Vào giữa đêm, Thiệu Chính lặng lẽ trả mấy con thỏ về Trạm y tế.

Cường độ huấn luyện rõ ràng đã được tăng cường đáng kể, bả vai phải khiêng những khúc gỗ dày nặng vô cùng thê thảm, Thiệu Chính không khỏi nhẹ thàng thở ra. Cậu ta không dám đi khiêu khích quyền uy của Trạm y tế nữa.

Cuộc sống quân đội đã quen với việc huấn luyện gian khổ, nhưng làm cho người ta khó chịu được chính là cuộc sống buồn tẻ nhàm chán.

Mỗi ngày phải thức dậy lúc mặt trời còn chưa mọc, chạy việt dã 10.000m trên núi rồi ăn sáng. Buổi sáng sẽ huấn luyện cơ bản như bắn súng hoặc sử dụng thuốc nổ, buổi chiều thì huấn luyện các kỹ năng quân sự chuyên nghiệp như leo cột, học thủ ngữ người câm điếc, học mật mã truyền tin, chiến thuật đột kích tấn công… Mệt chết khiếp, buổi rối còn phải học nghiên cứu lí luận chính trị.

Tóm lại quân đội sẽ không cho phép con người nhàn rỗi, mỗi khi cảm thấy mình đã đạt tới thể lực cực hạn thì ngày hôm sau huấn luyện viên sẽ gia tăng hạng mục huấn luyện. Mỗi ngày đều như thế, khiến cho cơ thể họ kêu cha gọi mẹ, nhưng ý chí của bộ đội đặc chủng rất sắt đá kiên cường, họ sẽ không lùi bước hay bỏ cuộc mà sẽ kiên cường tiến về phía trước.

Nhóm Thiệu Chính bị sắp xếp huấn luyện đến kiệt sức nên cũng không có tâm tư đi tìm Niếp Duy An gây chuyện nữa, doanh trại khó có thời điểm mà yên ổn như lúc này.

Nhưng điều mà tất cả bọn họ không ngờ được rằng, bọn họ không đi tìm Trạm y tế gây chuyện, Trạm y tế lại chủ động tìm tới họ.

Vào lúc ăn sáng, Nguyên Soái đặc biệt tập hợp mọi người trong đội lại mở cuộc họp nhỏ, lời ít ý nhiều, anh thông báo rằng hôm nay có buổi huấn luyện nhiệm vụ đặc biêt, tranh thủ ăn sáng nhiều một chút để có sức.

Đột nhiên Nguyên Soái tỏ thái độ quan tâm ân cần thế này làm cho bọn họ cảm thấy thụ sủng nhược kinh [1]. Chu Tường đánh bạo hỏi: “Huấn luyện viên, nhiệm vụ gì thế?”

Nguyên Soái nghiêm mặt: “Lát nữa sẽ biết!”

Chu Tường lập tức ngậm miệng.

Sáng nay căn tin phá lệ cung cấp thịt bò cho bọn họ!

Thịt bò kho tàu, rau trộn, thịt bò xào, ngay cả nhân bánh bao cũng tràn đầy thịt bò!

Ngoài ra còn có bún tiết vịt thơm ngon, đầy ắp gan vịt, lòng vịt… Quả thực độ thịnh soạn có thể so sánh với cơm tất niên a!

Nhóm binh lính bỗng cảm thấy hồi hộp, nhiệm vụ lần này… Không thể nào lại yêu cầu bọn họ ra chiến trường đầu rơi máu chảy đấy chứ?

Với lời nhắc nhở của Nguyên Soái, mọi người tự nhiên nhồi nhét đồ ăn vào bụng mình, thậm chí còn ăn no hơn so với bình thường, suýt chút thì ăn quá no đến nôn ra. Họ nới lỏng dây lưng một chút, sau đó chậm rãi đi đến sân huấn luyện.

Nguyên Soái hiếm khi lại kiên nhẫn như hôm nay, nhìn bọn họ chậm rì rì đi đến sân huấn luyện cũng không la mắng. Chờ bọn họ sau khi tập hợp thành hàng ngay ngắn mới thản nhiên mở miêng hỏi: “Ăn no rồi sao?”

“Ăn no rồi –”

Tiêng trả lời lười biếng còn kèm theo âm thanh nấc cụt.

Nguyên Soái nâng cổ tay, động tác rõ ràng tiêu sái, nhìn đồng hồ: “Ăn no là tốt rồi… Hiện tại, tất cả — nghiêm! Bên phải, quay! Chạy bộ đến Trạm y tế!”

Sau động tác ra lệnh, mọi người bắt đầu chạy về hướng Trạm y tế. Có người không nhịn được tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Ủa? Sao lại đến Trạm y tế?”

“Không lẽ đến đó hỗ trợ bắt thỏ?”

“Im lặng! Đi theo đội hình!”

Trạm y tế đã sớm mở cửa, Niếp Duy An dẫn đầu, mặc áo blouse trắng dài, phía sau là Tống Đình Ngọc cùng Ngụy Tuyết, sắc mặt cổ quái, xếp thành hàng nghênh đón bọn họ.

Thiệu Chính và Chu Tường nghi hoặc liếc nhau, trong lòng bỗng nhiên nảy lên dự cảm bất an.

Nguyên Soái đi nhanh tiến lên, chào kiểu quân đội với Niếp Duy An, vẫy tay một cái, đưa bọn họ vào sân.

Khoảng sân nhỏ trống vắng ban đầu nay đã được dựng lên một tấm bảng đen, ở giữa còn để một khối kim loại hình chữ nhật có bánh xe bên dưới, không khí lạnh lẽo một cách kỳ dị.

Trong viện tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, mọi người khịt khịt mũi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đoán không ra sắp tới sẽ có trò gì.

Nguyên Soái đứng bên cái bảng đen, trầm giọng nói: “Buổi huấn luyện hôm nay sẽ do Bác sĩ Niếp phụ trách! Đây là cơ hội hiếm có, nếu ai không tập trung học tập đàng hoàng thì sau này phải ngồi đối diện cái này ăn cơm.” Nói xong, anh chỉ chỉ vào cái khối kim loại hình chữ nhật có bánh xe đó.



Niếp Duy An mỉm cười, duỗi tay ra, Ngụy Tuyết lập tức đưa qua một cái găng tay cao su.

“Tôi biết rằng các cậu đang ngồi đây chính là những bộ đội đặc chủng có tiềm năng nhất! Có thể gia nhập Hoa Nam Lợi Nhận, cho dù là kỹ năng chiến đấu hay bắn súng, đều là lực lượng mũi nhọn của quân đội. Nhưng chắc hẳn là… các cậu chưa bao giờ thực sự nổ súng hay tấn công trực tiếp người sống đúng không ? ”

Ngụy Tuyết đẩy ra một chiếc bàn nhỏ. Trên đó bày đầy đủ các dụng cụ, các loại dao giải phẫu, dụng cụ cắt mô, kìm, đục… tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo.

Mọi người nhìn nhau, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, trái tim bất giác chùng xuống.

Sau đó Niếp Duy An ra hiệu bằng ánh mắt, Tống Đình Ngọc bước lên trước, xoay một trục bánh xe ở một đầu của hộp kim loại, âm thanh ma sát chói tai của vòng bi vang lên, một cạnh chiếc hộp dần dần tách ra. Lập tức một làn khói trắng lạnh tỏa ra, một tấm ván vuông từ từ được nâng lên từ bên trong, nằm trên đó là một thi thể.

Mọi người ồ lên, nhóm bộ đội đặc chủng nhóm hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thấy cảnh tượng như vậy, hét lớn một tiếng, cả đám lập tức lui về sau, một số người vô thức che miệng lại.

Niếp Duy An khụ khụ hai tiếng, ý bảo mọi người im lặng, hai tay vỗ vỗ vào nhau nói: “Để giúp cho các cậu thích ứng nhanh hơn với sự khốc liệt của chiến trường, và để các cậu hiểu biết rõ hơn về cấu trúc cơ thể con người, xin vui lòng học tập nghiêm túc…”

Thiệu Chính không thể nhịn được nữa, đánh gãy lời nói Niếp Duy An: “Tại sao chúng tôi phải học cái này? Chúng tôi cũng không phải bác sĩ a!”

Niếp Duy An ánh mắt lành lạnh quét qua cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Các cậu là lần đầu tham gia lớp huấn luyện của tôi nên chưa biết quy tắc của tôi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tôi phải nói trước cái này, nếu ai có câu hỏi gì thì chúng ta sẽ có thời gian riêng để giải đáp các câu hỏi đó. Vì thế không nên chen ngang khi tôi đang giảng bài!”

Ồ quao! Thật cool ngầu a…

Thiệu Chính nhìn ánh mắt ngưng trọng của huấn luyện viên. Sắc mặt cậu ta xanh mét, mím môi, không cam lòng lui ra phía sau từng bước.

“Chỉ khi các cậu có kiến thức và hiểu rõ về cấu tạo cơ thể con người, các cậu mới có thể nắm chuẩn xác được đâu là vị trí trọng yếu khi tấn công kẻ thù. Đồng thời nó cũng sẽ giúp các cậu có kỹ năng sơ cứu tốt hơn, không chỉ cho chính bản thân mình mà còn cho các đồng đội khác nữa, đều là trăm lợi không có một hại. Ít nhất các cậu có thể tăng tỷ lệ sống sót trên chiến trường!”

Niếp Duy An thanh âm trong trẻo, ngữ khí lạnh lùng, nói xong cô cầm dao giải phẫu lên, chỉ vào phần đầu thi thể: “Nơi này các cậu hẳn là không xa lạ, tay súng bắn tỉa thích nhất chính là ngắm vào đầu. Vì sao? Bởi vì nếu ngắm bắn vào trái tim thì có thể sẽ không chết ngay được, nhưng nếu bắn vào đầu tuyệt đối có thể làm cho quân địch lập tức bỏ mạng! Nhưng các cậu có thể không biết, hầu hết các tấm xương sọ…”

Tiểu viện lặng ngắt như tờ, Niếp Duy An một bên giảng giải, một bên dùng dao mở ra hộp sợ, lưỡi dao đi lên đi xuống cắt vài đường, một bộ não màu xám được lấy ra đặt ở một bên.

Mọi người rốt cục phản ứng lại, trong không khí tràn ngập một mùi hương gay mũi làm cho bọn họ nhịn không được nước mắt giàn giụa…

Mùi formol !

“Nôn –”

Có người không nhịn được bám lấy vách tường nôn sạch bữa sáng ra.

Niếp Duy An lông mi một chút cũng không động, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt không mang theo chút biểu cảm nào, một dao này không chút nào nương tay, quả thực cực kỳ giống sát thủ biến thái trong tiểu thuyết phim ảnh, mọi người bất giác rùng mình sợ hãi.

“Cắt yết hầu ở chỗ này…” Niếp Duy An hạ dao xuống cổ họng, lộ ra các mô bên trong, ngữ điệu bình tĩnh giảng giải: “Đối với quân địch thì cắt một đường vào đây, sẽ khiến cho địch mất cảnh giác và không chống cự được! Đồng thời, nếu đồng đội bị thương cần tiến hành hỗ trợ thở nội khí quản…”

“Ọe –”

Rốt cục có người không chịu được, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, té ngã xuống đất.

Tống Đình Ngọc thương hại nhìn cậu ta, động tác trên tay cũng không ngừng lại, lưu loát mở ra ngực bụng của thi thể, phơi bày các cơ quan nội tạng. Vốn dĩ trong mắt mọi người, Bác sĩ Tống ẻo lả như con gái, sao bây giờ đột nhiên có cảm giác giống như biến thành bác sĩ biến biến thái trong phim khoa học viễn tưởng vậy.

Niếp Duy An không lấy các cơ quan nội tạng ra, chỉ vào trái tim giảng giải nói: “…Đỉnh của trái tim hướng về phía trước bên trái và thấp hơn, nó thường nằm hơi lệch về bên trái của xương ức giữa điểm nối của xương sườn thứ tư và thứ năm, gần khớp nối của xương sườn với các sụn sườn. Khoảng trống trên thành ngực trước bên trái, nơi các cậu có thể cảm nhận được đỉnh tim đập. Chú ý trong trường hợp tim ngừng đập, khi cần tiến hành hồi sức tim phổi, vị trí ép ngực là ở đây, 1/3 dưới xương ức và độ sâu ép xuống là bốn đến năm cm.”

Dường như không ai có thể tập trung tinh thần để học tập, da thịt bị cắt ra, nội tạng lộ ra ngoài… Mặc dù không có đổ máu, cũng làm cho bọn họ không thể không liên tưởng đến thịt bò vừa ăn vào bữa sáng cùng bát bún tiết vịt, còn cả những chiếc bánh bao nhồi đầy thịt bò nữa, làm bọn họ giờ phút này hận không thể phun ra sạch sẽ!

Niếp Duy An rốt cục nói xong, những người lính ngang tàng không ai bì được này đã run rẫy đến mức không thể đứng được, nôn thốc nôn thao, ánh mắt nhìn cô với vẻ e ngại sợ hãi.

Niếp Duy An búng ngón tay cái tách, Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc mang một hình nộm cơ thể người từ trong phòng ra.

“Vãi đạn… A!” Chu Tường nhịn không được liền chửi tục, vẻ mặt đỏ bừng tựa vào người Thiệu Chính, khóc không ra nước mắt, “Đúng là không cho người khác con đường sống mà!”

Mô hình được thực làm sống động đến mức độ đàn hồi của da thịt cũng được mô phỏng rất chân thực, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ ghê rợn.



Bởi vì khuôn mặt tươi tắn đó, và khóe miệng hơi nhếch lên… Nó còn đáng sợ hơn cả một xác chết thực sự, mang đến cảm giác âm trầm quái dị.

Niếp Duy An quỳ xuống bên cạnh mô hình, hai tay đặt lên nhau, ấn vào vị trí trái tim, nói: “Mọi người xem tôi thực hành làm mẫu một lần…”

Nguyên Soái nhướng mày, bỗng nhiên quát lớn: “Ra thể thống gì nữa! Tập trung học tập cho tôi!”

Mọi người bật dậy khỏi mặt đất như thể bị ấn công tắc, nhanh chóng đứng thẳng dậy.

Niếp Duy An mỉm cười, đứng dậy và nói: “Bây giờ, mọi người lại đây và luyện tập một chút.”

Niếp Duy An chậm rãi đảo mắt một lượt, tầm mắt quét đến ai, người đó liền chậm rãi rụt rè lùi về sau từng bước.

Đôi mắt Niếp Duy An dừng lại ở Thiệu Chính, kẻ đang cố gắng làm cho chính mình như không tồn tại.

Thiệu Chính ngẩng đầu nhìn trời, nhìn chằm chằm dây phơi trên đầu, một giọt mồ hôi lạnh từ khóe trán rơi xuống.

“Ồ, tôi không biết ai khác…” Niếp Duy An cười chỉ vào Thiệu Chính, “Vậy thì cậu đi!”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn cậu ta, một vài người lòng dạ hẹp hòi không khỏi lộ ra nụ cười hả hê khi thấy người khác gặp họa. Thiệu Chính không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng và bước lên.

“Quỳ xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất!”

Mọi người: “…”

Mọi người đều lộ ra biểu tình vô cùng thê thảm, này quả thực giống như là… Nữ vương đang dạy dỗ nô lệ nhỏ của nàng!

Niếp Duy An cao cao tại thượng nhìn xuống Thiệu Chính, lãnh đạm sửa tư thế đúng cho cậu ta, “Đúng vậy, duỗi thẳng eo, chân dùng sức, duỗi thẳng tay ra… Này, cậu chưa ăn sáng sao?”

Không nhắc đến bữa sáng thì thôi chứ vừa nhắc đến bữa sáng, sắc mặt Thiệu Chính Quân tái nhợt, nghiêng đầu nôn ra ngoài.

Bụng trống rỗng, lúc này nôn ra toàn là nước, mặt đỏ bừng vì nhịn không được, trên trán nổi gân xanh.

Niếp Duy An yên lặng lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo vào rồi tiếp tục nói: “Dùng chút sức đi, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, độ sâu ấn xuống là bốn đến năm cm! Tốt lắm… Xương sườn của người này đã bị cậu làm gãy rồi đấy! Có lẽ xương sườn đâm thủng phổi luôn rồi, không còn cơ hội sống sót!”

Mọi người mặc dù bị Niếp Duy An tra tấn tinh thần, nhưng lúc này vẫn không thể nhịn được cười.

Thiệu Chính quỳ trên mặt đất, nhìn lại một cách giận dữ, đám chiến hữu lại vui vẻ cười ha ha.

Nguyên Soái nhìn đồng hồ và nói với Niếp Duy An: “Buổi học sáng nay kết thúc rồi à?”

Niếp Duy An gật đầu và cười đầy ý vị: “Đến giờ cơm trưa rồi !”

Lúc đến đây họ bám vào vách tường, lúc rời đi cũng phải dựa vào tường.

— Hết chương 5 —

Chú thích:

[1] 受宠若惊 : Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

 

 

------oOo------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play