“Hoa Dung Đạo.” Giọng Vân Thiển vang lên trong bộ đàm: “Không biết có thể dùng làm gì, trước tiên bắt đầu thử xem.”
 
Vương Tư Tuệ và Đặng Lan Lan đều không biết Hoa Dung Đạo, chỉ đành để Vân Thiển.
 
Vương Tư Tuệ thấy Vân Thiển muốn thử, nhịn không được hỏi: “Cô rất rành trò này à?”
 
Vân Thiển khoát tay: “Không biết, tôi chỉ biết chơi trò đơn giản.”
 
Vương Tư Tuệ lo lắng không biết làm sao.

Lý Duy thì biết, nhưng anh chẳng thể qua đây.
 
Hiện tại, nút trượt từ trên xuống dưới của Vân Thiển là Đường ray, Chim, Búp bê, Bông hoa, điểm nút bên phải Bông hoa là Rắn.
 
Chim là nút trượt cố định, không thể di chuyển.
 
Khe trượt ở giữa Búp bê thông đến Chim bị ngắt ở giữa, nó chỉ có thể di chuyển đến điểm nút trên cùng, hoặc là di chuyển xuống dưới chỗ không có điểm nút.
 
Vân Thiển di chuyển Búp bê xuống dưới.
 
Văn Tư Thành: “Có cái nút búp bê cầu nắng trượt đến chỗ anh!”
 
Vân Thiển: “Đúng là có thể kết nối, anh lặp lại hình vẽ bên anh lần nữa đi.”
 
Văn Tư Thành và Vân Thiển miêu tả lại cảnh tượng chỗ mình vài lần, đồng thời tưởng tượng đại khái hình dáng khe trượt sau khi kết hợp trong đầu.”
 
Bọn họ không có giấy bút, máy tính kia trừ xem trang web thì chẳng thể sử dụng chương trình nào khác, chỉ có thể dựa vào trí nhớ.
 
Vân Thiển bắt đầu dời nút trượt, xem thử có gì xảy ra.
 
Lúc cô dời Rắn xuống dưới Chim, Lý Duy và Thiên Hành Kiện la lên: “Bên dưới mọc lên một cây cầu… Ấy, chỉ có một phần cây cầu, còn có một phần mặt quỷ.”
 
Lý Duy kiềm chế cơn buồn nôn, bước tới gần mặt cầu.

Hai tấm mặt cầu trồi từ dưới lên, anh giẫm lên mặt cầu thứ nhất, mặt người chi chít trên đó tản ra, hiện lên hoa văn hình con chim.
 
Mặt cầu thứ hai nối liền là hình rắn.
 
Vân Thiển: “Nhìn giúp tôi xem muốn sang bên kia cầu cần khoảng mấy mặt cầu?”
 
Vương Tư Tuệ nhìn sang, không chắc chắn nói: “Khoảng sáu đến bảy cái.”
 
Điểm nút đủ nối thành tuyến đường chỉ có nhiều nhất năm cái.
 
Vân Thiển xếp chân ngồi dưới đất, nghiêng người về trước, nheo mắt, bắt đầu di chuyển nút trượt.

Văn Tư Thành bên kia cần di chuyển nút trượt phối hợp đồng thời với cô.
 
Chim rồi đến Rắn, Rắn rồi đến Búp bê, Búp bê rồi đến Đường ray.

Ở giữa hai nút trượt khác nhau nhất định phải có sự liên kết của khe trượt, nếu không liên kết, mặt cầu không thể nâng lên.
 
Nhưng nếu có hai mặt cầu trở lên duy trì trạng thái liên kết, mặc dù điểm liên kết trước sau đều không có, bọn họ vẫn có thể đứng yên tại chỗ.
 
Văn Tư Thành: “Chuyện ma này ở lại đây đúng là mai một nhân tài mà, có giỏi sao không đi bày trò giải đố đi? Bọn chúng chẳng có tư duy khai thác bản thân gì cả, làm chuyện ma thì cứ phải giết người à? Sadako có thể theo đội du kích kháng Nhật, bọn chúng cũng có thể mở nhà ma trải nghiệm thực tế…”
 
Vân Thiển: “Anh nói chuyện sẽ làm em bất giác để ý đến anh.”
 
Bởi vì cần trao đổi thông tin bất kỳ lúc nào nên bộ đàm vẫn duy trì trạng thái mở.
 
Văn Tư Thành ở bên đó lẩm bẩm liên mồm, nhiều lần làm đứt mạch suy nghĩ của Vân Thiển.
 
Dịch lời Vân Thiển ra tiếng người nghĩa là: Câm miệng.
 
Lúc đường ray xuất hiện, mặt cầu mọc từ dưới lên xuất hiện một ngã ba, khoảng cách lệch về bên trái, không thể nào đến được thư viện.
 
Sau khi thử nghiệm, nút trượt kế tiếp bên trái ngã ba là Quyển sách, nút trượt bên phải ngã ba là Bông hoa.
 
Văn Tư Thành: “Như vầy thì dễ rồi, tìm đường còn lại của Bông hoa là xong.
 
Vân Thiển: “Không được, không có cách nào liên kết nút trượt còn lại… Nếu đi con đường Quyển sách kia trước… Văn Tư Thành, anh đặt Quyển sách ở điểm trên cùng bên trái, Đường ray đặt ở điểm nút bên phải phía dưới, sau đó đừng đụng vào hai cái nút này.

Thiên Hành Kiện, Lý Duy, hai người đứng trên mặt cầu Quyển sách kia.
 
Mọi người nghe theo sự sắp xếp của Vân Thiển.
 
Sau khi Thiên Hành Kiện và Lý Duy nhìn thấy mình đứng trên Quyển sách, Vân Thiển kéo hết mặt cầu phía trước Đường ray xuống.

Bọn họ không còn đường phía trước, cũng không còn đường lui, đứng ở giữa run lẩy bẩy.
 
Mặt quỷ bật ra tiếng cười quái dị, luôn miệng kêu “Ba, ba, ba”.

Mọi người không biết rốt cuộc nó kêu như vậy là có ý gì.
 
Sương mù bốn phía dần bay lên, tiếng khóc xa xôi văng vẳng liên hồi.
 
Lòng Thiên Hành Kiện sợ hãi, dường như anh nghe thấy tiếng gì đó vang lên đằng sau.

Đúng là có tiếng gì đó, có điều đến từ bên cạnh.
 
Anh và Lý Duy quay đầu nhìn, gương mặt quỷ bên dưới từ từ đi lên, nở nụ cười kỳ quặc với bọn họ.
 
Hoa cúc hai người thít chặt, lập tức mắng một chữ “Đệch” , muốn chạy nhưng đằng trước hết đường, lại không có cách nào lui đến vị trị ban đầu.
 
Giờ phải làm sao?!
 
“Đi Bông hoa!” Vân Thiển nói trong bộ đàm.
 
Nhưng đằng trước Bông hoa không có đường mà! Bọn họ chỉ có thể tin cô…
 

Vương Tư Tuệ nhìn thấy Vân Thiển nhanh tay chuyển dời nút trượt, đồng thời cần bên phía Văn Tư Thành phối hợp thần tốc.
 
Thiên Hành Kiện và Lý Duy cắn răng, cắm đầu xông lên trước.

Mặt quỷ đuổi theo, bọn họ chạy thẳng một mạch, cuối cùng đâm thẳng vào cửa thư viện!
 
Không ngờ bọn họ tới rồi!
 
Mặt quỷ không thể nào tiếp cận thư viện, chỉ đành tức giận lui xuống đáy vực.
 
Vân Thiển: “Xong.”
 
Cô tháo mắt kính xuống, xoa sống mũi và huyệt Thái Dương.

Đeo mắt kính không đúng độ lâu rất dễ mỏi mắt, nhất là người cận thị nặng như cô.
 
Vân Thiển đứng dậy, Vương Tư Tuệ đỡ cô, nhỏ giọng khen: “Cô giỏi thật.”
 
Vân Thiển: “?”
 
Câu đố đơn giản như thế mà cô tốn nhiều thời gian như vậy, Vương Tư Tuệ còn cảm thấy cô giỏi, xem ra cô nương này không những ngây thơ mà còn chẳng thông minh lắm.
 
Vân Thiển hiền từ xoa đầu Vương Tư Tuệ, được cô đỡ dậy giống lão phật gia.
 
Chỗ Lý Duy và Thiên Hành Kiện cũng có cái nút.

Người ở ba bên lần lượt ấn nút, lỗ trên phiến đá được rót đầy máu.
 
“Rắc ——”
 
Khóa mở.
 
Cửa thư viện chỗ mọi người đang đứng từ từ mở ra, vực sâu sau lưng bọn họ tựa như bị cục tẩy nhẹ nhàng bôi sạch, bôi thẳng đến dưới chân bọn họ…
 
Và vẫn tiếp tục bôi.
 
Bôi đến mũi chân, chỉ số sinh mạng bỗng tụt xuống!
 
Nhóm Vân Thiển lập tức xoay người chạy vào thư viện.

Ngay khoảnh khắc chân bước vào, bóng tối bao phủ hoàn toàn, không thể thấy được bất cứ thứ gì hoặc nghe thấy âm thanh gì.
 
Đợi lúc mắt dần thích ứng, Vân Thiển phát hiện Vương Tư Tuệ và Đặng Lan Lan đã không thấy đâu, người bên cạnh cô biến thành Thiên Hành Kiện.
 
Thiên Hành Kiện cũng kinh ngạc giống vậy: “Không phải tôi ở cạnh Lý Duy sao? Sao cô lại tới đây?”
 
Vân Thiển lắc đầu tỏ ý không biết.

 
Về hai người vốn ở cạnh Vân Thiển, Vương Tư Tuệ đến chỗ Văn Tư Thành và Đặng Chung, Đặng Lan Lan đến chỗ Lý Duy.
 
Lý Duy nhìn thấy Đặng Lan Lan, lông mày vô thức cau lại.
 
Từ góc độ tâm lý học mà nói, loại người bẩm sinh không thể cảm nhận và biểu hiện cảm xúc như Đặng Lan Lan chia làm hai trường hợp.

Một là trong lòng họ có cảm xúc, nhưng kênh liên lạc với cảm xúc bên ngoài bị ngắt kết nối, khiến họ không thể bộc lộ cảm xúc.

Trường hợp khác là họ thật sự không có cảm xúc, nhưng con người chắc chắn phải có cảm xúc và dụ.c vọng, vì vậy bình thường loại người này sẽ có một nhu cầu khác, đó là khao khát khống chế.
 
Tức là rất dễ có đặc tính phản xã hội.
 
Với tư cách là cảnh sát, Lý Duy không thích loại người này, dù là ở trong thế giới tận thế cũng vậy.

Anh nhìn thấy loại người này là sợ khiếp vía, nhất là dưới tình huống chỉ có hai người.
 
Lý Duy bình tĩnh kéo giãn khoảng cách an toàn với Đặng Lan Lan: “Không biết là cạm bẫy gì, rõ ràng bước vào không cùng một nơi nhưng lại bị đưa đến cùng một nơi.”
 
Anh phát tín hiệu trên đồng hồ cứu thế, đồng thời phát hiện vị trí mọi người hoàn toàn phân tán.

Dựa theo bản đồ trường học mà anh từng xem phán đoán, anh và Đặng Lan Lan hiện đang ở góc Tây Nam trường học, một nhóm ở phía Bắc, một nhóm ở ngay trung tâm.
 
Đặng Lan Lan nở nụ cười dịu dàng, không để tâm sự xa lánh của Lý Duy: “Xem ra chuyện ma cố ý phân tán chúng ta để đánh lẻ.”
 
Lý Duy: “Chúng ta muốn hành động tập thể như trò chơi trước thư viện cũng không được.”
 
Anh lấy đèn pin trong balo không gian ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này giống như một mê cung ngầm, dưới chân có nước đọng chưa tới mắt cá, thỉnh thoảng trên đầu nhỏ xuống một hai giọt nước.

Anh mở miệng: “Trước tiên, chúng ta nghĩ cách ra khỏi nơi này, hẳn sẽ có mấy chuyện ma linh tinh tới đối phó chúng ta.

Đến lúc đó, chị núp sau lưng tôi là được.”
 
Đặng Lan Lan: “Cảm ơn.”
 
Lý Duy căng thẳng đứng phía trước dò đường, Đặng Lan Lan chậm rãi theo sau.
 
“Reng reng reng——”
 
Ánh đèn trên tay Lý Duy chợt run lên, chiếu về phía trước.
 
Một chiếc điện thoại nằm ở chỗ nước cạn đằng trước, màn hình điện thoại sáng lên bởi cuộc gọi đến, tự động nối máy.
 
“Đến lượt mày rồi ——”.

Một giọng nam trầm thấp vang lên, màn hình xuất hiện tấm ảnh MMS.

Lúc này Lý Duy vô cùng hi vọng mắt mình cận thị giống như Vân Thiển, như vậy anh khỏi phải nhìn thấy rõ thi thể!
 
Vốn Lý Duy muốn làm cảnh sát hình sự, nhưng anh rất sợ thi thể người.

Mặc dù bên ngoài không nhìn ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy thi thể, cho dù chỉ là tấm ảnh hay là bên ngoài, đầu anh đều trống rỗng không thể cử động.
 
Lúc trước đi thu gom đồ đạc nhìn thấy tay chân người còn sót lại, anh dựa vào việc không nhìn để miễn cưỡng vượt qua, bây giờ tấm ảnh này đặt chình ình trước mặt.
 
Lý Duy đứng hình.
 

“Kẻ phanh thây.” Sau khi Đặng Lan Lan nghe thấy âm thanh và nhìn thấy tấm ảnh, cô liên hệ trực tiếp tới bài đăng trên mục chuyện ma từng đọc, mở miệng nói: “Kẻ phanh thây giống với Kẻ hấp thụ nỗi sợ.

Kẻ phanh thây thông qua thiết bị truyền tin tạo ra jump scare cấp thấp, chi phối cảm xúc sợ hãi của con người, từ đó thỏa mãn điều kiện tấn công.

Chỉ cần anh không bị dọa, duy trì bình tĩnh là…”
 
(*) Jump scare (hù dọa bất ngờ): là một kỹ thuật dọa dẫm bằng cách sử dụng âm thanh lớn, thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet.
 
Đặng Lan Lan phát hiện vách tường sau lưng Lý Duy từ từ chui ra một cái đầu trọc.
 
Đó là Kẻ phanh thây.

Da tay gã có màu vôi, đôi mắt màu vàng đồng, gương mặt rất giống ác quỷ mắt vàng phương Tây.

Gã có một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, cho dù trước khi trở thành chuyện ma thì sức lực đôi tay này cũng vượt xa người thường, khiến gã dễ dàng xé nát thi thể.
 
Gã là kẻ cuồng phanh thây, thích xé cơ thể người sống thành từng mảnh rồi thu gom một phần thi thể lại, lúc thì dùng để ăn, lúc thì biến thành bộ sưu tập.
 
Gã luôn tự hào với phương pháp giết người của mình.
 
Người khác sợ hãi gọi gã là Kẻ phanh thây bởi vì sợ cái danh tội phạm giết người liên hoàn của gã, cho dù là trước hay sau khi trở thành chuyện ma đi nữa.
 
Đặng Lan Lan nhìn tay trái Kẻ phanh thây giữ trán Lý Duy, tay phải giữ cằm anh, chỉ cần dùng sức là đầu Lý Duy sẽ bị bẻ xuống.
 
Ánh mắt Lý Duy rời rạc, chỉ số tinh thần trên đồng hồ liên tục vượt điểm giới hạn, chỉ số sinh mạng bị trừ nhanh chóng.
 
Nếu như lại chịu sự tấn công của Kẻ phanh thây, có thể anh sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.
 
Đặng Lan Lan thở dài, cô ta cần đồng đội cùng hành động.
 
Cô ta ngước mắt nhìn Kẻ phanh thây, cảm giác dịu dàng giả tạo trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng cách xa vời vợi.
 
“Mày chỉ biết bẻ đầu người thôi à? Kiểu hành vi giết người cấp thấp, chẳng có tí tính nghệ thuật.

Tao đọc được thông tin của mày trong máy, nhớ rõ từng chữ một, loại như mày mà cũng xứng được gọi là tội phạm giết người liên hoàn?”
 
Kẻ phanh thây và Kẻ hấp thụ nỗi sợ giống nhau, là chuyện ma có thực thể, hành động và suy luận giống với —— ác nhân trong nhân loại.
 
Dựa vào ghi chép về Kẻ phanh thây, đây là kẻ không cho phép mình bị nghi ngờ.
 
Sau khi Đặng Lan Lan nói lời khinh bỉ, Kẻ phanh thây thật sự không để ý đến Lý Duy mà xông thẳng về phía Đặng Lan Lan.
 
Dao phẫu thuật xuất hiện giữa ngón tay cô ta.

Đây là dụng cụ cô ta tìm được trong hộp cấp cứu lúc thu gom vật tư, không thuận tay như trong hiện thực nhưng đủ khiến cô ta hài lòng.
 
Động tác Đặng Lan Lan nhẹ nhàng tránh né, ngẩng đầu nhìn vóc dáng cao lớn của Kẻ phanh thây, mỉm cười, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Thằng nhóc thô lỗ, để chị đây dạy mày nghệ thuật phanh thây thật sự.

Mày có biết mặt người có bao nhiêu khối cơ không?”
 
Dao phẫu thuật cắt rách lớp da, cắm vào giữa thớ thịt tựa như lóc xương.
 
Giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nước, từ từ lan tỏa.
 
Phạm vi nhuốm máu càng ngày càng rộng…
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play