Niếp Duy An bỗng nhiên tự hỏi có phải chỉ số IQ của cô bị tuột xuống âm rồi không, bằng không sao lại không hiểu đầu cua tai nheo gì?

Niếp Duy An trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thật sâu thở ra một hơi, chậm rãi hỏi: “Chuyện này và Nguyên Soái thì liên quan gì nhau…?”

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, giật mình phản ứng lại, cả kinh che miệng, lúc này mới phát hiện mình đã lỡ lời.

May mắn thay, đây không phải là một bí mật lớn…

Lâm Hữu Ninh đơn giản là dốc toàn lực, buông tay xuống, nghiêm túc nhìn cô, trịnh trọng nói: “Chị, để em nói cho chị biết một bí mật… Anh trai thiếu tá thích chị!”

Niếp Duy An: “…A?”

“A cái gì a!” Lâm Hữu Ninh trợn tròn mắt, “Anh ấy thích chị đó!”

Niếp Duy An giật mình một lúc, sau đó mỉm cười: “Không thể nào! Anh ấy nói anh ấy có người trong lòng…”

“Trời ạ!” Lâm Hữu Ninh khinh bỉ nhìn cô, “Người trong lòng ảnh là chị chứ ai nữa!”

Niếp Duy An bỗng nhiên nhớ tới câu nói tối qua của Nguyên Soái, ‘không phải cô ấy thì không cưới’, không biết vì sao khuôn mặt cô trở nên nóng bừng.

Lâm Hữu Ninh cẩn thận nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, đột nhiên nở nụ cười nham hiểm: “Chị, chị đỏ mặt rồi!”

Niếp Duy An cau có: “Chị đây là đã bị kích thích, adrenaline tiết ra mạnh nên sẽ đỏ mặt và đổ mồ hôi!”

Lâm Hữu Ninh bĩu môi: “Anh trai thiếu tá cũng rất tốt. Anh ấy trông rất phong độ và có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn… Mấu chốt là anh ấy rất chung tình a! Người đàn ông như vậy rất hiếm, chị bỏ lỡ rồi thì đừng hối hận khóc hu hu đấy!”

Niếp Duy An vừa cười vừa chọc vào trán cô: “Em biết cái gì chứ! Cảm giác an toàn là thứ tự bản thân mình tạo ra, dựa dẫm vào người khác có ích lợi gì? Hơn nữa… chẳng lẽ chị còn cần người khác bảo vệ sao?”

“Nào có phụ nữ lại không muốn được người đàn ông mình thích bảo vệ chứ?” Lâm Hữu Ninh tỏ vẻ người lớn thở dài, “Hơn nữa… chị không thích anh thiếu tá ở điểm nào chứ?”

Niếp Duy An bỗng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện tối hôm qua, ma xui quỷ khiến thế nào bật thốt lên nói: “Mặt anh ta đen!”

Lâm Hữu Ninh cười khúc khích, nhìn cô chằm chằm: “Chẳng lẽ… những người mạnh mẽ như chị lại thích đi bảo vệ người khác sao? Chị thích thể loại ưa nhìn nhu nhược à? Chị gái à, tiểu bạch kiểm không đáng tin, làm gì có ai hơn được anh thiếu tá nữa đâu!”

“Đừng làm loạn nữa!” Niếp Duy An bất đắc dĩ cười nói, “Ai nói chị thích tiểu bạch kiểm?”

Lâm Hữu Ninh nhăn mũi: “Vậy sao chị lại ghét bỏ anh thiếu tá mặt đen?”

Niếp Duy An nhún vai và nói một cách không tán thành: “Chị chỉ đơn giản là không quen với sắc mặt anh ta! Ngay cả đi ngủ cũng trưng ra vẻ mặt táo bón đó… Đối với ai cũng khó chịu a!”

Lâm Hữu Ninh đột nhiên cảm thấy lượng thông tin trong câu nói này hơi nhiều… Cô bé chậm rãi tiêu hóa những gì Niếp Duy An nói sau đó ngạc nhiên há to miệng kêu lên: “Thì ra là chị đã ngủ với ảnh rồi?”

Niếp Duy An gõ vào trán cô bé một cái, tức giận mắng: “Nói hưu nói vượn cái gì thế!”

Lâm Hữu Ninh quệt miệng: “Ủa? Là chị nói mà, anh trai thiếu tá khi ngủ cũng đều là vẻ mặt táo bón…”

Niếp Duy An có chút vô lực lắc đầu: “Chị và anh ấy có thể coi là đồng đội, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ huấn luyện… Chị từng thấy anh ấy mệt mỏi gục xuống ghế ngủ! Ủa?! Tại sao chị phải giải thích cho em những cái này? Đúng rồi, em còn con nít, sao lại suy nghĩ đen tối như vậy!”

Lâm Hữu Ninh khinh thường hừ hừ: “Thời buổi nào rồi cơ chứ, sao chị còn phong kiến như vậy!”

Niếp Duy An dở khóc dở cười, lắc đầu: “Được rồi, sữa muốn nguội rồi! Mau uống rồi ngủ đi!”

Lâm Hữu Ninh bưng ly sữa lên uống cạn, lau khóe miệng, miễn cưỡng nằm xuống nghỉ ngơi, còn bổ sung một câu: “Anh thiếu tá là người tốt, em cảm thấy hai người rất xứng đôi!”



Niếp Duy An giả vờ như không nghe thấy, đắp chăn cho cô bé, tắt đèn, đóng cửa và rời đi.

Lâm phu nhân vẫn ngồi trong phòng khách vẻ mặt buồn bã, hiển nhiên vẫn đang chờ đợi tin tức của cô, lo lắng cho tâm tình và thân thể của con gái

Niếp Duy An cười trấn an bà: “Hữu Ninh không sao, con bé uống một ly sữa rồi ngủ thiếp đi rồi! Lâm phu nhân đừng lo lắng, mệt mỏi một ngày rồi, người nên đi ngủ sớm!”

Lâm phu nhân thở phào nhẹ nhỏm, cảm kích nắm lấy tay cô: “Thật sự là cám ơn cô, bác sĩ Niếp!”

Niếp Duy An cười cười: “Đừng nói như vậy, đây là việc tôi nên làm, không có gì!”

Niếp Duy An cùng Lâm phu nhân khách sáo trao đổi vài câu, sau đó vươn vai, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhiệm vụ đến đây là kết thúc, ngày mai bảo vệ thêm một ngày nữa, đến tối mai là có thể trở về đơn vị rồi.

Đi giày cao gót cả đêm, Niếp Duy An thực sự cảm thấy hơi mệt, không khỏi tự giễu cười rộ lên.

Lúc trước, khi rời khỏi quân đội để trở lại làm việc trong bệnh viện, cô mất hai năm để thích ứng với cuộc sống bình thường. Mà nay trở về quân doanh không đến nửa năm, cô lại cảm giác như được về nhà, tự tại thoải mái.

Bây giờ chưa tới nửa năm mà cô đối với cuộc sống bên ngoài đã cảm thấy xa lạ. Mới rời đi có hai ngày mà đã thấy nhớ không khí trong lành của núi rừng.

Ai chưa từng đi lính sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó.

Quân đội là nơi đầy nhiệt huyết, tuy vất vả nhưng cảm giác thành tựu sau khi vượt qua huấn luyện nghiêm ngặt hết lần này đến lần khác khiến người ta cảm thấy mọi gian khổ đều đáng giá.

Nơi đó mang theo ước mơ và hoài bão của mỗi người, mang theo tuổi trẻ thanh xuân tươi đẹp nhất của họ, cho họ nhiều anh em chiến hữu… Tình đồng chí, đồng đội được hình thành và vun đắp khi kề vai sát cánh chiến đấu là kho báu quý giá mà họ không bao giờ có thể từ bỏ.

Niếp Duy An thích ở trong doanh trại quân đội, không chỉ vì cô đã quen với cuộc sống đơn giản và bình thường này, mà còn vì nó để lại cho cô những kỷ niệm sâu sắc.

Niếp Duy An chậm rãi đi lên lầu, vừa lên cầu thang liền nhìn thấy Nguyên Soái nhàn nhã đứng ở nơi đó, dựa lưng vào tường, hai tay đút túi.

Người đàn ông cao lớn đứng một cách tùy ý, một chân co lại, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, lộ ra khí chất khó tả.

Ánh sáng trong hành lang rất ấm áp, ngay cả đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông vốn luôn nghiêm nghị cũng dịu đi, khi anh liếc mắt nhìn sang bên này còn lộ ra một chút ôn nhu.

Niếp Duy An lắc lắc đầu, nghĩ rằng mình nhất định đã bị những lời nói nhảm của Lâm Hữu Ninh đầu độc, nếu không sao cô lại cảm thấy ánh mắt sắc bén của Nguyên Soái sẽ dịu dàng…

Nguyên Soái thần sắc vẫn thản nhiên, ngữ khí vẫn như trước trong trẻo lạnh lùng: “Không có việc gì chứ?”

Niếp Duy An đối mặt với anh có chút không tự nhiên, gật đầu nói: “Không có việc gì! Cô bé hiện tại cởi bỏ được khúc mắc trong lòng rồi, về sau sẽ tốt lên rất nhiều.”

Nguyên Soái nhíu nhíu mày, đột nhiên hỏi nói: “Cô làm sao vậy?”

Niếp Duy An ngẩn người: “Tôi làm sao?”

Nguyên Soái nheo lại mắt nhìn chằm chằm cô: “Biểu hiện của cô nói cho tôi biết… Có chuyện gì đó đang nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.”

Niếp Duy An không thể không bội phục sự nhạy cảm của Nguyên Soái, nhưng cô cũng không nói gì, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái.

Nguyên Soái càng ngày càng cảm thấy có chuyện xảy ra mà mình không hay biết, nhất thời nhíu mày, lại nghĩ không ra, đành phải hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Niếp Duy An cứng lại, nhưng lại không thể nói ra rằng Lâm Hữu Ninh đã thay anh thổ lộ tình cảm?

Niếp Duy An tuy rằng dễ hành động theo cảm xúc, nhưng đối với vấn đề tình cảm cô luôn thẳng thắn và không bao giờ cẩu thả. Nhưng hiện tại, cô quả thật không biết nên đối mặt với Nguyên Soái như thế nào.



Niếp Duy An nghĩ không ra thì thôi không nghĩ đến nó nữa, lắc đầu nói sang chuyện khác: “Đêm mai mấy giờ chúng ta đi?”

“Bảy giờ.”

Nguyên Soái rõ ràng có chút không hài lòng với sự thay đổi chủ đề của cô, mở miệng định nói nhưng Niếp Duy An đã nhanh chóng cắt ngang anh.

“Vậy chúng ta trở lại bằng cách nào? Bằng tàu hỏa?”

Nguyên Soái dừng một chút, nuốt xuống câu hỏi sắp bật thốt lên, tuy có chút không vui nhưng vẫn đáp: “Không, có xe đưa chúng ta về doanh trại.”

Niếp Duy An cười gượng hai tiếng, đi về phía cửa phòng: “Ồ, vậy thì tốt, tàu chậm quá… Cũng muộn rồi, anh nên đi ngủ sớm, chúc ngủ ngon!”

Nguyên Soái cau mày không vui, rầu rĩ thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”

Niếp Duy An đẩy cửa ra, cầm nắm đấm cửa suy nghĩ một chút, quay người ho khan một tiếng, vội vàng nói: “Thật ra… Mặt anh cũng không đen lắm!”

Nói xong, Niếp Duy An đóng sầm cửa lại.

Nguyên Soái sửng sốt nửa ngày, không tự chủ được giơ tay gãi gãi mặt, không hiểu lời khen vừa rồi là có ý gì…

Nguyên Soái buồn bực trừng mắt nhìn cánh cửa phòng cô hồi lâu, sau đó oán giận xoay người rời đi.

Niếp Duy An nghe ngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng xa, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới ý thức được nãy giờ mình nín thở, trong lòng bàn tay căng thẳng đầy mồ hôi.

Niếp Duy An thực sự không thể hiểu được phản ứng của chính mình, cô nằm trên giường suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra, cuối cùng chỉ có thể cho rằng khí chất của Nguyên Soái quá mạnh, khiến cô không thể kìm được sự khẩn trương của mình.

Niếp Duy An tìm một cái cớ cho mình, tắt đèn và hài lòng đi ngủ, sau một đêm căng thẳng, giờ cô đã thư giãn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau, Lâm tiên sinh cố tình từ chối các cuộc xã giao và đặt phòng riêng tại một khách sạn nổi tiếng ở thành phố B, định bày tỏ lòng biết ơn với Niếp Duy An và Nguyên Soái.

Hai người thực sự không thể từ chối nên chỉ còn cách đồng ý. Tuy nhiên, họ vẫn từ chối uống rượu với lý do không được uống trong thời gian làm nhiệm vụ.

Lâm tiên sinh biết bộ đội kỷ luật nghiêm minh, hai người tuổi còn trẻ mà đã là thiếu tá nên tự nhiên hiểu họ có tính kỷ luật cao, cũng không hề miễn cưỡng, nâng cốc trà kính hai người họ.

Lâm tiên sinh cười liếc nhìn cô con gái bên cạnh, chân thành nói: “Tôi không chọn nhầm người… Bác sĩ Niếp, chén này tôi kính cô! Sau này nếu cô cần giúp gì thì cứ nói! Tôi nhất định sẽ không từ chối!”

Niếp Duy An mỉm cười: “Lâm tiên sinh khách khí, này vốn chính là việc tôi nên làm!”

Lâm phu nhân trìu mến vuốt tóc con gái, sự thay đổi tích cực của Lâm Hữu Ninh chỉ sau một đêm khiến bà vô cùng ngạc nhiên. Bà chỉ có một cô con gái này và dành tất cả sự quan tâm cho con bé, đương nhiên bà hy vọng rằng con bé sẽ hạnh phúc và khỏe mạnh.

Lâm Hữu Ninh nói: “Chị, em sẽ luôn nhớ lời của chị! Điều mà anh ấy… Anh trai đó không làm được, em sẽ làm thay anh ấy!”

Lâm Hữu Ninh không đầu không đuôi nói một câu, chỉ có Niếp Duy An là hiểu được, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, hốc mắt hơi nóng lên, cúi đầu cười tủm tỉm: “Được, nếu anh ấy biết, nhất định rất vui mừng!”

Sau khi ăn xong thời gian không nhiều lắm, hai người đến đơn giản, lúc rời đi cũng vô cùng đơn giản. Ngay cả đặc sản thành phố B cũng không mang theo, chỉ đơn giản nhảy lên xe, bắt đầu lên đường trở về đơn vị.

Niếp Duy An và Nguyên Soái ở thành phố B chấp hành nhiệm vụ, cũng không biết rằng lúc này ở doanh trại nổi lên một hồi bão tố…

 

------oOo------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play