Edit: Dứa
“Mẹ ơi mẹ dậy đi, tối nay chúng ta ăn canh cá vịt đó!”
Tiểu Đường Đường chống cằm, chọc hai má trắng nõn của mẹ cô, chỉ là bà ấy vẫn giống như cuộc sống rất lâu rất lâu trước kia không có chút phản ứng nào. Tiểu Đường Đường nhìn chằm chằm mẹ cô một lúc, thở mạnh một hơi, phát động sức mạnh lớn nhất của bản thân, động tác lặng lẽ đứng dậy.
Mẹ cô hôn mê trên giường, phải thường xuyên xoay người và xoa bóp, nếu không chăm sóc tốt, rất dễ dàng thối rữa, vì vậy dễ nhiễm bệnh. Nghe nói, trong thôn có một cụ già bị bệnh nằm trên giường, vì không chú tâm chăm sóc, miệng vết thương sinh giòi bọ, đã qua đời từ lâu.
Tiểu Đường Đường không biết sinh sâu bọ và bệnh chết có quan hệ trực tiếp gì hay không, nhưng Tiểu Đường Đường không muốn không có mẹ, cho nên càng để tâm cẩn thận làm việc mà trong khả năng làm được.
Mất sức chín trâu hai hổ, Tiểu Đường Đường cuối cùng giúp mẹ trở mình nằm nghiêng, tứ chi của cô kêu gào, nằm thành hình chữ đại (大), thở hồng hộc.
Bên ngoài truyền đến giọng nói, Tiểu Đường Đường có hơi yếu ớt kêu: “Ba!”
Căn nhà này của bọn họ vô cùng nhỏ, vừa vào cửa thì nhìn thấy bệ bếp, gian ngoài đặt một cái bàn và một cái tủ nhỏ đã đầy rồi; buồng trong không lớn như bên ngoài, giường đất nhà bọn họ bốn người lớn đều phải miễn cưỡng nằm, cũng may bé trai và Tiểu Đường Đường còn là đứa trẻ.
Nhà quá nhỏ, buồng trong buồng ngoài không có bí mật gì, một cái lỗ tai thì có thể nghe thấy. Giọng của Tiểu Đường Đường yếu ớt, người đàn ông đi nhanh vào vén mành cửa ra.
“Tiểu Đường Đường làm sao vậy?” Đây là Lão Tam Khương Thành của Khương gia. Chỉ là một người đàn ông hai mươi lắm tuổi, vì làm lụng quá vất vả, gánh nặng cuộc sống quá lớn, lộ ra tuổi tác lớn hơn nhiều so với tuổi thật. Nói là ba mươi tuổi cũng có người tin. Ông đến bên cạnh giường đất, nâng tay xoa đầu con gái, hỏi: “Tiểu Đường Đường ở chỗ này không thoải mái phải không?”
Tiểu Đường Đường mềm giọng nói: “Không đâu ạ, ba không cần lo lắng.”
Khương Thành bế Tiểu Đường Đường lên khen ngợi: “Tiểu Đường Đường giúp mẹ xoay người à, ngoan quá!”
Cái miệng nhỏ của Tiểu Đường Đường lại vểnh lên, cười ngọt ngào, cô vịn lên bả vai của Khương Thành, bờ vai của ba cô gầy trơ cả xương, mặc dù gầy, nhưng lại có thể nhìn thấy phong thái uy lực. Tiểu Đường Đường thích nhất là bám lên vai của ba cô, giống như, có nơi để dựa vào.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Ba cô sẽ bảo vệ bọn họ, mẹ cô sẽ tốt lên, cô và anh trai cũng sẽ vui vẻ mà trưởng thành.
“Ăn cơm thôi.” Tiểu Đường Đường đang hưởng thụ sự dịu dàng của ba thì nghe thấy giọng của anh trai Tiểu Lang từ gian ngoài truyền đến.
Khương Thành ôm lấy con gái đi ra gian ngoài, nhìn thấy con trai đã dọn xong cơm nước. Thật ra cũng không có món gì, chỉ là cháo rau dại đơn giản, nhưng cho dù như vậy, cũng có thể ăn no, ba người ăn rất vui vẻ.
“Buổi sáng Tiểu Lang đến bờ sông à? Đến bờ sông phải cẩn thận một chút.”
Khương Thành đương nhiên nhìn thấy cá, Tiểu Lang gật đầu, giống như đại nhân nhỏ: “Con biết ạ, không dám đi sâu vào bên trong.”
Khương Thành cười: “Tiểu Lang ngoan.”
Cảm giác được ánh mắt sáng trong lấp lánh, ông mỉm cười quay đầu xoa nhẹ đầu nhỏ nhăn nhúm như cỏ khô của con gái: “Tiểu Đường Đường cũng ngoan.”
“Vậy buổi chiều con tìm chị lớn đi lấy đồ ăn.” Tiểu Đường Đường nắm bàn tay, chỉ là, chí lớn mạnh mẽ của cô trong chốc lát bị đánh bại.
“Không được, cơ thể Tiểu Đường Đường nhỏ yếu, buổi chiều đừng ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc mẹ có được không?” Khương Thành dỗ con gái nhỏ.
Tiểu Đường Đường nghĩ đến cơ thể của bản thân, kinh hãi trong một giây, cúi đầu nhỏ, dài giọng nói: “... Vâng.”
Cô không thể bị ốm, bị ốm sẽ càng tốn tiền.
Khương Thành không muốn thấy sự cô đơn của con gái nhỏ, nhẹ giọng: “Tiểu Đường Đường ngoan ngoãn, đợi thêm mấy ngày đến trấn trên, ba sẽ mua kẹo đường cho con.”
Tiểu Đường Đường lắc đầu, hút một ngụm cháo, nói khẽ: “Không cần ạ, không thích ăn.”
Nói như vậy, ai cũng không tin.
Năm này, đừng nói là trẻ em, ngay cả miệng của người lớn cũng không có mùi vị gì hận không thể làm một viên kẹo đường là mỹ vị ngon nhất. Khương Thành biết con gái nhỏ từ khi còn bé đã hiểu chuyện, đứa trẻ nhà nghèo khổ từ lâu đã lo liệu việc nhà, nhà bọn họ so với nhà nghèo khác còn không bằng. Ông lau mặt khó chịu, kiên định: “Con chờ đi, ba sẽ mua cho con!”
Tiểu Đường Đường ngẩng đầu, đang muốn yếu ớt từ chối, thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng bước chân.
Khương Thành vẫn chưa đứng dậy, đã thấy em trai chạy vào, đây là con trai của Khương gia Lão Tứ Khương Lâm, vì dính líu đến chuyện gia đình hơn nữa bản thân cậu ta cũng không phải người đàng hoàng, hai mươi mốt tuổi ‘lớn tuổi’ lại vẫn độc thân.
“Tiểu thúc.” Hai đứa trẻ Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường cùng lúc mở miệng.
Khương Lâm cười hì hì, theo trí nhớ không có nhiều lúc trẻ con qua loa xoa đầu, nhếch chân mày đắc ý: “Các cháu đoán chú kiếm được cái gì?”
Hai đứa trẻ Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường mắt to sáng lấp lánh nhìn Khương Lâm, vẻ mặt chờ mong. Khương Lâm hưởng thụ một chút sự sùng bái của cháu trai và cháu gái, hì hì lấy ra cái túi có hai quả trứng chim.
Thấy cái này, đừng nói Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường, ngay cả Khương Thành cũng ngây ngẩn cả người, ông nhíu mày hỏi: “Cậu lấy được ở đâu?”
Cậu ta cười: “Tóm lại không phải trộm là được.”
Đương nhiên cậu ta cũng không muốn giấu diếm, nhỏ giọng nói: “Hôm nay khi em làm việc không phải lén chuồn đi sao? Em đến chỗ lồng gà rừng ở Tây Sơn, kết quả một lông con gà cũng không tìm thấy, ngược lại ngoài ý muốn tìm được một ổ trứng gà rừng. Tổng cộng có bốn quả, cho mọi người hai quả, nhanh chóng tẩm bổ cho cháu trai cháu gái một chút, cũng để chị dâu ăn một chút. Cong lại hai quả em sẽ cho ba mẹ và Tiểu Miêu miệng thơm.”
Tiểu Lang luôn đè ép giọng nói như kẻ trộm nói ra bí mật nhỏ, chính là học được từ Tiểu thúc này.
Khương Thành lắc đầu: “Không được, để lại một quả, cậu cầm về ba quả. Các cậu nhiều người.”
Khương Lâm bĩu môi: “Ôi má ơi, tên đàn ông này nói thật nhiều, bọn em đều là lão gia khỏe mạnh ăn cái lông á! Anh ít nói đi, em về nhà ăn cơm đây.”
Khương Lâm vù vù chạy ra ngoài, Khương Thành cũng không khách khí mời cậu ta. Đáy nồi nhà bọn họ cái gì cũng không có, cần gì giả vờ làm cao. Đều là anh em nhà mình, ai cũng biết ai.
Khương Lâm vừa đi, Khương Thành cúi đầu nhìn hai quả trứng, lại nhìn thấy hai đôi mắt nhỏ dáng vẻ trông mong tham ăn chảy nước miếng, dứt khoát đứng dậy: “Ba sẽ làm cho các con một quả trứng chim hoa ngon miệng.”
Hai đứa trẻ vừa mới tham ăn nước miếng cũng sắp chảy xuống lập tức cùng lúc lắc đầu: “Không cần ạ, để lại cho mẹ ăn.”
Bước chân của Khương Thành dừng lại, cuối cùng đỏ hốc mắt, ông kiên định: “Các con ăn một quả.”
Ông không quay đầu lại, nói: “Cơ thể các con khỏe sẽ không bị ốm, cũng sẽ tiết kiệm tiền.”
Buổi trưa hôm nay, dưới sự giúp đỡ của Tiểu thúc, Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường được ăn một bát trứng chim hoa. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hai đứa trẻ, Khương Thành còn miễn cưỡng uống một ngụm, chỉ uống một ngụm như vậy, cũng đủ để Khương Thành nhếch cao khóe miệng làm việc cả buổi chiều.
Cũng không có đứa trẻ nào hiểu chuyện hơn so với nhà bọn họ.
Giữa trưa Tiểu Đường Đường dựa vào bên cạnh mẹ ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì nhìn thấy ba và anh trai đều ra ngoài,cô xoay người xuống đất, nhìn thấy thùng nhỏ của anh trai không thấy đâu, đoán rằng anh lại đi ra bờ sông.
Tuy rằng mới năm tuổi, nhưng anh trai nhỏ của cô đã giống như một đứa trẻ lớn rồi.
“Rầm!”
Thanh âm bất ngờ xảy ra doạ Tiểu Đường Đường nhảy dựng, cô ‘lộc cộc’ chạy ra khỏi cửa, lén lút tìm kiếm nhìn chăm chú ở bên ngoài, trong sân cũng không có cái gì khác thường, nhưng lại có thêm một bó củi lửa. Củi lửa nói chung là được ném đến từ chỗ đầu tường, nhìn có hơi rời rạc.
Tiểu Đường Đường nhìn thoáng qua củi lửa, lớn giọng mở miệng: “Ô, có củi lửa này! May mắn quá!”
Lời nói của cô vừa rơi xuống, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng lại mất trật tự.
Tiểu Đường Đường phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhặt củi lửa gom vào góc tường. Rửa tay xong lại xoay người cho mẹ, làm xong tất cả, cô xách cái ghế dựa nhỏ đến cửa lớn, vừa mới đi ra thì nhìn thấy bóng dáng của bé trai chạy được mấy bước, dẫn đầu là anh trai Tiểu Hổ của nhà bác hai của cô.
Củi lửa vừa rồi chính là kiệt tác của bọn họ.
Nếu nói vì sao họ làm như vậy, vậy thì phải bắt đầu nói đến chuyện trước khi Tiểu Đường Đường được sinh ra.
Nói ngắn gọn chính là, mấy bé trai ở sân lúa gạo chơi đùa ầm ĩ, kết quả không cẩn thận đụng vào Đường Diệu đang mang thai được hơn tám tháng, con của Đường Diệu sinh non, mà chính bản thân cô ấy cũng rơi vào tình trạng hôn mê. Vì chuyện này mà anh họ thứ hai Tiểu Hổ lúc ấy suýt chút nữa bị bác hai đánh chết.
Sau đó, ba Khương Thành của cô rất có triển vọng ở trong quân đội xuất ngũ trước thời hạn.
Tuy rằng Đường Diệu rơi vào hôn mê, ngay cả bác sĩ cũng không biết đến cuối bà có thể tỉnh dậy hay không, Khương Thành vẫn kiên định mãi mãi không vứt bỏ người vợ Đường Diệu, hơn nữa còn ra ở riêng với Khương gia.
Ông sẵn lòng vì Đường Diệu trả giá một đời, nhưng cũng không thể liên lụy đến Khương gia.
Cho nên Khương gia phân gia.
Bởi vì cần khám bệnh cho Đường Diệu, ông không cần phòng ở, bàn bạc với ba mẹ anh em cầm lấy tất cả tiền trong nhà, hơn nữa còn thuê một căn phòng nhỏ bỏ trống ở trong thôn.
Thoáng một cái, ba năm trôi qua, Tiểu Đường Đường cũng đã ba tuổi.
Những năm này, mấy nhà đó lúc trước cũng giúp đỡ nhà bọn họ trong khả năng làm được, nhưng mấy năm nay, nhà mọi người sống cũng không tốt, cho nên mặc dù như vậy, nhà bọn họ vì có người bệnh nên ngôi nhà chỉ vẻn vẹn bốn bức tường. Mà những đứa trẻ gây sự cố dưới sự lãnh đạo của Tiểu Hổ, vẫn luôn lén lút trợ giúp nhà bọn họ, làm một vài chuyện nhỏ trong khả năng có thể giúp.
Chỉ có thể nói là sự áy náy, bọn họ cũng không chịu lộ mặt, lặng lẽ mang tặng đồ.
Về điểm này, thật ra mọi người đều biết, nhưng ai cũng không vạch trần. Ngay cả Tiểu Đường Đường cũng đã hiểu rõ!
Tiểu Đường Đường ngồi ở cửa, cơ thể nhỏ bé dựa vào tảng đá trên tường suy đoán, cũng không biết anh trai nhỏ có thu hoạch gì không!
Hai con cá nhỏ của nhà bọn cô, cũng giống như người của nhà bọn cô, gầy trơ xương ngay cả miếng thịt cũng không có!
Hi vọng rằng, anh trai nhỏ có thể câu được con cá lớn!
“Ôi trời, khoai lang khô thật ngọt!” Tiểu Đường Đường đang yên lặng cầu nguyện đó! Thì nhìn thấy Đại Hổ của nhà trưởng thôn lanh lợi chạy qua: “Ôi trời, khoai lang khô ăn ngon quá!”
Đây là một tên quỷ khoe khoang! Mỗi ngày đến chỗ này tìm kiếm cảm giác tồn tại! Mỗi ngày khoe khoang, mỗi ngày mỗi ngày đều khoe khoang! Quá phiền phức!
“Ùng ục, ùng ục!” Uy lực của khoai lang khô, có hơi lớn!
Tiểu Đường Đường ôm bụng nhỏ, nhìn thử sắc trời. Mắt thấy trời sắp tối, nhưng ba và anh trai nhỏ vẫn chưa trở về.
Cô đáng thương ngồi trên ghế dựa nhỏ ở cửa, nhìn Đại Hổ cùng thôn ăn khoai lang khô, một chút cũng không nhịn được, xấu hổ chảy nước miếng...
Tiểu Đường Đường: ...Cảm thấy xấu hổ play!
Đại Hổ: “Hì hì hì hì, về nhà ăn cơm thôi!”
Được lắm được lắm, anh tiếp tục khoe khoang đi!
Tiểu Đường Đường thay đổi tư thế khác, đột nhiên trong không gian, một con gà rừng cướp đường lộn xộn lao đến gần, còn không đợi Tiểu Đường Đường phản ứng lại, ‘rầm’ cánh của con gà ngu ngốc lộn xộn đâm vào người cô, ‘ầm’ hôn mê!
Tiểu Đường Đường: “!!!”
Gà nhảy vào lưới!