hỏi có quỷ háo sắc nào có thể từ chối sự hấp dẫn của ngực khủng và mông cong chứ?
 
Du lịch nước ngoài miễn phí, sướng!
 
Hầu hết người bị Vân Thiển nhìn đều mỉm cười quay đầu, cứng đờ bỏ đi… Thật là một bà già đáng sợ.
 
Trên đường có rất nhiều người chơi đi lại, so với sự nhàn nhã của Vân Thiển thì bọn họ tỏ ra cực kỳ bận rộn.
 
Vân Thiển nằm phè trên ghế dài ven đường, che dù, mặc đầm đen, uống cola ướp lạnh, lấy khăn lụa trong đồng hồ cứu thế đắp lên.

Thỉnh thoảng có người chơi đi qua, nhìn thấy cô mà hết hồn.
 
“Đệch, bà lão thật thời thượng.”
 
Vân Thiển vui vẻ vẫy tay với vài người chơi xinh tươi, thấp giọng nói: “Nhóc con, tới đây, để bà nội xem mấy đứa nào.

Bà có cô cháu gái xinh lắm, có thể giới thiệu làm đối tượng cho mấy đứa, đẹp y hệt khuôn đúc của bà đấy!”
 
Người chơi dứt khoát từ chối, lễ phép đáp: “Không cần đâu bà, cháu gái bà ưu tú như vậy xứng đáng có được người tốt hơn.

Chúng cháu không xứng.”
 
Lấy bộ dạng quỷ già này của bà cụ, không chừng cháu gái y hệt khuôn đúc của bà ta là một cô quỷ nhỏ!
 
Vân Thiển đấm ghế cười ha hả, không ngờ đám người chơi ngố tàu không phát hiện ra cô là người chơi.
 
Đợi đám người chơi nhận ra Vân Thiển cũng là người chơi đang đùa giỡn họ thì cô đã đi đâu mất.
 
Trên trấn có rất nhiều hoa có bề ngoài giống hoa bỉ ngạn.

Vân Thiển đến gần một đóa, khẽ ngửi, cô lập tức khựng lại.

Cái mùi này… giống với mùi thuốc mà hôm qua cô được Văn Nhân Du đút.
 
Có khác biệt, nhưng Vân Thiển rất khẳng định phần lớn mùi tỏa ra trong thuốc kia đều từ loại hoa này.
 
Vân Thiển đi về hướng siêu thị, mua thật nhiều quà vặt.

Trước đây cô từng muốn thử nghiệm cách thức du lịch này, đó là tìm một homestay hoặc khách sạn rồi mua một đống thức ăn, nằm phè ra đó ăn cho hết.

 
Ăn đồ ở thế giới tận thế không cần lo béo phì, lúc trở lại thế giới hiện thực thì thời gian trôi qua chưa tới một giây, cơ thể càng không xảy ra biến đổi gì.
 
Vân Thiển trở lại lữ quán Tiểu Điểu, có mắt kính nên cô nhìn thấy trong đồng hoang ở chếch phía sau lữ quán có một ngôi biệt thự, hẳn là nơi ở của Văn Nhân Du.
 
Văn Nhân Du không ở trong phòng quản lý, trên cửa dán tờ giấy nếu cần gì có thể ra nhà phía sau tìm anh.
 
Vân Thiển muốn đặt tivi trong phòng ở lữ quán, bèn đặt đồ xuống, bước nhẹ nhàng tới gần biệt thự.
 
Kiến trúc tòa nhà là kiến trúc biệt thự ma ám kinh điển trong phim kinh dị nước M, mái nhọn có gác xép, màu sơn nhuốm cảm giác cổ kính, bên ngoài có hàng rào sắt.

Cửa sắt không khóa, có thể tự ý đi vào.
 
Vừa bước vào đã thấy một vườn hoa, là loại hoa thấy nhiều nhất trên trấn, có điều thân lá to hơn, số lượng cánh hoa cũng nhiều hơn.

Vườn hoa rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Vân Thiển giẫm lên cành lá rụng dưới đất.
 
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện cách đó không xa.

Từ từ đến gần, cô nhìn thấy hai người da trắng, một người trung niên và một người thanh niên.

Vân Thiển bèn tìm một góc ngồi xuống ẩn nấp, chuẩn bị nghe lén.
 
“…Chúng ta không thể giấu giếm vụ việc nữa… Bây giờ, chuyện đã phát triển đến mức chúng ta không thể giải quyết…”
 
Đang muốn nghe kỹ hơn, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Văn Nhân Du.
 
“Xem tôi phát hiện ra gì này, một con chuột nhỏ lem luốc.”
 
Vân Thiển ngước mắt nhìn.

Văn Nhân Du đứng ngược sáng, âu phục màu đỏ đô phẳng phiu ôm sát người, dây xích đồng hồ bỏ túi rũ xuống túi trước ngực, vẫn đeo găng tay trắng, áp sát đường may của quần.

Anh cao hơn Tống Hành Chỉ không ít, vóc người chừng một mét tám lăm, hai chân thon dài.
 
Văn Nhân Du ngồi xổm xuống, khuôn mặt không còn ngược sáng nữa, góc cạnh rõ nét, không có sự tròn trịa non nớt của Tống Hành Chỉ.

Cặp mắt dưới tấm kính hơi nheo lại giống như báo săn, yết hầu trượt lên xuống theo lời nói.
 
Rõ ràng mặt mũi giống nhau nhưng khí chất lại không giống chút nào.
 
Văn Nhân Du: “Quý khách, sao cô lại biến thành bộ dạng này?”
 
Vân Thiển hết hồn: “Anh có thể nhận ra tôi?”
 
Văn Nhân Du dịch chuyển tầm mắt xuống dưới, dừng ở nơi nào đó rồi lại dời mắt đi.
 
Anh đáp: “34D, khuôn ngực hoàn hảo hiếm có, tôi rất có ấn tượng.”
 
Vân Thiển: “…”
 
Văn Nhân Du đưa một bình thuốc cho Vân Thiển, bảo cô ủ ấm tới nhiệt độ cơ thể rồi uống.
 
Sau khi uống xong, không những dung mạo Vân Thiển khôi phục lại, chỉ số sinh mạng trên đồng hồ cứu thế cũng tăng từ mười lăm lên một trăm.
 
Ngón trỏ Văn Nhân Du ấn gọng kính vàng, đẩy lên trên, xòe một tay về phía Vân Thiển: “Cảm ơn quý khách ủng hộ, mười nghìn Cabo.”
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play