Thông thường vào mùa xuân, khi đợt tuyển dụng nhân sự của các bệnh viện lớn trực thuộc quân khu kết thúc, một đợt huấn luyện quân sự chung kéo dài một tháng sẽ được tiến hành. Các nhân viên mới tuyển dụng, bất kể là y tá, bác sĩ hay nhân viên hành chính đều phải tham gia huấn luyện quân sự.

Nhiệm vụ lần này chính là huấn luyện quân sự cho những nhân viên mới tuyển dụng của bệnh viện.

Một số bộ đội đặc chủng khi mới gia nhập đội cũng được chọn làm huấn luyện viên huấn luyện quân sự cho sinh viên các trường đại học trong thành phố. Trong khuôn viên trường không chỉ có nhiều nữ sinh trẻ đẹp mà đồ ăn trong trường cũng rất ngon, cũng không phải huấn luyện cả ngày dài, khỏi nói cũng biết thoải mái như nào.

Lần này, cấp trên không biết lại phát điên cái gì, cư nhiên giao nhiệm vụ huấn luyện quân sự chung cho Hoa Nam Lợi Nhận, mà không phải ngẫu nhiên chọn lựa vài tiểu binh như trước đây.

Thiệu Chính có chút không tình nguyện, cậu mỗi ngày đều đã quen với huấn luyện cường độ cao, còn muốn có thể sớm được lên chiến trường để có thể vơi bớt nỗi xấu hổ về sự thất bại của nhiệm vụ vừa rồi.

Giờ bị bắt đi huấn luyện quân sự cho một đám người yếu ớt đó, này không phải là lãng phí nhân tài, lãng phí thời gian sao?

Chu Tường đảo mắt, vừa nói vừa thu dọn đồ đạc: “Thôi nào! Đã bao lâu cậu không hòa nhập với xã hội loài người rồi? Lần trước được nghỉ phép khi diễn tập liên hợp ba quân khu kết thúc, cậu cũng không về nhà mà ở lại bệnh viện với Mã Chấn Hổ còn gì. Mỗi ngày chỉ từ doanh trại đến bệnh viện rồi từ bệnh viện về doanh trại, cậu cũng chưa có cơ hội ra ngoài hít thở không khí mà… Cơ hội này không dễ có được, còn không nhanh nắm lấy. Cách ly với xã hội lâu cũng không tốt đâu!”

Thiệu Chính nghe lời Chu Tường nói xong liền ngẩn ra.

Phùng Duệ ném ba lô ném cho cậu: “Huấn luyện viên làm như vậy khẳng định có lý do của anh ấy, mau thu dọn đi, xe sẽ đến đây trong chốc lát!”

Mọi người thay đổi trang phục bình thường, đeo hành lý lên vai sau đó vội vã lên xe buýt.

Lần này người đi không nhiều lắm, mặc dù đây là nhiều bệnh viện liên kết huấn luyện quân sự chung, nhưng mỗi bệnh viện tuyển nhân viên mới cũng không nhiều, trên xe buýt tựa hồ rất trống, ngồi cũng không đến phân nửa xe.

Nguyên Soái nhìn người đến đông đủ, liền ra hiệu tài xế lái xe đi, sau đó ngồi ở đằng trước cùng mọi người nói qua nhiệm vụ lần này.

“Nội dung huấn luyện quân sự đã được gửi đến từng người! Tôi muốn nhắc nhở một chút. Tôi biết nhiều anh em ở đây có vấn đề cá nhân chưa giải quyết được. Những thiên thần áo trắng có thể rất động lòng người... nhưng cậu không thể nhìn thấy những cô gái xinh đẹp lại không biết tiết chế! Các cậu đều là quân nhân, nhất định phải có phong thái quân nhân!”

Dương Diệp cười tủm tỉm, lười biếng nói: “Ý của huấn luyện viên là chúng ta nhất định phải dùng phong thái quân nhân để gây ấn tượng với các cô gái!”

“Ha ha ha...”

Mọi người đều cười rộ lên.

Nguyên Soái cũng không để ý, nhiệm vụ lần này mục đích là để cho bọn họ thả lỏng, dù sao lần diễn tập trước cũng đả kích bọn họ rất lớn.

“Còn có một chuyện...” Nguyên Soái nghiêm mặt nói, “Mỗi người các cậu tự đặt cho mình một mật danh mới đi, sau này ra ngoài không được gọi tên thật của nhau.”

Nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng quá nguy hiểm, hơn nữa họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều phần tử khủng bố, những kẻ mất trí đó, bất luận đạo đức luân lý gì, khi bị dồn ép có thể sẽ tìm người nhà quân nhân trả thù.

Mọi người trước đây đều kêu đánh số, hiện tại nghe nói có thể dùng mật danh, lập tức hưng phấn lên.

Bởi vì họ là Hoa Nam Lợi Nhận, nên những mật danh được đề xuất đều liên quan đến kiếm.

Lưu Tam ngượng ngùng gãi đầu, nói trước: “Mọi người về sau đã kêu tôi là Hỏa Kiếm đi, có vẻ dễ nhớ!”

Khi mới nhập ngũ, Lưu Tam vốn tên là Lưu Diễm [1], nhưng có rất nhiều binh lính nông thôn học vấn thấp, căn bản không biết chữ ‘焱’ nên cứ gọi là Lưu Tam Hỏa, về sau dần dần bỏ bớt thành Lưu Tam.

Chu Tường cười vỗ tay hoan nghênh: “Tên này hay đó, thiếu chút nữa tôi đã quên mất tên thật của cậu!”

Tiểu Dương theo sát nói: “Tôi gọi là Mộc Kiếm đi! Chẳng phải trong tiểu thuyết võ hiệp có câu ‘Trọng kiếm vô phong, mộc kiếm vô trù’ sao. Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể hoàn thành mỗi nhiệm vụ mà không có bất kỳ sự chậm trễ nào!”

Tiểu Dương là một người yêu thích võ thuật, khi cậu ấy nhắc đến nguồn gốc của cái tên, mọi người đều cười khen ngợi.

Phùng Duệ cười mở miệng: “Cậu đã kêu ‘Mộc Kiếm’, vậy tôi đây chính là ‘Kim Kiếm’, vừa hay chữ ‘Duệ’ có bộ kim!”

Từ lúc mọi người bắt đầu chọn mật danh, ánh mắt Dương Diệp có chút không thích hợp, tràn đầy thâm trầm bi thương và hoài niệm thật sâu.

Chu Tường đá đá anh hỏi: “Dương đội, mật danh của anh là gì?”

Nguyên Soái lập tức nhìn anh, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

Dương Diệp mỉm cười: “Mật danh trước đây của tôi là ‘Ly Hỏa’, tôi sẽ tiếp tục sử dụng cái này!”

“Ly Hỏa?” Chu Tường tò mò hỏi, “Tên này có hàm nghĩa gì sao?”

“Tôi biết, tôi biết!” Tiểu Dương kích động ngồi thẳng dậy, hùng hồn nói: “Các cậu đã xem qua ‘Thục Sơn’ chưa? Nam Minh Ly Hỏa kiếm a! Đó chính là bảo vật luyện yêu mà Tổ sư Bồ Đề Đạt Ma đã sử dụng trước khi qua sông! Tổ sư Bồ Đề Đạt Ma lấy vàng thật từ phương tây và tinh luyện nó từ tinh ha Ly Hoa của phía nam. Chứa đựng tinh túy của tương sinh và khắc chế giữ quá khứ và hiện tại, chuyên dùng để tiêu diệt tất cả tà linh.”



Chu Tường kinh ngạc: “Lợi hại như vậy?”

Tiểu Dương lộ ra vẻ đắc ý: “Không sai, đây là pháp khí thăng cấp! Đúng rồi, đội trưởng Dương cũng thích xem ‘Thục Sơn’ sao?”

Dương Diệp thản nhiên cười rộ lên, lắc đầu thở dài: “Tôi chỉ là một quân nhân bần nông vô văn hóa, cũng không thích đọc sách... Cái tên này là đội trưởng của tôi đặt cho tôi khi tôi đi làm nhiệm vụ lần đầu tiên.”

Tiểu Dương tò mò hỏi: “Đội trưởng của anh? Vậy chẳng phải cũng là đội trưởng của huấn luyện viên...”

Tiểu Dương ngậm miệng, lén nhìn Nguyên soái một cái.

Dương Diệp mỉm cười, trong nụ cười mang theo một tia bi thương: “Đúng vậy, cũng là đội trưởng của huấn luyện viên các cậu...”

“Vậy đội trưởng đó đâu?”

Dương Diệp trầm mặc chốc lát, sau đó khàn giọng nói: “Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, đã vinh quang hy sinh.”

Tiêu Dương sửng sốt, nhất thời ngây ngốc xin lỗi: “Thực xin lỗi...”

“Không có việc gì!” Dương Diệp cười cười, chuyển chủ đề, “Còn lại Chu Tường và Tiểu Chính, mật danh của hai người là gì?”

Thiệu Chính lườm anh một cái, cậu ta ghét nhất cái tên ‘Tiểu Chính’ nhưng lại không làm được gì, đánh cũng không đánh lại người ta, nếu cùng anh ta quấy rồi, người bị cho ăn cây nhất định sẽ là cậu.

Thiệu Chính bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm với những con lợn mà Dương Diệp đã từng cho ăn... Không biết bọn chúng đã phải chịu đựng bao nhiêu!

Niếp Duy An nãy giờ vẫn im lặng, lúc này đột nhiên nói: “Chu Tường có một mật danh, gọi là ‘Đà Đà’!”

Chu Tường sắc mặt trở nên 囧, không bực bội cũng không tức giận cũng không tức giận, nhất thời mặt đỏ lên.

Cậu không phải đứa ngốc, sau khi trở về và tìm hiểu, sẽ biết “Đà đà” có nghĩa là gì.

Thiệu Chính không chút khách khí, vẻ mặt ‘vui sướng khi người khác gặp họa’, cười ha ha nói: “Đà đà! Hay đó! Kêu là Đà Đà đi! Đà ca a --”

Chu Tường không khách khí cho thụi cho Thiệu Chính một đấm khiến cậu ta ôm bụng và ngậm miệng lại.

Chu Tường cười lạnh nói: “A Chính, cậu ngồi cả buổi vậy mật danh là gì? Nói ra làm cho chúng ta kinh diễm một chút!”

Thiệu Chính lập tức ngẩng đầu, chậm rãi nhìn chung quanh, hài lòng thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, ngữ khí khinh thường nói: “Nghe mật danh của các người thực không hay gì cả, không làm nổi bật được dũng mãnh và khí phách của Hoa Nam Lợi Nhận của chúng ta a!”

Chu Tường cười nhạo một tiếng: “Cậu cứ chém gió đi!”

Dương Diệp bắt đầu có hứng thú, thú vị hỏi: “Vậy cậu chọn mật danh gì nghe dũng mãnh bá đạo?”

Thiệu Chính trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì mộc, kim, hỏa chứ... Người không biết còn tưởng rằng chúng ta là tổ chức khủng bố!”

“Được rồi, đừng dài dòng nữa, rốt cuộc gọi là gì?”

Thiệu Chính hùng hồn nói một cách đắc ý: “Rất thật --”

Trên xe bỗng im lặng.

Thiệu Chính đắc ý nhíu mày: “Thế nào? Bị chấn động không nhỏ phải không?”

Chu Tường dùng sức lau mặt, vẻ mặt kỳ quái vỗ vỗ vai cậu, muốn nói cái gì, lại không đành lòng nhìn thẳng cậu.

“Phốc, hahaha --” Tống Đình Ngọc ngồi ở phía trước nghe hồi lâu không nhịn được che miệng cười.

Thiệu Chính nhíu nhíu mày: “Tiểu Ngọc tỷ, anh cười cái gì?”

Trong giọng nói mang theo uy hiếp, Tống Đình Ngọc sợ tới mức lập tức ngậm miệng.

Chu Tường chịu hết nổi, đá vào ghế cậu: “Thôi đi! Đồ thất học này! Đừng dọa người người nữa. Từ nhỏ đã không chịu học tập cho tốt, vừa tốt nghiệp cấp ba đã đòi nhập ngũ. Còn “rất thật’ nữa chứ!... Phát âm là ‘Thái A’ mới đúng [2]! Một trong mười thanh kiếm nổi tiếng nhất thời cổ đại... Mẹ kiếp, Âu Dã Tử và Can Tương nhất định là chết không nhắm mắt, hận không thể đội mồ dậy lấy kiếm đâm chết cậu đấy.”

Mọi người không thể nhịn được nữa, trong xe vang lên một tràng cười rung trời chuyển đất.

Niếp Duy An cười đến chảy nước mắt, đứt quãng nói: “Ha ha… Tôi cảm thấy... Sau này gọi cậu là ‘A bàng nữ’ [3] cũng tốt á, để cho cậu sau này đừng dọa mọi người...”

Tiểu Dương một bên cười một bên khoa trương chắp tay hành lễ: “Nương nương cát tường…”



“Nương nương cái đầu cậu!” Thiệu Chính mặt từ đen chuyển thành đỏ, cậu chỉ là không thích học thôi mà, làm sao vậy!

“Được, được!” Chu Tường cầu còn không được có người chịu chết chung với mình, hai tay ôm cổ Thiệu Chính nói: “Từ nay về sau gọi cậu là nương nương!”

Thiệu Chính tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, đối mặt với sự trêu tức của mọi người lại bất lực, đành phải tiếp nhận cái danh xưng nhục nhã như vậy......

Mọe nó! Thà bị gọi là 250 còn hơn!

Thành phố C không chỉ có các Bệnh viện quân khu, mà còn có Bệnh viện của Quân đội Giải phóng Nhân dân, và các bệnh viện trực thuộc của Học viện Quân y Quân đội Giải phóng Nhân dân... Phương pháp điều trị y tế rất tiên tiến, thu hút nhiều nhân tài y tế từ khắp nơi đất nước đến đây hàng năm.

Lần huấn luyện quân sự này được bố trí ở một vùng núi cách thành phố C không xa, bọn họ ở tại trạm y tế nơi đó và nhà khách địa phương, nhân tiện những nhân viên y tế mới tuyển dụng này cũng có thể chữa bệnh nhẹ cho người dân địa phương và tuyên truyền một số kiến thức sức khỏe cơ bản.

Lúc đến nơi đóng quân để huấn luyện quân sự trời còn chưa tối hẳn.

Không cần Nguyên Soái phải nhắc nhở, những bộ đội đặc chủng này đã chuẩn bị sẵn trang phục trước khi xuống xe, nhất định phải xuất hiện trước mặt những cô gái xinh đẹp với phong thái quân nhân tốt nhất!

Chỉ tiếc... Tiến đến nghênh đón là lần này là người phụ trách bệnh viện, một người đàn ông trung niên với cái đầu hói một nửa, và chủ tịch công đoàn là một bác gái đeo kính tươi cười nhiệt tình.

Trong lòng mọi người bỗng nhiên cảm thấy một trận mất mát, sau khi xếp hàng liền hành lễ với hai người bọn họ.

Hai người kia vội vàng chào hỏi, trên mặt tươi cười bắt tay Nguyên Soái và Niếp Duy An: “Cảm ơn mọi người, huấn luyện hằng ngày bận rộn như vậy, còn phải dành thời gian huấn luyện quân sự cho chúng tôi...”

“Không có gì!” Niếp Duy An cười nói đùa, “Có thể coi như là ngày nghỉ lễ của bọn họ, hơn nữa nhiệm vụ của bọn họ vốn là phục vụ nhân dân a!”

Trưởng thôn và các tình nguyện viên từ trạm y tế khi biết tin đã chạy đến và niềm nở mời họ ăn tối cùng nhau.

Nguyên Soái từ chối không được, đành dẫn mười mấy người đi theo bọn họ. Bởi vì người quá nhiều, lại thêm mấy chục nhân viên y tế, trưởng thôn đơn giản sắp xếp một bữa tiệc ngoài trời, giống như một đám cưới trong thôn vậy, bàn đặt ngoài sân, mọi người quây quần bên nhau thật náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, Nguyên Soái nhìn đám bộ đội đặc chủng vừa mới làm quen với các cô gái xinh đẹp, lãnh khốc vô tình ra lệnh: “Không thể lười biếng! Chạy việt dã cho tôi, từ nơi này đến đỉnh núi đối diện, chạy xong là có thể trở về ngủ!”

Trong lòng mọi người kêu rên, ủ rũ nhận lệnh rồi chạy đi.

Niếp Duy An cười nói: “Phỏng chừng trong lòng bọn họ đều mắng anh chết bầm!”

Nguyên Soái nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bỗng nhiên nói: “Nhà chật, bọn họ đều là ba bốn người ngủ một phòng.”

Niếp Duy An trong lòng lập tức nảy lên dự cảm không lành, cảnh giác trừng mắt nhìn anh: “...Cho nên?”

Nguyên Soái nói một cách hợp lý: “Cho nên để không gây thêm phiền toái cho thôn, em ở cùng phòng với anh đi!”

Niếp Duy An: “...”

– Hết chương 44 –

Lời tác giả: Về “A bàng nữ”, kỳ thật là hư cấu, lịch sử không có nhân vật như vậy... Đây chỉ là dùng trêu ghẹo Thiệu Chính, để gán danh hiệu “Nương nương” cho cậu ta, mọi người không nên tưởng thiệt ~

Chú thích:

[1] Chữ ‘Diễm’ (焱) gồm ba chữ hỏa (火) kết hợp lại nên mới gọi là ‘tam hỏa’.

[2] Ở đây Thiệu Chính muốn nói là 太阿 – ‘Thái A’ – Là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng cổ đại. Nhưng khi phát âm thì nói sai thành 太啊 (cách phát âm 2 từ này gần giống nhau) nên có nghĩa là ‘Rất thật’.

Âu Dã Tử: người được coi là nghệ nhân rèn kiếm bậc nhất của Trung Hoa, người đã rèn thanh kiếm ‘Thái A’.

Can Tương: được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu, là học trò của Âu Dã Tử.

[3] Đoạn này mọi người đang chơi chữ, thật sự Sen không hiểu nên chỉ edit đại, mọi người thông cảm T_T

 

 

------oOo------

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play