"Mang thai được mấy tháng rồi? Hai đứa dự định giải quyết chuyện này như thế nào?"
Nghe ông Thời nói, Thời Tranh len lén nhìn An Minh Triết rồi nhỏ giọng nói: "Con mang thai được hai tháng rồi ạ."
"Hai tháng?" Ông Thời cao giọng nói, gương mặt thoáng chốc sa sầm lại nhưng rất mau chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
Nhưng Thời Tranh người vẫn luôn cúi gằm mặt lại không nhìn thấy biểu hiện đó của ông, thông qua giọng điệu của ông Thời cô cho rằng ông Thời đang rất giận mình.
Dù sao thì ở vùng nông thôn không giống như đô thị, người dân ở đây vẫn còn giữ những quan niệm cổ hủ, lạc hậu.
Ở kiếp trước, trợ lý của cô là Đường Du từng kể cho cô nghe về kết cục của những cô gái chưa chồng mà đã mang thai ở vùng nông thôn.
Người may mắn thì được cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại sống rất khổ cực ở gia đình chồng, người thì bị nửa kia ruồng bỏ không chịu trách nhiệm, có người lại bị ba mẹ ép phá thai vì họ không muốn bị xấu mặt trước hàng xóm láng giềng.
Chung quy, có rất ít gia đình có thể chấp nhận chuyện này.
Hai tay Thời Tranh đan chặt vào nhau, gương mặt cô có chút tái nhợt.
"Ba, con xin lỗi.
Là con khiến ba và mọi người phải mất mặt rồi, nhưng con..."
Thời Tranh chưa kịp nói những suy nghĩ trong lòng mình ra thì ông Thời đã cắt ngang.
"Tại sao ba phải thấy mất mặt chứ?"
"Nhưng mà con..."
Ông Thời thở dai xoa đầu Thời Tranh.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Phải để tâm trạng thoải mái mới tốt cho đứa bé." Nói rồi, ông Thời quay sang nhìn An Minh Triết một lượt âm thầm đánh giá.
Phải công nhận mắt chọn bạn trai của con gái ông rất tốt, người đàn ông trước mắt ông nhìn cũng rất thuận mắt, vẻ ngoài điển trai, toàn thân toát ra khí chất trầm ổn, thành thục.
Mặc dù gương mặt anh không lộ ra quá nhiều biểu cảm nhưng ông có thể nhận ra tình cảm của anh đối với cô thông qua ánh mắt.
"Cậu chấp nhận kết hôn với con gái tôi, đúng chứ?"
An Minh Triết gật đầu nhàn nhạt nói: "Đúng vậy.
Cháu đã cho chuẩn bị lễ cưới một cách nhanh nhất, trước khi bụng cô ấy lộ ra thì sẽ tổ chức đám cưới.
Lần này về đây cũng là để thông báo về hôn lễ cùng với đón mọi người tới thành phố tham dự hôn lễ."
"Nếu như cậu chấp nhận kết hôn với con gái tôi chỉ vì phải chịu trách nhiệm thì đừng nghĩ tới nữa.
Chúng tôi sẽ không chấp nhận.
Con bé là con gái của chúng tôi, chúng tôi vẫn chưa tới mức không thể nuôi con bé và đứa trẻ thêm vài năm."
An Minh Triết nghe ông Thời nói rồi đứng dậy, nói: "Cháu kết hôn với cô ấy không phải là vì trách nhiệm mà là cháu thật lòng yêu cô ấy, muốn ở bên cô ấy đến cuối đời.
Cháu biết chỉ nói suông thì không thể khiến cho hai bác ngay lập tức tin cháu.
Nhưng cháu sẽ dùng thời gian để chứng minh những gì cháu nói đều là thật." Nói rồi, anh thâm tình liếc nhìn về phía Thời Tranh, mà Thời Tranh cũng đang âm thầm nhìn anh.
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thời Tranh liền xoay mặt sang hướng khác tránh né ánh mắt của anh.
Tuy vậy nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô khiến cho cô có cảm giác bồn chồn, hai tay cọ vào nhau.
Ông Thời sau khi nghe câu trả lời của anh gương mặt có vẻ hòa hoãn không ít, rõ ràng ông cảm thấy hài lòng với người con rể tương lai này.
Ông cũng không tiếp tục nói về vụ cái thai nữa mà chỉ hỏi về thời gian cũng như là địa điểm mà hai người dự định tổ chức đám cưới.
Suy cho cũng đó là chuyện của những người trẻ tuổi, người già bọn họ cũng không tiện xen vào quá nhiều.
Lúc này, chị cả cùng cậu em út dẫn Thời Tranh ra ngoài đi dạo, bởi vì đã lâu không trở về quê nhà khiến cho những kí ức về nơi đây của nguyên chủ dần phai nhạt.
Thời Tranh thông qua lời kể của hai người kia dần dần nắm rõ cuộc sống của nguyên chủ.
Mặc dù, trên đường đi, bọn họ sẽ ngẫu nhiên gặp người dân trong thôn vì tò mò mà tới bắt chuyện nhưng cũng chỉ trong chốc lát rồi họ cũng rời đi.
...***...
Về phía An Minh Triết, anh không ngần ngại nói hết dự định của mình ra, tuy nhiên anh sẽ không nhắc tới chi phí tổ chức vì số tiền đó so với anh có thể chỉ là con số lẻ không đáng để nhắc đến.
Nhưng con số đó so với gia đình nhỏ này lại là một con số dù nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Sau khi nghe sơ qua, ông bà Thời đều làm ra vẻ mặt đắn đo, bọn họ nhìn nhau rồi hỏi: "Nếu như cháu tổ chức lớn như vậy chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, hay là cứ tiết kiệm một chút, tích cóp chút tiền tương lai có thể sẽ dùng tới."
"Bác yên tâm, không mất quá nhiều đâu.
Cháu còn cảm thấy phải làm lớn hơn nữa, như vậy mới xứng với cô ấy."
Ông bà Thời nhìn nhau rồi cảm thán, bọn họ vốn là những người nông dân thật thà, chất phác lại tiết kiệm cho nên họ cảm thấy tổ chức tiệc cưới quá lớn là quá mức lãng phí, thực tế chỉ cần đầy đủ ba mẹ của cả hai cùng một vài họ hàng và bạn bè thân thiết của hai bên là được rồi.
Ngay lúc mấy người còn bàn bạc vè tiệc kết hôn, thì cậu em út từ bên ngoài hớt hải chạy vào, miệng há lớn thở dốc nói: "Mọi người...!có...!có rắc rối rồi...!hộc hộc...".