Edit: Pha Hi
Hai vợ chồng nhà Chu Vệ Quốc và Nhạc Anh Hồng đều là người cố chấp như nhau, nói muốn để đồ lại thì nhất định phải để lại. Đường Diệu nói với bọn họ hơn nửa ngày, mới vừa giữ Nhạc Anh Hồng lại thì Chu Vệ Quốc đã đem đồ vào trong nhà bọn họ.
Tuy rằng sức của Đường Diệu rất lớn, nhưng dẫu sao cũng là nữ, thì cũng không thể nào lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông như thế. Cho nên năm lần bảy lượt, cô cũng đành bất đắc dĩ.
Nhạc Anh Hồng nhìn ra được Đường Diệu thật sự không muốn đồ của bọn họ, chỉ nói: “Mấy thứ này cô cứ giữ lại. Tôi biết là cô không muốn chiếm tiện nghi của bọn tôi, nhưng mà vợ chồng bọn tôi đều vội đi làm, cũng khó có khả năng mà ghé sang đây thường xuyên được. Càng không thể lúc nào cũng đưa cho cô cái gì đó. Thỉnh thoảng đưa một vài thứ, cô nhất định phải nhận lấy. Bằng không thì một nhà bọn tôi không thể yên tâm được! Cô xem con trai tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện này.”
Có bao nhiêu chữ “nhưng” trong bụng cũng chỉ đành hóa thành một tiếng thở dài.
Nhạc Anh Hồng nhìn thấy Đường Diệu nhíu mày lại, cảm giác quen thuộc lại ập đến. Cô ấy cụp mắt xuống, ngẩng đầu hỏi: “Lần trước đến đây vẫn còn đang gấp, chưa thể nào tán gẫu với cô một chút, cô là người ở đây sao?”
Đường Diệu: “Tôi không phải người ở đây, khi còn nhỏ tôi chạy nạn đến nơi này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT