Khúc Tương khi nghe lời thú tội của Ôn Khanh thì ánh mắt nheo lại, mí mắt căng ra, lông mày cau nhẹ, và khoé miệng bĩu xuống, khe khẽ run lên, tay thì vẫn đang nắm chặt quyển sách.
Cô cố gắng kìm nén cơn tức giận đang dâng trào rồi nhẹ nhàng quay sang phía Ôn Khanh nở một nụ cười nhạt:" Cậu lỡ tay?".
Ôn Khanh ngẩng lên nhìn Khúc Tương sau đó nhắm mắt lại, gật đầu một cái thật mạnh, khẩn khoản cầu xin:" Cậu tham gia với tớ đi, đăng kí rồi thì không thể rút lại được, xin cậu đó ".
Cô im lặng một hồi rồi nở một nụ cười hiền hoà:" Nếu đã lỡ tay thì một mình cậu tham gia đi, tớ không rảnh ", sau đó cô tiếp tục đọc sách như chưa từng có gì xảy ra.
Ôn Khanh nghe lời từ chối chắc nịch của Khúc Tương thì từ từ ngẩng đầu lên, bắt đầu suy tính điều gì đó.
Lát sau cậu cất tiếng với vẻ mặt mong chờ và đắc ý:" Tương Tương, tớ sẽ khao cậu ăn một ngày 3 bữa trong vòng một tháng, thế nào?".
Khúc Tương nghe vậy thì khựng lại, cô có chút động tâm rồi nhưng vẫn cố gắng kìm lại sự cám dỗ ấy, tiếp lời với giọng điệu hết sức hờ hững:" Không cần đâu".
Ôn Khanh lúc này quyết định chơi lớn, cậu quyết định đưa thêm vài "miếng mồi ngon" để có thể đánh gục cô, cậu tràn đầy khí thế:" Ba bữa đều tùy ý cậu lựa chọn, không những thế cậu có thể yêu cầu món tráng miệng mà cậu thích", " Khao ăn một tháng lận đó, cậu suy nghĩ cho kĩ ".
Sau đó cậu nhẹ nghiêng đầu sáng một bên, trên môi nở một nụ cười khoái chí rồi quay phắt sang Khúc Tương:" Thế nào ".
Khúc Tương đang cố gắng giữ bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo, nhưng khi nghe thấy lời đề nghị của Ôn Khanh, cô không thể cưỡng lại được.
Đến nước này rồi Khúc Tương cũng chẳng thèm suy nghĩ thêm nữa, cô ngẩng mặt lên, giơ tay đập vào tay Ôn Khanh một cái:"Thành giao ".
Đúng thật là, người xưa nói chớ có sai:" Miếng ăn là miếng tồi tàn ".
Cứ như vậy, cô mắc bẫy Ôn Khanh, đồng ý tham gia biểu diễn văn nghệ trong lễ kỉ niệm 30 năm thành lập Trường.
Vì là tiết mục nhảy đôi và đồng thời đây cũng là cơ hội gần gũi với Khúc Tương nên Ôn Khanh đã rất kĩ lưỡng trong việc chọn bài nhảy, đang lướt điện thoại tìm kiếm thì mắt cậu bỗng sáng rỡ lên.
Ôn Khanh tin rằng nếu cậu và Khúc Tương nhảy bài này thì buổi lễ sẽ rất bùng nổ và chấn động.
Nhưng dù sao thì cũng phải hỏi ý của Khúc Tương.
Cậu khẽ khàng quay sang nhẹ giọng:" Tương Tương, chúng ta nhảy bài Trouble Maker của Hyunseung và Hyuna nhé, được không, nếu cậu thấy được thì chiều nay tớ sẽ đăng kí tiết mục với tổ văn nghệ ".
Sở dĩ Khúc Tương đồng ý tham gia cũng chỉ vì lời đề nghị bao ăn trong vòng 1 tháng ấy nên cô cũng chẳng để tâm lắm là sẽ diễn tiếc mục gì, cô chỉ cần làm tốt phần của mình là được.
Khúc Tương vẻ mặt thản nhiên đáp lại:" Tùy cậu, tớ thì sao cũng được ".
Những ngày đầu tập luyện, khi xem được video các điệu nhảy bài Trouble Maker thì cô có chút hối hận vì đã nhận lời tham gia, những điệu nhảy này có hơi táo bạo, đặc biệt cô ấy cảm thấy không thoải mái với những động tác hơi thân mật với bạn diễn.
Khúc Tương dè dặt hỏi một tiếng:"Bây giờ tớ không tham gia nữa, liệu có muộn không ?".
Ôn Khanh từ trước cũng mường tượng ra được là cô sẽ hối hận nhưng hiếm lắm mới có cơ hội tốt như này làm sao cậu có thể bỏ qua cho được, câu bày ra vẻ mặt nghiêm túc:" Không được, đã muộn rồi , cậu ngoan ngoãn phối hợp đi, nếu không cậu sẽ phải khao bữa ăn lại cho tớ ".
Cô nghe vậy dứt khoác:" Chỉ là nhảy vài phút thôi mà, tập thôi nào ".
Ôn Khanh lúc này mới lộ ra nụ cười đắc chí.
Những ngày sau đó, hằng ngày, cô đều luyện tập nhảy cùng với Ôn Khanh ở sân thượng của trường.
Họ thường luyện tập vào buổi chiều, sau giờ học.
Thời gian luyện tập thường kéo dài 2 tiếng mỗi ngày.
Tạ Minh Nguyệt thấy Khúc Tương ngày nào cũng được ở cạnh Ôn Khanh nên cảm thấy rất chướng mắt.
Dù vậy ả cũng chẳng thể làm gì được nên cố gắng nuốt hận vào trong.
Ả lộ ra vẻ mặt nham hiểm như đang toan tính gì đó:* Cứ chờ xem, tới đó tao sẽ làm cho mày bẽ mặt *.
...°°°...
Rất nhanh cũng đã đến ngày diễn ra buổi lễ.
Đây là một buổi lễ quan trọng: "Lễ kỉ niệm 30 thành lập trường đại học đại học Đế Đô".
Đánh dấu một chặng đường phát triển đầy thành tựu của ngôi trường danh tiếng này.
Buổi lễ được tổ chức tại hội trường lớn của trường, với sự tham dự của đông đảo các thầy cô giáo, cựu sinh viên, và sinh viên hiện đang theo học tại trường.
Ngoài ra còn có các nhà tài trợ cũng được mời tham dự, trong đó có Doãn Yến Mặc.
Hắn là nhà tài trợ lớn nên được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Sân khấu được đặt giữa hội trường.
Được trang trí lộng lẫy, với hoa tươi và đèn led.
Hoa tươi được kết thành những vòng tròn lớn, xen lẫn với đèn led tạo ra hiệu ứng ánh sáng lung linh, huyền ảo.
Hàng ghế thì được xếp thành hàng kín cả hội trường rộng lớn..