Edit: Trúc Linh
Khương Thành đi dạo một vòng quanh nhà ở thành phố, ngoại trừ đi tới vườn bách thú thì còn đi tới những công ty liên doanh, nơi này hoàn toàn khác xa so với chỗ ở nho nhỏ của bọn họ.
Đường Diệu nhìn trống một chiếc hộp cơm, muốn mua thêm vài cái bánh ngọt sau đó thêm vài bao thuốc lá cầm đi. Cuối cùng còn mua cho Khương Lão Hàm và Chương Hà Hoa mỗi người một đôi giày da. Eo giày da không cao, mắt cá chân hơi cao một chút nhưng chất da rất tốt, bên trong có lớp lông nhung dày rắn chắc, đi vào rất ấm áp, có thể sưởi cả bàn chân, mùa đông mà đi đôi giày này chắc chắn không cần sợ lạnh!
Giày như thế này ở Cung Tiêu Xã bọn họ không hề bán, vừa nhìn chất liệu một cái đã biết giá cả chế tạo nó không hề thấp, giá thị trường cũng không rẻ hơn là bao. Cho dù thu nhập của người công xã không tệ thì chưa chắc đã bỏ được tiền để tiêu pha mấy cái này. Hơn nữa, mọi người trong đó đều có một bản năng tin cậy rằng những món đồ đắt đỏ như này chắc chắn nguyện ý đi mua ở trong huyện hay thành phố sẽ thích hơn nhiều. Cho nên từ trước đến nay công xã không bán.
Nhưng tuổi càng lớn càng cần thiết đi những đồ như vậy. Bên chỗ Đường Diệu không có người thân, Khương Lão Hàm và Chương Hà Hoa lại đối xử với cô ấy rất tốt cho nên cô ấy tất nhiên bỏ tiền ra mua nó rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT