Lâm Tiểu Thanh gật đầu đã tiếp thu thông tin, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa nặng trĩu hạt giống như tâm trạng của cô hiện giờ, u ám không biết cảm xúc mình muốn gì nữa.
Long Bắc Yến bước từ ngoài cửa vào, dáng người cao mặc âu phục nam tính, tóc buộc gọn như những ngài quý tộc tư bản thời Anh cổ xưa.
Lâm Tiểu Thanh nhìn dáng vẻ cô mím môi cười nhẹ: "Hôm nay đi đâu sao nhìn bảnh thế ?".
Long Bắc Yến ngỡ ngàng: "Tỉnh lúc nào thế ?".
- Cũng được một lúc rồi.
Hôm nay trong bảnh thật.
Long Bắc Yến xua tay xùy một tiếng: "Hôm nay có sinh nhật người bạn không đi không được.
Nó bắt ăn mặc thế này để chụp mấy kiểu ảnh mấy nhà quý tộc thời Anh.
Đẹp có đẹp nhưng khó chịu lắm".
Lâm Tiểu Thanh cười nhạt một tiếng rồi lại không nói gì, im lìm.
Long Bắc Yến cảm thấy cô rất kì quái từ lúc ngã cầu thang, thái độ dường như thay đổi hẳn.
Nhưng may sao là không ảnh hưởng đến trí nhớ nếu không thì hơi mệt.
Long Bắc Yến quay sang hỏi bà vú: "Tình hình chị dâu tôi ra sao ?".
Lâm Tiểu Thanh không đợi bà mở miệng mà chặn ngang: "Tôi hoàn toàn bình thường, không sao.
Chẳng qua chỗ sưng còn hơi đau một chút thôi.
Bà này, bao giờ tôi mới được về nhà ?".
Hai người nhìn nhau ngỡ ngàng, nếu nói không chập mạch điện, nhảy sai tần số thì chắc chẳng ai tin.
Lâm Tiểu Thanh cứ hoàn toàn biến thành người khác, sự nhút nhát kiêng dè kia dường như biến mất không còn nữa.
Bà vú e dè trả lời: "Bác sĩ bảo ở lại theo dõi thêm đã phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh nhàn nhạt lời: "Vậy à ? Thôi thì sao cũng được".
Long Bắc Yến chau mày suy nghĩ nhìn Lâm Tiểu Thanh dò xét hỏi cô: "Tiểu Thanh, cô có nhớ là ai đẩy cô không ?".
Lâm Tiểu Thanh chuyển ánh mắt nhìn cô rất nhanh, đôi đồng tử đó soi rọi rõ gương mặt cô, đôi mắt có chút căng thẳng cũng có hung giận.
Long Bắc Yến tập trung, bốn mắt chạm nhau rất lâu như muốn đọc ra suy nghĩ của đối phương.
Luồng điện xẹt qua tâm trí ngắt lại về hôm đó ở cầu thang khiến cô rất đau mơ hồ không rõ là ai chỉ đầu rất đau, ong ong giống như hàng vạn côn trùng bên trong đó vo ve vo ve.
Thấy tình hình không ổn Long Bắc Yến cũng không muốn làm cô thêm khổ sở liền trấn an.
Tiếng gót giày "cộp cộp" gõ xuống sàn nhà tiến đến phòng Lâm Tiểu Thanh ngày càng một rõ, là hắn.
Long Mặc bắt gặp cảnh Long Bắc Yến đang ôm ấp Lâm Tiểu Thanh trong lòng cuồn cuộn sóng gầm không rõ nhưng biểu cảm hắn không hề để lên trên mặt.
Hắn bước vào kéo Long Bắc Yến đi ra nghiêm nét mặt: "Giữ chừng mực".
Hắn càng như thế Long Bắc Yến càng muốn trêu tức hắn hơn: "Sao thế ? Ghen à ?".
- Cô ta là chị dâu của mày đấy.
Long Bắc Yến cười xùy một tiếng vỗ vai hắn nói: "Biết chứ, nhưng tôi thích chị dâu này đấy".
Nhướn mày đểu cáng nhìn hắn cười đắc ý rồi bỏ đi.
Long Mặc nhìn Lâm Tiểu Thanh, Lâm Tiểu Thanh chẳng thèm để ý đến hắn, lạnh tanh nhìn ra ngoài cửa sổ mưa tầm tã.
Hắn ra lệnh cho bà vú ra ngoài.
Cánh cửa căn phòng đóng lại giờ đây khoảng không gian này không còn ai ngoài cô với hắn.
Cả hai giữ sự im lặng rất lâu, căn phòng trở nên lạnh hơn không biết mưa có rơi vào phòng hạt nào không sao lại lạnh đến vậy.
Mưa vẫn lã chã tầm tã không ngớt, cô không hề dời mắt nhìn lấy hắn khiến hắn rất khó chịu trong lòng.
Nhớ lại những lời tâm sự của Dược Bách Khang tối qua, với tình hình này của cô thì hắn mới là kẻ nhún nhường nhịn xuống.
Hắn bỏ qua sự khó chịu đó qua một bên hỏi cô: "Thấy trong người thế nào rồi ?".
Câu hỏi đáng nhẽ là hỏi thăm người bệnh đang ốm phải là những câu dễ nghe khiến người ta an ủi.
Nhưng đối với hắn nó vẫn là giọng điệu cao ngạo của thường ngày.
Lâm Tiểu Thanh hờ hững trả lời nhưng không nhìn hắn: "Tôi không sao, cảm ơn ông chủ quan tâm".
Câu đáp lại vẫn đầy đủ sự trọng lễ như thường ngày, sao giờ nghe nó lại khác đến vậy ?
Hắn nhíu mày: "Cô dùng giọng đó để trả lời tôi ?".
Lâm Tiểu Thanh không nhanh không chậm đưa câu trả lời: "Tôi vẫn nói như thường ngày thôi.
Nếu ông chủ Long không thấy thích thì tôi sẽ rời khỏi đây để anh nghỉ ngơi, bao giờ anh rời đi tôi sẽ quay lại, tránh làm ảnh hưởng đến anh".
- Lâm Tiểu Thanh cô giờ biết chống đối tôi rồi ?
...
- Tôi không có.
Tôi bị ngã đầu có chút hơi đau nên có chút mất kiểm soát.
Lẽ nào anh lại chấp với người bị thần kinh như tôi hay sao ?
Long Mặc nghe câu này không nói lên lời, gan càng ngày càng lớn, lợi dụng tình hình đầu óc bị hư uy hiếp khiến hắn phải im miệng, giờ còn nói móc lại hắn nữa, diễu võ dương oai.
Lẽ nào không còn sợ hắn rồi sao ?
Thôi thì đành vậy, tình trạng Lâm Tiểu Thanh như thế này Long Mặc hắn cũng chẳng muốn làm khó thêm.
Hắn đành nhịn cô vài bữa vậy, chờ khi nào cô hồi phục bình thường hắn sẽ đòi cô cả vốn lẫn lãi.
Vài ngày sau...
Lâm Tiểu Thanh được xuất viện trở về dinh thự.
Về tới nhà cũng không được yên, đúng lúc này Quý Dĩ Hân lại có mặt ở đây, đang cười cười nói nói vui vẻ với Vương Hằng Thước.
Chậc, đây là bà mẹ chồng trong truyền thuyết đây sao ? Con dâu bị ốm đau nằm viện mà không một lời hỏi han trong suốt quá trình đó giờ còn hả hê cười đùa với Quý Dĩ Hân được hay sao ?
Vương Hằng Thước nhìn thấy cô quay ngoắt thái độ, bà ta nhìn về phía cô lạnh tanh hỏi han: "Sức khỏe ổn cả chứ ?".
Lâm Tiểu Thanh lễ phép đáp: "Vâng, ổn cả ạ.
Con hơi mệt xin phép mẹ con lên lầu.
Quý tiểu thư lại nhà".
Quý Dĩ Hân gật đầu đáp lại vẻ mặt tươi cười, bằng mặt nhưng không bằng lòng, an ủi: "Long phu nhân đi đường chắc đã mệt rồi.
Tôi biết hôm nay cô về nên có đem ít thuốc bổ tới.
Cô nhớ dùng nhé".
Lâm Tiểu Thanh không ngần ngại "đáp" lễ: "Cảm ơn Quý tiểu thư.
Cô thật có lòng, tôi sẽ dùng.
Giờ tôi xin phép".