Lâm Tiểu Thanh khẽ cười một tiếng: "Không sao, lần sau cô chú ý là được".
Quý Dĩ Hân lại nghĩ xấu rằng cô tỏ vẻ thanh cao, vị tha, cho rằng cố diễn nét cao quý ấy mà cực kì ghét.
Bằng mặt nhưng không bằng lòng, sau đó ả ta quay lưng trở về bên Quý Thời Nghiêm.
Có lẽ ả nghĩ mình bị đem ra làm trò cười chắc họ vui lắm, đến không còn mặt mũi.
Long Bắc Yến nhướn mày đắc ý rồi lại nhấp một ngụm rượu.
Thấy ly rượu trên tay Lâm Tiểu Thanh đang cầm Long Bắc Yến lấy ly rượu đi qua bàn tiệc lấy đưa cho Lâm Tiểu Thanh ly nước cam, nói: "Đang mang thai thì đừng có uống rượu, uống cái này đi".
Lâm Tiểu Thanh híp mắt cười: "Cảm ơn.
Mà sao đến muộn thế ?".
Long Bắc Yến đáp lại: "Bận một chút công việc ấy mà".
- Long tiểu thư quan tâm đ ến Long phu nhân thế ? Thật khiến tôi ganh tị - Tống Cửu nói.
Long Bắc Yến xoay xoay ly rượu trên tay, nói: "Đương nhiên, bởi chị dâu đang mang thai cháu tôi mà".
Liếc xéo một cái Long Mặc: "Phải thương từ người mẹ trước đâu mấy ai có thể làm được".
Long Mặc tuy biết thái độ đó là đang muốn chọc tức mình nhưng hắn không hề nói gì, đá chân mày cho qua.
Long Bắc Yến cười khẩy một cái đắc ý khi chọc hắn không nói lên lời.
Tống Cửu cũng thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu trầm xuống nghiêm trọng, nó u ám lành lạnh chẳng có điềm lành.
Sao thời tiết vào hè mà mình thấy lạnh thế ?
...
Tiệc chuẩn bị tàn, Long Mặc và Long Bắc Yến đang bận tiếp khách bên trong, còn Lâm Tiểu Thanh ra ngoài cửa hít thở không khí.
Bầu trời đêm nhiều sao vô cùng, mỗi khi cô ngước lên đều cảm thấy cõi lòng thanh thản đôi phần.
Cơ hồ cô lại nhớ ngày đó ở cùng ba mình, cùng ngắm sao mỗi đêm đều rất đẹp.
Nhớ những ngày tháng giản đơn đẹp đẽ ấy mà không khỏi rưng rưng nước mắt.
- Long phu nhân, có người tìm cô.
Lâm Tiểu Thanh vội vàng quệt nước mắt đi xoay người nhìn về phía sau.
Là một cô gái mỉm cười với cô, mái tóc buộc có ánh màu nâu hạt dẻ.
Lâm Tiểu Thanh gật đầu rồi đi theo cô gái đó.
Cô gái dẫn cô đến chỗ đoạn cầu thang bảo cô tự đi tiếp lấy lí do trở về làm việc.
Lâm Tiểu Thanh nhẹ dạ làm theo đi xuống hết chỗ cầu thang dẫn ra một đoạn hành lang khác vắng vẻ.
Ngó ngang ngó dọc chẳng thấy ai.
Quá mải miết tìm người bỗng dưng có bàn tay kì lạ phía sau đẩy mạnh Lâm Tiểu Thanh ngã xuống cầu thang khiến cô không kịp phản ứng.
Lăn từ trên câu thang xuống đến sàn, tầm mắt mờ ảo không nhìn rõ người đứng trên cao kia, cô ngất đi rơi vào trạng thái hôn mê.
Lúc này không biết Lâm Tiểu Thanh đã đi đâu, Long Bắc Yến đi tìm khắp nơi, gọi điện cũng không bắt máy.
Long Bắc Yến ruột gan nóng như lửa đốt tìm chị dâu.
Tìm đến nơi chỉ thấy Lâm Tiểu Thanh nằm trên sàn lạnh.
Long Bắc Yến hốt hoảng chạy tới: "Lâm Tiểu Thanh ?".
Nhấc Lâm Tiểu Thanh lên vừa lay vừa gọi cô trong hoảng loạn: "Chị dâu ? Chị dâu ?".
Trên trán Lâm Tiểu Thanh rơm rớm máu, Long Bắc Yến rút máy điện thoại gọi người tới giúp.
Nhưng đến khi động đến số anh trai mình thì hắn khóa máy không nghe.
Long Bắc Yến nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Lâm Tiểu Thanh nằm bên trong phòng V.I.P cho bác sĩ khám tổng quát còn mình bên ngoài nóng ruột gọi chục cuộc điện thoại không thấy Long Mặc nhấc máy nói một lần khiến Long Bắc Yến tức điên: "Chó chết, anh ta đang ở đâu vậy chứ ?".
Giờ này Long Mặc đang ở Vương Giả xử lý mấy tên làm phản.
Hắn ngồi bên ghế sofa tay lắc ly rượu vang đỏ, ánh đèn chiếu vào màu đỏ đó thêm quỷ dị càng giống màu của máu.
Hắn bỏ mặc những lời van xin ngoài tai, không nghe một lời giải thích khép mắt đưa tay ra lệnh xử bắn.
Máu vương vãi trên sàn đỏ lòm dính vào mũi giày hắn.
Mùi tanh bốc lên nồng nặc, tử khí ảm đạm bám đầy xung quanh.
Thấy mũi giày dính máu Long Mặc nhịu mày có chút không vui.
Đám thuộc hạ cả kinh rút khăn ra lau sạch mũi giày cho hắn, nó lại bóng loáng như ban đầu.
Á Viêm vội vàng đi đến chỗ hắn nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó, sắc mặt hắn vẫn lạnh tanh không đổi bình thản đứng dậy rời đi.
Hắn ngồi lên Rolls - Royce thẳng tiến đến bệnh viện.
Đi qua từng dãy hành lang đến phòng của Lâm Tiểu Thanh.
Cô đang nằm mê man trên giường, bên cạnh có y bác sĩ túc trực, cả Long Bắc Yến.
Long Bắc Yến nhìn hắn trong tức giận phẫn nộ trong lòng nhưng lại đè nén không lớn tiếng: "Chịu đến rồi rồi đó à ? Tưởng đi chết rồi".
Bầu không khí trong phòng ám mùi khói thuốc nồng nặc đến đáng sợ, đằm đằm sát khí.
Hắn không thèm để tâm nhìn Lâm Tiểu Thanh nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, hỏi một cách nhạt nhẽo vô tâm: "Cô ta bị làm sao ?".
Bác sĩ đứng cạnh đó nói về bệnh trạng của Lâm Tiểu Thanh: "Cô ấy bị té cầu thang, bị chấn thương ở phần đầu, không quá nặng nhưng cũng may không động đến thai khí.
Giờ đang trong tình trạng hôn mê sâu, cần phải theo dõi thêm.
May mắn là cầu thang không quá cao".
Long Mặc nhíu mày trầm lặng một lúc.
Long Bắc Yến đột nhiên cười phá lên mang theo sự khinh miệt: "Thật nực cười.
Vợ bị như vậy mà lại có người chồng dửng dưng đi xử lý chuyện riêng tư coi như không có chuyện gì xảy ra, giờ quay về chỉ đơn giản hỏi một câu vô tâm".
Long Bắc Yến nhìn trực diện Long Mặc không hề kiêng dè chút nào, gằn ra từng chữ trong phẫn nộ: "Long Mặc, nếu tôi là anh tôi sẽ đâm đầu vào đâu đó mà chết vì nhục nhã bởi không có tư cách làm chồng".
Lời nói đay nghiến giống như móng vuốt dã thú cào trúng lòng tự trọng của hắn.
Hắn lườm cô một cái lạnh giọng: "Cút".
Long Bắc Yến lại mỉa mai thêm: "Kẻ cút là kẻ không có tư cách làm chồng, tôi nói anh đấy".
Long Mặc gần như đã hết kiên nhẫn, chút ra sự nhẫn nại cuối cùng: "Long Bắc Yến, đừng có được nước làm tới".
Không hề sợ hãi Long Bắc Yến tiếp tục nói ra những lời chua cay trách người chồng tệ bạc là hắn: "Được, vậy thì làm đi.
Tôi phải sợ anh sao ? Tôi nói anh biết, nếu có thể sớm hơn tôi sẽ là người bên cạnh Lâm Tiểu Thanh, thậm chí dù có nuôi con anh tôi cũng sẵn sàng.
Bởi anh không có tư cách làm chồng, làm cha đứa bé đó.
Bây giờ muốn thử không ? Tôi sẵn sàng yêu Lâm Tiểu Thanh, lên giường với Lâm Tiểu Thanh bằng mọi giá, tôi sẽ làm thế đấy.
Cho dù bây giờ Lâm Tiểu Thanh có nghe thấy thì càng tốt, đỡ phải mập mờ.
Tôi thích cô ấy, muốn chiếm hữu cô ấy là của mình.
Nói gì đi Long Mặc".
Bầu không khí sát khí bùng nổ rất mạnh.
Long Mặc nóng mặt với những câu nói quá đỗi thẳng thừng công khai thách thức, không chút kiêng nể của Long Bắc Yến.
Hắn tức điên, sắc mặt đen ngòm, lông mày nhíu chặt giống như sắp kẹp chết một con ruồi.
Long Bắc Yến nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, toàn thân đằm đằm sát khí tỏa ra tứ phía.
Y bác sĩ đứng trong phòng chỉ biết câm nín không dám ho he một câu nào sợ khiếp vía, liên tùng tục nuốt nước bọt.
Á Viêm cảm thấy không ổn vội liền can ngăn: "Long tiểu thư, cô bình tĩnh lại chút.
Bây giờ phu nhân cần được nghỉ ngơi, đừng gây ảnh hưởng đến cô ấy.
Mỗi người nhịn nhau đi được không ?".