"Tìm anh à?"

Lâm Gia Kiệt không đợi Vĩ Tuấn lên tiếng hỏi, anh ngồi trông có vẻ thông thả ở giữa sopha, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo sáng hôm nay.

Vĩ Tuấn có chút kinh ngạc với thái độ thản nhiên đó.

"Diệp Ngọc Y mất tích rồi!"_lời nói thốt ra từ miệng cậu rất lạnh lùng, khác hẳn với ngày hôm ấy.

"Anh biết".

Lâm Gia Kiệt không hỏi cũng đoán được, Vĩ Tuấn bất ngờ xuất hiện ở đây là vì lí do gì, nghe giọng điệu đó của cậu chắc là đang ngầm trách anh đây chứ không sai.

Vĩ Tuấn vẫn đứng sừng sững ở cửa lớn, ánh mắt thất vọng nhìn về Lâm Gia Kiệt: "Hai từ 'anh biết' đó của anh là có ý gì, chị Y còn không biết sống chết ra sao, anh ở đây thanh thản như vậy, tôi cứ nghĩ mình đã tin tưởng đúng người, xem ra...chỉ là vô ích rồi".

Cậu nói dứt lời liền quay người bỏ đi, Lâm Gia Kiệt đứng lên nói vọng theo.

"Thế em muốn anh phải làm sao đây?"

"Cầm súng đến bắn c.hết nó hay là em muốn anh lập tức đem Ngọc Y về đây cho em?"

Người thân như cậu biết lo biết buồn, vậy thì Lâm Gia Kiệt là sắt đá hay sao, bên trong vỏ bọc cứng cáp đó lại là cơn vũ bão đang ngày một dâng lên cuồn cuộn nào ai thấy. Mọi chuyện ở tập đoàn vẫn còn rối ren chưa giải quyết được, anh đã một nước bay về đây, chẳng lẽ chỉ để có lệ thôi hay sao.

Tiếp theo là sự im lặng đến rung người, Vĩ Tuấn siết chặt đôi tay từ từ ngoảnh mặt lại. Cậu chỉ biết đưa ánh mắt lỗi lầm của mình nhìn thẳng vào Lâm Gia Kiệt, cũng chỉ vì cậu lo cho an nguy của Diệp Ngọc Y mà thôi.

"Cậu một câu tra hỏi một câu trách, vậy cậu có biết thứ để chuộc lại người chị gái đó của cậu là cả mạng sống của Lâm thị hay không?"_lúc này Nam Cung Bạch mới gằn giọng hỏi.

"Đủ rồi, em về trước đi!"

Lâm Gia Kiệt không muốn tiếp tục xảy ra thêm cuộc tranh chấp nào, mọi thứ đã khiến anh quá mệt mỏi rồi.

Vĩ Tuấn còn chần chừ chưa chịu quay bước đi, đột ngột điện thoại của Lâm Gia Kiệt để trên bàn rung lên bần bật. Anh bắt máy nhưng không nói năng lời nào.

"Hai...cho mày nhiều thời gian như vậy thật là chán ngắt mà, tao quyết định rồi ngay tối nay tao cần bản thừa kế của Lâm thị, à mà còn nữa nhớ là chỉ được một mình mày mang đến, không thì... chuẩn bị quan tài cho mối tình đầu của mày đi".

Lâm Gia Kiệt nghe nhưng không có hứng muốn trả lời, chỉ cúp máy rồi đâm chiêu nhìn Nam Cung Bạch.



"Địa điểm ở đâu vậy, em sẽ đi cùng anh"_Vĩ Tuấn vội vã đi vào.

"Hắn muốn một mình anh đi, em ở nhà chờ tin tốt của Ngọc Y được rồi".

Hết câu, anh sẵn tay nới lỏng áo quay người đi lên phòng, Nam Cung Bạch cũng chẳng biết phải nói gì với cậu, đành chán nản lắc đầu rồi ngồi xuống nhâm nhi tiếp tách café.

Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi ở bệnh viện có thông báo về tình hình sức khỏe của Diệp Văn. Ông đã tỉnh lại vào lúc mười ba giờ hai mươi phút chiều, Mai Hương Mỹ mừng rỡ đến run cầm cập. Bà là người đầu tiên bước vào căn phòng tràn ngập niềm vui đó, nhìn thấy người chồng bà yêu thương đang hé mở cặp mắt âu yếm nhìn mình, bà hồi hộp bước đến ôm cánh tay ông khóc lên một mạch.

Rất may Diệp Văn chỉ bị chấn thương ở mức liệt nhẹ một bên chân, bác sĩ có nói ông tỉnh lại sớm quá sức tưởng tượng của mọi người, nếu kiên trì điều trị bằng phương pháp vật lý trị liệu chắc chắn phần trăm ông khỏi bệnh là rất cao.

Nhưng vấn đề ở đây là chưa một ai dám hé môi với Diệp Văn chuyện của Diệp Ngọc Y, ai cũng lần lượt vào phòng thăm ông, duy chỉ có Vĩ Tuấn là vẫn một mình ngồi suy tư ở hàng ghế bên ngoài, trong thâm tâm cậu bứt rứt tột cùng với hành động lỗ mãng của mình lúc sáng.

Thời gian cứ như bị thế lực nào đó thôi thúc, chớp mắt trời đã sụp tối. Lúc mọi người còn đang trong buồn rầu ngoài giả vờ vui vẻ bên Diệp Văn thì Lâm Gia Kiệt đã ngồi trên con Lamborghini lái về nơi chứa nhiều quá khứ nặng lòng và người con gái của cuộc đời anh. Trước khi đi, Nam Cung Bạch đã cùng anh lên chiến lược rất kĩ càng, dù anh có phải bỏ mạng ở đó thì Diệp Ngọc Y chắc chắn phải được trở về an toàn. Nam Cung Bạch nhất quyết phản đối với cách nghĩ của Lâm Gia Kiệt, có như thế nào đi chăng nữa, người thì tất nhiên sẽ cứu nhưng anh thì không thể gặp bất trắc nào.

Trái tim nơi lồng ngực đập càng lúc càng mạnh, trên đường đi trong mắt Lâm Gia Kiệt lúc nào cũng nhìn thấy hình ảnh Diệp Ngọc Y nhìn về phía mình, điều đó đã khiến cho tốc độ của chiếc xe từ trên trung bình lên đến mức đỏ. Chỉ vài chục phút nữa, một là anh sẽ cứu được cô còn hai...hai là anh sẽ dùng mạng sống này để bảo vệ cô, trong ý thức Lâm Gia Kiệt cứ niệm mãi câu nói ấy.

Đúng mười chín giờ bốn mươi phút chẵn, anh đã có mặt ở con hẻm đường dẫn lối vào căn nhà xa xưa năm đó.

Tên đàn em của Park Chanwoo giả dạng lảng dảng ở gần đấy, khi nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện liền bật điện thoại gọi ngay cho ông chủ của mình. Park Chanwoo nhận được tin thì bất thình lình cười lên một cách ghê rợn, ánh mắt không rời thân ảnh người con gái nằm co ro dưới nền đất.

"Thế nào, cậu ấy đến rồi à?"_Park Haneul nói với đôi mắt mong đợi.

"Ừm... nhưng chậc chậc anh thấy em khó mà chiếm được trái tim nó, bớt mù quáng sẽ bớt đau thương".

Nghe giọng điệu xem thường của Park Chanwoo, Park Haneul không có chút phản ứng nào. Bàn tay phải chỉ nhẹ nhàng giấu đi con dao vào lưng quần, nếu hôm nay hắn dám động đến Lâm Gia Kiệt, thì chính tay cô ta sẽ 'dâng đầu' hắn lên cho anh.

"Ở trong này canh ngó nó cho kĩ!"_hắn lên giọng nghiêm túc căn dặn rồi mang theo một khẩu súng mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Gia Kiệt chậm rãi sải từng bước đến gần hai cánh cổng đã ngã màu rỉ sét, dù nó đã được chủ nhà mới sơn sửa lại nhưng hình dáng quen thuộc này làm sao anh quên được, biết bao nhiêu là hình ảnh cũ lại tái diễn trong đầu, còn có cả nụ cười hồn nhiên của Diệp Ngọc Y khi tay trong tay cùng anh.

"Ông chủ đang ở bên trong".

Tên khoác lên mình một màu đen từ đầu đến chân mở giọng lạnh nói. Đôi mắt gắn lên người anh quét như một rada dò kim loại.

Anh đứng giữa khoảng sân, song song với những bậc thềm vẫn còn đọng lại kỉ niệm cũ. Cảm giác như mình đang bị cuốn vào vòng xoáy của thời gian, đưa bản thân trở về bảy năm trước.

'Tôi thích chị!'



'Gì vậy, cậu đừng đùa nữa, không vui đâu!'

'Không đùa, anh thật sự thích em'.

Từng câu nói chân thành, mộc mạc nhất phát ra từ tận đáy lòng của anh lúc đó đều tái hiện lại rõ rệt. Gương mặt đỏ bừng của cô khi nghe anh tỏ tình vẫn còn đó đây mà. Nhưng giờ đây, nơi tràn đầy những kỉ niệm thiêng liêng này lại trở thành ranh giới giữa sống và chết.

"Ô...Lâm tổng của tôi!"

Giọng nói lạc quẻ của Park Chanwoo như kéo anh trở về thực tại.

"Người đâu!!?"_Lâm Gia Kiệt liền thay đổi thái độ.

"Này...câu đó phải để tao hỏi trước mới phải chứ, thứ tao cần...ở đâu?"

Trên cuộc đời này, ai mà chẳng có tham vọng, chỉ khác là người thì thích được làm lớn, người thì chỉ đơn thuần muốn có được một mái ấm thật yên bình. Park Chanwoo đã vì loại tham vọng thứ nhất mà liều lĩnh mang mạng sống của người khác ra đặt cược.

Lâm Gia Kiệt không nhanh cũng không chậm đưa tay vào trong áo lấy ra một sấp hồ sơ màu đen. Tên đàn em của Park Chanwoo liền nhanh nhẹn bước tới mang nó đến cho hắn. Lâm Gia Kiệt vẫn ghì chặt sấp hồ sơ trong tay, anh còn chưa nhìn thấy được cô, thì làm gì có chuyện dễ dàng lấy được nó từ anh chứ.

"Tao hỏi một lần nữa, người đâu!!?"

Câu nói chứa ngọn lửa giận dữ ấy vừa giứt cũng là lúc hàng chục tên vệ sĩ của Park Chanwoo tiến đến bao quanh lấy Lâm Gia Kiệt, theo đó là hàng chục khẩu súng ngắn đồng loạt chỉa thẳng vào đầu anh.

"Đưa nó cho tao thì mày sẽ nhìn thấy được 'bảo bối tâm can' của mày thôi mà"_hắn ung dung đưa tay chỉnh lại quần áo, xem chuyện này chỉ giống như trò chơi mua vui.

Đột nhiên, từ sâu bên trong bất ngờ vang lên tiếng hét của Diệp Ngọc Y, cô mang thân mình đau đớn chạy vụt ra ngoài, Park Haneul cũng hoảng hốt chạy theo sau. Nhìn thấy Lâm Gia Kiệt đứng trước mắt mình, mọi hờn giận thù hận thuở nào bây giờ biến tan đâu hết, cô chỉ muốn được chạy đến đó, được anh ôm vào lòng mà thôi, lúc này trong đầu Diệp Ngọc Y chỉ có vỏn vẹn cái suy nghĩ ấy, giống như một đứa trẻ đã đối mặt với quá nhiều nỗi sợ hãi.

"Con m* nó, chỉ có một đứa con gái yếu ớt cũng canh chừng không xong!"

Diệp Ngọc Y chẳng màng đến mọi thứ xung quanh, với đôi chân trần xót xa cô cứ mặc nó chạy về phía của Lâm Gia Kiệt. Cõi lòng anh quặn thắt, nó như chết lặng với dáng vẻ sơ xác, xanh xao của cô bây giờ, chính lúc này dù tử thần có xuất hiện cũng không thể ngăn cách được sự kết nối của sợi dây tình yêu đang khát khao mãnh liệt này.

"Ngọc Y!!!"

Hành động của Diệp Ngọc Y đã làm cho mọi chuyện càng trở nên xấu hơn, khi cô còn đang cất bước chạy thì Park Chanwoo liền giơ tay lên nổ súng, tiếng hét của Lâm Gia Kiệt cùng tiếng súng rùng mình đồng thời vang lên như xé tạt cả bầu trời đêm hiu quạnh.

_______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play