Nhưng nghe Mộc Duy nhắc đến chuyện này trong lòng cô cũng có chút hổ thẹn với đứa con trong bụng mình.
Cô chạm tay lên bụng khẽ vuốt v e với bào thai tròn trịa kia, dù sao đứa bé này cũng mang nửa dòng máu của cô, đối xử với một đứa con chưa chào đời như vậy quả thật có chút hơi quá đáng.
Suy đi nghĩ lại Mộc Duy nói đúng, cái tên rất có ý nghĩa đối với một đứa trẻ, nó sẽ theo suốt cuộc đời.
- Hiện tại tôi chưa nghĩ ra.
Có thể tôi sẽ về bàn bạc với phu quân của mình một chút.
Mộc Duy ôn hòa: "Cũng đúng.
Nhớ đặt cái tên nào hay đấy nhé".
Lâm Tiểu Thanh thanh tú nở nụ cười, chỉ một nụ cười này cũng khiến tâm trí Mộc Duy lửng lơ trên không.
Nếu nàng mà là Đát Kỷ chuyển kiếp thì anh nguyện chìm đắm như vậy.
Chậm vẫn là chậm, chậm một bước đã là lỡ cả một đời, chỉ thể ngắm nhìn nhưng không thể có trong tay.
Thật đáng tiếc.
Chi nhánh thứ hai tập đoàn Long Dương...
Lâm Tiểu Thanh vừa bước đến cửa đã nghe tiếng vỗ tay giòn giã cùng gương mặt cười tươi vui mừng của mọi người.
Tào Tử nói: "Thanh Thanh chúc mừng, chúc mừng.
Nhờ có cô phòng chúng ta không bị phòng khác coi thường nữa".
Cúc Phương Hi nói thêm: "Phải đấy, phải đấy.
Tôi chán ghét cái cảnh nhìn mặt người khác mà sống lắm rồi.
Giờ có thể ngẩng cao đầu không sợ nữa".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười, âm thanh trầm bổng khẽ nói: "Đâu có.
Tôi không làm được nếu không có mọi người giúp sức.
Phải cảm ơn mọi người mới đúng.
Hôm nay sau khi xong việc tôi bao mọi người đi ăn một bữa nhé ?".
Cả phòng đồng thanh vui vẻ như nhận được thưởng: "Được, hay quá".
Trần Thái Phiên cùng với Dương Lệ bước qua nhìn bọn họ trong lòng cũng âm thầm tấm tắc gật gù.
Trần Thái Phiên nhìn về hướng Lâm Tiểu Thanh nói: "Phu nhân Long gia thật không tầm thường.
Đối với Mộc Duy mà nói anh ta rất khó tính, cặn kẽ, cẩn thận từng chi tiết một không để xảy ra sai sót nào mà một người mới như Long phu nhân lại có thể thuyết phục được anh ta kí hợp đồng.
Xem ra có bản lĩnh".
Dương Lệ nói thêm: "Mộc Duy vốn là người công tư phân minh, Long phu nhân lại có sự hướng dẫn chỉ bảo của Long tổng chắc hẳn sẽ rất đặc biệt".
Trần Thái Phiên bật cười một tiếng, nói: "Hợp đồng kí kết thành công sau này chúng ta không cần phải lo, mọi chuyện cứ giao cho Long phu nhân".
Sau buổi tan tầm, Lâm Tiểu Thanh dẫn họ đi đánh chén một buổi no say một trận linh đình.
Ăn uống no nê thì kéo nhau đến quán karaoke hát hò ầm ĩ.
Nhạc với lời không nốt nào dính nốt nào mà vẫn hát được khiến người ta muốn nhức đầu theo.
Nhạc nhẽo inh ỏi, cả két bia cứ vậy cũng hết sạch.
Những con sâu rượu trên bàn nhậu lại bắt đầu lè nhè men say.
Tào Tử thì nằm ngủ mà còn ngáy, Cúc Phương Hi thì lè nhè gọi tên ai đó trong mơ thì phải rồi cười như con ngốc, Triệu Mục thì giơ máy gọi điện thoại, vừa gọi vừa khóc lóc ỉ ôi van nài, hình như là người yêu cũ.
Láng máng nghe qua đã ngót nghét ba năm mà mỗi lầm rượu vào lời ra như vậy thật phiền phức.
Cái này gọi là...lụy tình truyền thuyết đó à ? Rồi sau đó tung ra những lời sến súa không tài nào chịu nổi.
Trương Túc Chi ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Thanh, đôi má thoáng ửng hồng đang gật gà gù chuẩn bị tạch đến nơi rồi.
Kiểu này lại phải gọi taxi cho họ về thôi.
Lâm Tiểu Thanh xuống sảnh dưới thanh toán.
Đứng trước quầy lễ tân đang định lấy thẻ ra để trả tiền thì một tiếng nói thân thuộc vang lên: "Tính tiền cả phòng cô ấy cho tôi".
Chiếc thẻ Visa đen limited đó vô cùng quen mắt, Lâm Tiểu Thanh nhìn sang bên cạnh, Long Bắc Yến trùng hợp cũng có mặt ở đây.
Nhưng mà sao lại là ở đây chứ ?
- Trùng hợp quá, cũng đến đây để hát hò à ?
Long Bắc Yến đáp lại: "Không có.
Tôi đến xử lí chút công vụ riêng.
Thế còn chị thì sao chị dâu ?".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Mừng kí hợp đồng nên tôi bao cả văn phòng đi ăn".
Long Bắc Yến cười một tiếng không biết có ý, đang chê bai chăng ?
- Giàu đến vậy rồi à ?
Cô nói: "Không.
Nhưng mà chí ít tôi dùng tiềng của mình kiếm được để bao họ ăn chứ không phải tiền của ai cả.
Như vậy thoải mái hơn nhiều là tiêu tiền của người khác".
- Long Mặc đó không cho cô tiền à ?
Lâm Tiểu Thanh nhún vai: "Không.
Mà có đưa tôi cũng không dám nhận tiền của anh ta.
Quá khó chịu".
Thanh toán xong xuôi, Long Bắc Yến chìa chiếc thẻ đen ra cho cô: "Cầm lấy".