Tử Lâm kể từ khi đến ở tại phủ thái tử cứ nghĩ mỗi đêm sẽ không gặp được vị ca ca bí mật kia.

Trước khi đi cậu còn cẩn thận viết một bức thư để lại cho huynh ấy, nói huynh ấy đợi cậu vài ngày rồi khi cậu trở về sẽ mang theo quà tặng huynh.

Vậy mà từ khi đến đây mỗi đêm cậu vẫn gặp lại vị ca ca ấy.

Cậu ngủ thật sớm và đợi đến đêm huynh ấy sẽ nhảy từ cửa sổ vào phòng và gọi cậu dậy.

Đêm nay cậu vẫn vậy, ngủ thật sớm nhưng lại không sao ngủ được.

Chuyện xảy ra buổi chiều hôm nay, cú đấm trời giáng mà ca ca của cậu dành cho Sử Hồng khiến cậu trằn trọc mãi không nhắm mắt được.
Không phải cậu chưa từng nhìn thấy ca ca đánh người, đến giết người cậu cũng đã từng thấy nhưng đánh một người mà cậu biết rõ là huynh ấy đánh nhầm, lại còn là người cậu rất hứng thú thì đây là lần đầu cậu nhìn thấy.

Nó khiến cậu bị ám ảnh vô cùng.
“Cộc cộc”.

Có tiếng gõ cửa khiến Tử Lâm ngạc nhiên.

Bình thường giờ này đâu có ai đến tìm cậu.
“Đệ đã ngủ chưa? Ta nói chuyện với đệ một chút được không?”
Tử Lâm nhận ra giọng Tinh Húc vội vàng ngồi dậy mở cửa.
“Ca, sao huynh lại đến tìm đệ giờ này? Có chuyện gì gấp sao?”
“Ừm.

Vào trong rồi nói.”
Tinh Húc đi vào trong, còn cẩn thận chốt cửa lại.

Hắn đến trước mặt Tử Lâm, đặt hai tay lên vai cậu và nói:
“Đứng im! Ta làm gì cũng không được phản kháng, đau cũng phải ráng chịu đựng.

Nghe không?”
Thái độ nghiêm túc đến mức doạ người của Tinh Húc khiến cậu nhóc hoảng sợ.
“Ca, huynh định làm gì đệ vậy?”
“Ta sẽ không làm hại đệ.

Ngoan, nghe ta!”
Một luồng ánh sáng trắng truyền từ hai bàn tay vào trong cơ thể của Tử Lâm.

Ban đầu cậu nhóc có cảm giác như một dòng chảy mát lạnh đi vào cơ thể, nhưng chỉ ngay sau đó vài khắc bỗng nhiên cậu cảm thấy lồng ngực nóng rực như bị thiêu đốt, dạ dày đau quặn như bị một sợi dây thừng thắt chặt nhưng cậu nén nhịn không kêu một tiếng.

Thật may là cảm giác này chỉ kéo dài trong chốc lát rồi biến mất.

Nhưng ngay sau đó Tinh Húc bị thổ huyết.
Tử Lâm hoảng hốt kêu lên: “Ca, huynh sao vậy?”
“Ta không sao.

Nghỉ ngơi một chút là ổn.

Đừng nói lớn!”
“Ca, có phải huynh vừa thi triển phép thuật gì đó trên người đệ đúng không? Đệ đã nói với huynh nhiều lần rồi, huynh đừng tiêu tốn phép thuật của huynh vì đệ.

Mỗi lần huynh thi phép thì tuổi thọ của huynh lại giảm đi.

Đệ không muốn.

Đệ chỉ muốn huynh mãi mãi sống cùng đệ.” Tử Lâm không kìm được mà bật khóc.
“Đệ đệ ngốc! Ta chết trước đệ thế nào được.

Bao năm nay mẫu thân mua cả đống thảo mộc quý hiếm có tác dụng kéo dài tuổi thọ cho ta.

Ta ăn đến muốn ngán tận cổ, có muốn chết sớm cũng không có cơ hội ấy chứ.”
Tử Lâm vẫn không ngừng khóc, lắc đầu quầy quậy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao đột nhiên huynh lại thi phép chứ?”
“Không có chuyện gì thật mà.

Ta đột nhiên nghiên cứu ra một phép thuật rất hay có thể bồi bổ sức khỏe cho đệ tốt gấp mấy lần cái mớ động tác thể dục vớ vẩn của tên biến thái kia nên muốn làm ngay đó mà.”
“Đến giờ mà huynh vẫn còn tị nạnh với người ta à?”
“Tị nạnh gì chứ? Ta không tin mấy động tác gì đó của hắn.

Đệ là đệ đệ của ta, chữa khỏi cho đệ cũng phải là ta mới được.”
“Rồi rồi.

Đệ thua huynh rồi.

Huynh mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng làm việc nữa.

Nếu đệ còn thấy huynh chong đèn đệ sẽ giận đấy!” Tử Lâm lau nước mắt, đẩy Tinh Húc ra ngoài.
“Ta biết mà.

Ta về ngủ ngay đây.

Đệ cũng ngủ sớm đi!”
Cánh cửa phòng vừa khép, nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc lại chảy dài.

Cậu không phải là đứa ngốc.

Đây không phải là lần đầu cậu chứng kiến ca ca của mình dùng phép.

Nếu chỉ là những phép thuật nhỏ không đáng kể thì cơ thể huynh ấy sẽ không có vấn đề gì nhưng nếu là thi triển một phép thuật nghịch thiên thì cái giá sẽ là đánh đổi mấy năm tuổi thọ của huynh ấy.

Những lúc đó huynh ấy đều sẽ bị thổ huyết.

Phép thuật lúc này huynh ấy thi triển trên người cậu chắc chắn không phải bình thường.

Cho nên cậu mới đau đớn.

Thà ca ca để cậu chết luôn lúc này còn hơn nhìn huynh ấy ngày một yếu đi.
...***...
“Khụ khụ.” Vừa ra khỏi phòng Tinh Húc đã vội vàng chạy thẳng về phòng mình ho sù sụ, và đều là ho ra máu.

Kim Yến nhìn thấy mà tối sầm mặt.

Hắn vỗ nhẹ lưng cho Tinh Húc rồi đỡ y ngồi xuống giường.

Hắn nói giọng như trách móc:
“Chủ tử, ngài lại vừa thi phép sao?”
Tinh Húc chỉ im lặng không nói.
“Chủ tử, chuyện của Nhật Nguyệt Lâu bọn thuộc hạ sẽ có cách xử lý.

Ngài không cần phải hành hạ bản thân như thế.”
“Chuyện của ta đến phiên ngươi quản sao?”
Kim Yến im lặng không nói gì nữa nhưng rõ ràng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Hai nắm tay của hắn đang siết chặt lại.

Theo hầu thái tử đã mấy năm hắn dĩ nhiên biết rõ hậu quả của những lần ngài ấy thi phép là như thế nào.

Người dân Vĩnh Hy quốc tự hào vì thái tử của bọn họ, tôn xưng ngài ấy thành thần.

Bọn họ cầu xin ngài ấy đủ thứ trên đời như cái cách mà họ cầu khấn thần linh, nhưng bọn họ nào biết phép thuật mà thuật sĩ thực hiện được trả giá bằng chính mạng sống của người đó.

Thuật sĩ thi phép càng nhiều thì sức khỏe càng yếu, bởi vậy mà tuổi thọ của thuật sĩ rất ngắn.

Hoàng thượng và hoàng hậu đã đi tìm rất nhiều dược liệu quý có khả năng kéo dài thọ mệnh để mang về cho thái tử.

Thái tử không dùng chúng vì người biết rõ có dùng cũng chẳng được ích lợi gì, nhưng ngài luôn làm ra vẻ như mình vẫn dùng để không làm cha mẹ lo lắng.
Ngày hôm nay sau khi nghe chuyện mình bị Nhật Nguyệt Lâu nhắm tới, thái tử đã lập tức đi tìm đệ đệ yêu quý nhất của mình hắn đã nghi rồi.

Và sau khi ra khỏi phòng thì ngài ấy ho cả ra máu.

Rốt cuộc thì tuổi thọ của ngài ấy lại tiếp tục giảm, còn hắn thì không thể làm gì khác được.
“Chủ tử, để thuộc hạ lấy cho người một ly nước ấm.”
“Ừm.”

Tinh Húc uống xong ly nước ấm đó rồi nằm xuống ngủ rất nhanh.

Hắn đã quá mệt.

Kim Yến đợi đến khi chủ nhân ngủ say liền lặng lẽ đóng cửa rời đi.
...***...
Ngày hôm sau, Tử Lâm lên kiệu trở về cung.

Một quyết định về rất đột ngột không hề được báo trước.

Cả đêm qua Tử Lâm gần như không thể ngủ được, mắt khóc nhiều đến mức sưng húp lên.

Tuy cậu không đoán được ca ca đã thi phép gì lên cơ thể mình nhưng cậu có thể chắc chắn nếu không phải là tình huống nguy hiểm thì huynh ấy sẽ không làm như thế.

Nếu như vậy thì tốt nhất cậu nên rời khỏi đây trở về cung để không làm vướng chân huynh ấy.
Vì mệt mỏi nên Tinh Húc ngủ dậy khá muộn.

Hắn vừa tỉnh dậy đã thấy Tử Lâm đứng ở đầu giường mình.

Tử Lâm ngay lập tức nói lời tạm biệt.

Đồ đạc đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ người đi nữa thôi.

Tinh Húc rất kinh ngạc khi thấy Tử Lâm đột ngột muốn về lại gấp gáp như thế nhưng khi nhìn thấy hai con mắt đỏ hoe của thằng bé, hắn không hỏi gì chỉ dặn dò nó chăm sóc bản thân mình cho thật tốt.
Ngay lúc Tử Lâm chuẩn bị lên kiệu thì Sử Hồng đột nhiên xuất hiện.

Lần này Sử Hồng lại không leo tường vào mà lại đi cổng chính.

Hắn gặp lại Tử Lâm vẫn rất quan tâm, lo lắng như bình thường nhưng đối với Tinh Húc lại vô cùng lãnh đạm như thể không hề quen biết.

Tinh Húc không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác trống trải kì lạ.

Hắn không lý giải được tại sao mình lại thấy trống trải như thế.

Không lẽ bị Sử Hồng bám riết suốt khiến hắn quen luôn sự hiện diện của y rồi.
“Sao đệ đi đột ngột vậy?”
“Đệ xin lỗi vì không báo trước với huynh một tiếng.

Ca ca có chút chuyện cần phải làm, không thể chăm sóc cho đệ được.

Đệ về cũng là vì để thuận tiện cho huynh ấy.

Ca ca ở đây đệ nhờ huynh trông chừng huynh ấy có được không?”
“Hả?” Sử Hồng kinh ngạc.
“Đệ nói nhảm cái gì đấy? Ai trông chừng ai?” Tinh Húc cả giận.
“À, đệ nói nhầm.

Là hai huynh trông chừng lẫn nhau.

Hai người cứ như trước giờ là được rồi.”
Sử Hồng nhìn Tinh Húc hai mắt chớp chớp dường như cảm thấy rất khó hiểu.

Tinh Húc nhìn đệ đệ lúc đầu cũng cảm thấy rất khó hiểu, hắn bất chợt nhớ đến một giả thiết mà Kim Yến đã nói với hắn đêm qua.

Nhật Nguyệt Lâu đã nhắm tới Tinh Húc một thời gian khá lâu nhưng cho đến giờ mới ra tay, bởi rất có khả năng vì trước đó Sử Hồng đã lệnh cho một đội ảnh vệ theo dõi Tinh Húc ngày đêm không rời khiến bọn chúng không có cơ hội ra tay.

Sau khi Sử Hồng thu lại đội ảnh vệ đó bọn chúng mới có thể tìm được cơ hội tấn công.

Lúc Kim Yến nói với hắn về giả thiết này Tinh Húc ngay lập tức gạt đi.

Nghe chuyện đó cứ như hắn mang ơn Sử Hồng vậy.

Nhưng sáng nay khi gặp lại Sử Hồng, lại nghe Tử Lâm nói nửa đùa nửa thật lại khiến hắn nghĩ về chuyện đó.
Hắn hiểu tại sao tại sao Tử Lâm lại nói thế.

Thằng nhó rất tinh ý và nhạy cảm.

Chắc hẳn sau chuyện tối qua Tử Lâm đã dự cảm được hắn sắp gặp nguy hiểm.

Hiện tại người có khả năng bảo vệ hắn nhất chính là cái người mà hắn ghét cay ghét đắng nhất: thế tử Khang vương Sử Hồng.
Mấy ngày nay Sử Hồng đã thay đổi rất nhiều khiến hắn dù ghét cay ghét đắng Sử Hồng cũng phải nhìn y bằng ánh mắt khác.

Mấy ngày vừa rồi dù hắn không muốn nhưng cũng phải thừa nhận hắn hiểu nhầm y, đặc biệt là hôm qua.

Một bên mặt y vẫn còn đang sưng vù lên khiến hắn nhìn vào không khỏi áy náy.

Lại thêm Tử Lâm không ngừng nháy nháy mắt với hắn khiến hắn càng chẳng thể làm ngơ được.
Sử Hồng đột nhiên thấy Tinh Húc đi về phía mình thì cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng cũng làm lơ không để ý.

Tinh Húc tiến đến trước mặt hắn đột nhiên cúi đầu, nói: “Xin lỗi!”
Sử Hồng kinh ngạc tròn mắt nhìn.
“Ngươi mới nói gì?”
Với một người có lòng tự tôn cao như Tinh Húc có thể khiến hắn cúi đầu xin lỗi thế này không phải là chuyện dễ dàng.

Sử Hồng không phải không nghe thấy, chỉ là hắn cảm thấy khó tin.

Nhưng trong mắt Tinh Húc lại nghĩ đó là y đang cười cợt mình.

Hắn nổi giận.
“Ta đã hạ mình làm như vậy rồi ngươi còn dám cười nhạo ta.

Biết ngay ngươi chẳng phải tốt lành gì.”
Sử Hồng cũng nổi nóng.

“Ngươi hạ mình xin lỗi ta kiểu đó hả? Ta cười cợt ngươi hồi nào? Con mắt nào của ngươi thấy ta cười ngươi hả?”
“Hai con mắt của ta đều thấy.”
“Vậy mắt ngươi có vấn đề rồi.

Mau đi khám lại đi!”
“Nói cái gì hả?!”
“Hai huynh, có gì vào nhà từ từ nói.

Đừng có đứng ngoài cãi nhau ầm ĩ như thế.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play