Đến khi Thời Tranh tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối om, cô ngồi thẫn thờ trên giường ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh căn phòng.

Đến khi những chuyện hồi chiều ùa về Thời Tranh mới bừng tỉnh, cô cảm giác những chuyện xảy ra khi ấy cứ như là một giấc mơ vậy, khiến cho cô chỉ muốn chìm đắm trong đó.
Nhưng không giấc mơ nào mà không có hồi kết.
Lúc này, Thời Tranh nhìn một lượt quanh căn phòng.

Căn phòng này lấy gam màu chủ đạo là màu xám tro, các bài trí chỉ có thể miêu tả bằng hai từ đơn giản hoàn toàn không giống với những gì trong nguyên tác miêu tả.
Thời Tranh chậm rãi đi quanh căn phòng một lượt sau đó dừng lại trước khung ảnh đặt trên giá sách treo tường.

Trong bức ảnh là cô bé mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn đang cười vui vẻ, đứng cạnh cô là cậu bé mặc bộ vest đeo nơ bướm trên cổ, gương mặt lạnh lùng nhưng nhìn hành động của cậu bé lại có vẻ như là rất dung túng cho cô bé kia.

Thời Tranh đoán cậu bé trong bức hình chính là An Minh Triết còn cô bé kia...!có lẽ là mối tình đầu của anh Lạc Mẫn Ngôn.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra úp bức ảnh kia xuống, Thời Tranh không cần quay ra cũng biết người đó là An Minh Triết.

Cô vội vàng ngụy trang lên mình vẻ mặt hờ hững làm như không hề quan tâm rồi lách mình qua khoảng trống đi ra ngoài nhưng bị An Minh Triết cản lại.
"Em nghe anh giải thích đã." An Minh Triết vội vàng xoay người giữ Thời Tranh lại.
Thời Tranh khựng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh: "Giải thích chuyện gì?"
"Bức ảnh đó...!thực ra không phải như em nghĩ."

"Nhìn đáng yêu mà." Thời Tranh không mặn không nhạt nói, giọng điệu hờ hững.
Đúng vậy, chuyện của An Minh Triết đâu có liên quan đến cô, việc gì cô phải để tâm chứ.
"Anh cảm thấy anh cần giải thích cho em biết." Nói rồi, An Minh Triết ôm chặt lấy Thời Tranh.

"Em yên tâm, từ bây giờ trong căn nhà này sẽ không có hình ảnh của bất kỳ người phụ nữ nào."
"Tôi đói rồi." Thời Tranh không đáp lời anh chỉ bâng quơ chuyển chủ đề.

Hiện tại cô không muốn nghe anh nhắc đến chuyện của bất kì người phụ nữ nào.
An Minh Triết nghe Thời Tranh nói, khóe miệng cong lên cười nhẹ, anh dẫn cô xuống phòng ăn ở dưới lầu, ở đây, câc chuyên gia dinh dưỡng đã tạo một thực đơn dành riêng cho Thời Tranh để cô có thể bổi bổ cơ thể.
Thời Tranh nhìn một bàn đầy thức ăn phong phú, cổ họng dâng lên cảm giác buồn nôn, cô che miệng chạy vội đi tìm nhà vệ sinh rồi ở trong đó nôn khan.

Thấy Thời Tranh bị nghén, An Minh Triết lo lắng chạy theo đằng sau nhưng bị cô đuổi ra bên ngoài.
Sau khi Thời Tranh đi ra, cô nhìn vào những món ăn được bày trí bắt mắt trên bàn, gương mặt lộ rõ sự ghét bỏ.

Thấy vậy, An Minh Triết bèn sai người giúp việc đem những món ăn kia đi, sau đó còn đặc biệt dò hỏi Thời Tranh thèm ăn gì hay không?
"Tôi muốn ăn lẩu cay."
"Không được, món đó không tốt cho cái thai trong bụng em."
"Thịt xiên nướng."
"Mất vệ sinh, không tốt cho cái thai trong bụng em."
...
Những món ăn Thời Tranh muốn ăn đều là những món ăn vỉa hè, vệ sinh không đảm bảo nên bị An Minh Triết cấm ăn.

Nhưng món muốn ăn lại không thể ăn, Thời Tranh xụ mặt nói: "Món gì cũng cấm vậy anh còn hỏi tôi muốn ăn gì làm gì?"
"Mấy món đó không tốt cho sức khỏe của em."
"Tôi no rồi, không muốn ăn nữa."
Thấy Thời Tranh tức giận, An Minh Triết cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, anh kêu người hầu lấy giúp cô áo khoác thật dày rồi dẫn cô ra ngoài ăn.
Hiện tại đang là mùa đông, nhiệt độ ngoài trời khá thấp, hơn nữa kể từ khi mang thai, Thời Tranh liền trở nên sợ lạnh.

Cho nên cứ mỗi lần ra ngoài cô đều khoác vài lớp áo thật dày.

An Minh Triết để cho tài xế dừng xe ở trước cổng vào của một khu chợ đêm, nơi này được coi là thiên đường của các món ăn vặt.

Trước khi xuống xe, Thời Tranh đeo kính, đeo khẩu trang, đội chiếc mũ liền với áo khoác che kín gương mặt để phòng ngừa có người đi đường nhận ra cô.

Mặc dù độ nhận diện của Thời Tranh không cao nhưng trong giai đoạn 《Tuần Lễ Vui Vẻ》 đang phát sóng thì cô vẫn nên đề cao cảnh giác.

Hơn nữa, lần này cô không đi một mình mà là đi với An Minh Triết.

Mặc dù không phải là nghệ sĩ trong giới giải trí, nhưng độ nổi tiếng của An Minh Triết còn hơn hẳn rất nhiều minh tinh, nghệ sĩ trong giới, anh cũng có một đội ngũ fans hâm mộ hùng hậu không thua kém bất kỳ minh tinh hay sao hạng A nào.
Hai người cùng nhau sải bước trên đường, đang đi, An Minh Triết đột nhiên nắm lấy tay Thời Tranh rồi đút vào trong túi áo.

Nhìn thấy các sạp hàng bán đồ ăn vặt bên đường, Thời Tranh ngay lập tức như một chú chim nhỏ sà vào chọn món ăn mình thích.
Nào là thịt xiêng nướng thơm nức mũi, bánh đậu nành mềm mềm, chân gà cay, bánh phồng tôm...
An Minh Triết nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn, đáy mắt lộ rõ sự yêu chiều, anh sải bước đi tới bên cạnh cô giúp cô lau đi mỡ dính trên khóe miệng.

Chờ cho đến khi Thời Tranh vui chơi thỏa thích rồi dẫn cô trở về.
...
Sau khi trở về nhà, bởi vì trên quần áo đã ám mùi dầu mỡ khiến Thời Tranh có cảm giác khó chịu nên cô đã lập tức chui vào phòng tắm trong phòng của An Minh Triết tắm rửa thay đồ.

Tắm rửa xong xuôi, Thời Tranh một bên cầm khăn tắm lau mái tóc còn ướt, mọt bên kéo lê dép đi ra khỏi phòng tắm.
Tắm nước nóng xong, Thời Tranh cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi trong ngày dường như đã tan biến hết.
Khi Thời Tranh vừa đi ra khỏi phòng tắm thì An Minh Triết cũng từ bên ngoài đi vào, trên đầu còn chảy xuống vài giọt nước.

Trên người anh chỉ mặc một bộ áo choàng tắm màu xám tro, lồng ngực săn chắc nửa ẩn nửa hiện, vô cùng quyến rũ.

Hiển nhiên là anh đã tắm ở phòng bên cạnh.
Đúng lúc này, quản gia đem đến một ly sữa bò ấm áp, An Minh Triết mặt không biểu tình nhận lấy ly sữa bò từ quản gia rồi đặt trên cái tủ nhỏ cạnh giường.
"Em còn phát ngốc ở đó làm gì? Mau tới đây." An Minh Triết nhìn thoáng qua Thời Tranh, thản nhiên nói.
Thời Tranh nhìn ly sữa bò, lưỡng lự không muốn uống: "Không phải hồi trưa vừa mới uống sao?"
"Uống sữa bò giúp ngủ ngon."
Thời Tranh không nói gì chậm rãi bưng ly sữa bò ấm áp kia lên uống.

Cho đến khi ly thủy tinh đã thấy đáy, An Minh Triết liền cầm máy sấy sấy tóc cho Thời Tranh.

Bàn tay anh nhẹ nhàng chơi đùa trên từng lọn tóc của cô, lại cực kì tỉ mỉ, chu đáo điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, không lạnh cũng không nóng.

Mái tóc của Thời Tranh mềm mại, đen nhánh, đầu ngón tay thon dành nhẹ nhàng cầm lấy tóc lên rồi sấy khô, sau khi được sấy khô, từng lọn tóc liền trượt đi từ trong khe hở ở kẽ tay.
Sau khi tóc đã được sấy khô, Thời Tranh cảm giác mí mắt mình nặng trịch, cô đưa tay lên che miệng ngáo dài một cái khiến cho nước mắt theo hốc mắt chảy ra.

Lúc này, cô cảm giác sữa bò mà anh đưa cho cô uống có chút không đúng, nhưng cô đã rất buồn ngủ đầu óc cũng không còn tỉnh táo để phán đoán rốt cuộc ly sữa bò đó không đúng ở chỗ nào.
Sau một hồi đấu tranh với cơn buồn ngủ, Thời Tranh liền ngả người gục vào vòng tay ấm áp của người đàn ông phía sau..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play