Nghe nói thì dễ nhưng thực chất nếu muốn tận dụng thì rất khó.
Một người quê mùa như Lâm Tiểu Thanh, bước vào ngưỡng cửa giới nhà giàu chỉ là may mắn.
Sống ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thì sao có thể yểu điệu, sang trọng như mấy vị tiểu thư trong đài các danh gia vọng tộc cơ chứ ? Không có một chút khí chất, hay thần thái trang trọng, sang chảnh nào.
Cô không phải như Quý Dĩ Hân thanh mai trúc mã kia, không thể nào sánh bằng hay bì kịp.
Đồng hồ đã điểm giờ cơm tối, đúng lúc này tiếng cánh cổng dinh thự mở, đèn pha Roll - Royce chiếu sáng, Long Mặc trở về rồi.
Hắn từ cửa bước vào dinh thự, soái khí bá đạo, xung quanh như tỏa ra hào quang rực rỡ thu hút Lâm Tiểu Thanh khiến cô bất động một vài giây.
Hắn đi lên phòng, cô là thân phận phu nhân, mà một khi đã là phu nhân của Long gia phải biết một ngàn quy tắc của Long gia, phải biết an phận là một người vợ rằng cô phải lên giúp chồng thay quần áo.
Lâm Tiểu Thanh lên lầu theo hắn.
Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh đẩy cửa vào phòng riêng của hai người.
Hắn cởi bỏ áo vest bên ngoài thuận tay đáp xuống giường rồi cởi bỏ chiếc cà vạt ra lúc này Lâm Tiểu Thanh đến bên cạnh giường hắn nhặt chiếc áo khoác vest kia lên hắn thuận tay dùng cà vạt choàng qua eo cô kéo lại gần người mình.
Mất thăng bằng Lâm Tiểu Thanh ngã vào lồ ng ngực rắn chắc của Long Mặc.
Tay cô chạm vào cơ ngực săn chắc của hắn không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt quay mặt đi.
- Anh, anh muốn làm gì ?
Long Mặc nhìn Lâm Tiểu Thanh chỉ cong khóe môi có phần trêu ghẹo: "Thế cô muốn tôi làm gì cô ?".
Lâm Tiểu Thanh cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn: "Thả tôi ra, đồ vô lại nhà anh".
- Hôm nay còn có gan mắng vốn tôi ?
- Tôi đang mang thai con anh đấy.
Đừng có giở trò đồi bại.
Anh như vậy là đang phá vỡ thỏa thuận đấy.
Nghe đến đây Long Mặc tự nhiên lại bật cười một cách kì quái.
Hắn bị sao rồi ? Chết tiệt, hắn luôn dọa cô sợ, luôn làm cô phải lạnh sống lưng.
Tay hắn kéo eo cô áp sát cơ thể hắn, cô cảm nhận thấy rõ hơn từng hơi thở, nhiệt độ cơ thể hắn còn suýt chút chạm phải "c@u nhỏ" của hắn.
Tên vô lại lưu manh này lẽ nào lại "đói cơn" rồi hay gì đây ?
Giờ này mà để hắn đè cô ra, cái sức hung hãn của hắn thì cô sao có thể thoát khỏi.
Cô mắng chửi hắn vài câu chọc cho hắn tức lên, thà bị ăn đánh còn hơn là bị đè ra rồi bị đâm "cái đó" vào cơ thể, đau như muốn chết đi sống lại.
Cơ mà nhưng Lâm Tiểu Thanh mắng hắn như vậy nhưng mà tên Long Mặc này chỉ cười xảo quyệt y hệt tên cáo già háo sắc đang đói sắc, muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tiểu Thanh.
Nhưng hắn không làm gì cả, hắn ghé vào tai cô, như chuẩn bị dọa cho sợ khiếp vía nhưng hắn lại nói một câu tuyệt đơn giản khiến cô bất ngờ: "Cởi cúc áo cho tôi".
Nói xong, hắn rút tay ra khỏi người Lâm Tiểu Thanh.
- Ơ...!
Thế mà tưởng hắn...
Tên chết bầm này, như vậy vui lắm à ? Tôi là trò đùa của anh sao ?
Trên người hắn chỉ còn chiếc áo sơ mi đen.
Ấy, nhưng mà khoan đã, nếu cởi bỏ lớp áo này ra chung quy vẫn phải nhìn, như vậy thì quá xấu hổ bởi Lâm Tiểu Thanh chưa từng tiếp xúc với người khác giới, cũng chưa từng phải sát sàn sạt chưa kể mỗi ngày phải thay đồ như thế này.
Bầu không khí ngại ngùng gượng gạo tăng lên.
Lâm Tiểu Thanh nín thở cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của hắn ra để lộ ra từng múi săn chắc, vạm vỡ cuồn cuộn cơ bắp của hắn.
Chậc, Long Mặc khốn khiếp này mà thả ra đường thì con gái phải gọi là mê như điếu đổ, Lâm Tiểu Thanh bị hớp hồn lần nữa.
- Ngắm đã chưa ?
Câu nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt khiến cô vỡ mộng.
Lâm Tiểu Thanh lúng túng cầm chiếc cà vạt, áo sơ mi, áo vest của hắn mà không dám nhìn hắn chỉ nói: "Anh tắm đi, mọi người đợi anh ở dưới nhà dùng cơm đấy.
Anh đừng để lão phu nhân đợi lâu".
Nói xong cô ôm mớ quần áo của Long Mặc chạy ra ngoài.
Long Mặc nhướn mày nhìn điệu bộ hấp tấp chạy đi suýt nữa thì ngã của cô không biết nói gì hơn với cô nàng hậu đậu này.
Sau bữa cơm tối, hôm nay hình như hắn rất rảnh, không cắm mặt vào chiếc Macbook cặm cụi làm việc mà đang ngồi đọc sách bên bàn làm việc.
Ôi trời, sao dáng hắn ngồi đọc sách cũng soái đến thế chứ ? Ông trời như vậy có phải hắn là con cưng không ? Như vậy thì hời cho hắn quá rồi còn gì.
Kiếp trước của hắn sao không bù được vào cho kiếp này nhỉ ? Không tốt hơn một chút được à ?
Lâm Tiểu Thanh lại mang chăn chiếu ra sofa trải chỗ để ngủ.
Trước khi ngủ không quên đọc gia quy của Long gia, giống như học thuộc lòng bài kiểm tra miệng lấy điểm ấy nhỉ.
Đêm đã khuya, Lâm Tiểu Thanh buồn ngủ đến rũ mắt, mi trên dưới đánh nhau không muốn mở ra cứ thế mà nằm ngủ quên.
Long Mặc thấy bên ghế sofa không động tĩnh nữa liền qua coi thử thì thấy Lâm Tiểu Thanh ngủ say mất tiêu, sách gia quy vẫn còn úp trên mặt, chăn không đắp.
Long Mặc nhìn cái tướng ngủ của Lâm Tiểu Thanh không biết nói gì hơn, bó tay mười phần.
Long Mặc lấy quyển sách trên mặt Lâm Tiểu Thanh gấp lại để trên mặt bàn kính, kéo chăn đắp cho cô vô tình bị cái vẻ đẹp bình dị ngọt ngào đó thôi miên ánh mắt ngừng trên gương mặt hiền hòa thơ ngây đó của Lâm Tiểu Thanh thoáng bất động.
Long Mặc như không điều khiển được ý thức vuốt v e má Lâm Tiểu Thanh, bất giác cười nhưng lại ôn hòa đến nhường nào.