Ông quản gia trách mắng mấy người làm không làm việc đến nơi đến chốn, còn tôi ôm tâm trạng lo lắng thấp thỏm trở về phòng.

Con yêu nữ nói nó không cần máu của Tần Kỳ nữa, mà nó cần ăn óc của đứa bé trong bụng tôi.

Tôi ngồi ngơ ngác mãi cho đến khi Tần Kỳ tỉnh lại, việc đã đến nước này, tôi không nên giấu anh ấy cái gì.
Tôi kể hết về kế hoạch điên rồ của nó cho Tần Kỳ nghe.

Anh ấy nghe xong, ôm chặt tôi, luôn miệng xin lỗi tôi vì để tôi phải chịu khổ.
"Anh sinh vào đúng ngày 15 tháng Bảy Âm lịch, em có biết không?"
Tôi gật đầu, lo lắng không biết anh ấy chuẩn bị nói chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt anh ấy có vẻ rất nghiêm trọng.
"Anh có thể nhìn thấy ma quỷ, và thường xuyên bị ma quỷ trêu chọc."
"Khi cha mẹ anh còn sống, họ đã tìm thầy bày trận pháp giúp xua đuổi ma quỷ, đặt trong phòng của anh."
Tôi gật đầu hỏi lại:
"Là phòng này sao?"
"Không phải." - Tần Kỳ lắc đầu.

"..."
"Là căn phòng trên tầng 4."
Tôi ngớ người, căn phòng trên tầng 4, từ lúc dọn về căn biệt thự này ở, tôi chưa đặt chân lên đó bao giờ.

Trước khi có thai tôi chỉ lo làm việc, hầu như toàn ở công ty, còn sau khi có thai tôi ngại leo trèo, nên cũng chẳng lên đó làm gì.
Tần Kỳ bắt tôi dọn lên tầng 4 ở, cơm bưng nước rót có người phục vụ tận nơi, nói tóm lại là không được rời khỏi đó nửa bước.

Thời gian này anh ấy sẽ nghĩ cách đối phó với yêu nữ, và quan trọng là tìm cách cai nghiện.
Anh ấy bí mật vào trại cai nghiện, phong tỏa tin tức, người ngoài không ai biết được.
[...]
Tôi bị giam lỏng trên tầng 4, Tần Kỳ dặn người trong nhà phải canh chừng cẩn thận, không cho tôi bước xuống tầng dưới nửa bước.

Tôi cũng tự ý thức được bản thân đang trong tình thế nguy hiểm, dù ở mãi một chỗ cảm thấy rất bí bách, nhưng tôi vẫn cố chịu được.
Đêm đó, tôi đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc.

Tôi vừa mơ thấy ác mộng!
Tôi mơ thấy Tần Kỳ trở về, anh ấy đứng ở đầu cầu thang tầng 3 gọi tôi.

Tôi mừng rỡ vội chạy xuống, khi chỉ còn cách một bước chân thì Tần Kỳ bỗng nhiên biến thành con yêu nữ! Nó cười ngoác miệng đến tận mang tai, giơ tay bóp cổ tôi, nhấc bổng tôi lên!
Tôi tỉnh dậy, thở hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi.

Liếc nhìn đồng hồ, 1 giờ 08 phút, trong lòng tôi nổi lên dự cảm xấu.
Mọi ngày có em gái giúp việc ngủ cùng tôi cho bớt sợ, nhưng hôm nay em ấy bị cảm cúm, sợ tôi bị lây nên ngủ ở tầng dưới.

Tôi ngồi dậy, lấy nước uống, cứ ngồi như vậy một lúc để lấy lại bình tĩnh.

Chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, mới đầu chỉ là tiếng bước đi nhẹ, nhưng càng về sau lại càng ồn ào, còn có cả tiếng trẻ con cười đùa nữa! Như thể có vài đứa trẻ đang chạy nhảy nô đùa ở ngoài đó vậy!
Tôi thấy hơi rờn rợn, nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, trong lòng lo lắng, căng tai ra nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh.

Chợt "cạch" một tiếng như tiếng chốt cửa được ai đó mở ra vậy!
Tôi giật thót người, toàn thân cứng đờ, nằm im không dám nhúc nhích.

Đợi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì thêm, tôi hơi hé chăn nhìn ra cửa phòng.

Cửa vẫn đóng im ỉm từ nãy, chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ nó vừa bị mở ra cả!
Người tôi đầm đìa mồ hôi như tắm, tôi cứ căng thẳng nằm đó.

Có lẽ vì đang mang thai nên hay buồn ngủ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Nhưng chẳng được bao lâu tôi lại giật mình tỉnh giấc, chết tiệt, vẫn là giấc mơ kinh hãi đó! Tôi còn mơ thấy sau khi con yêu nữ bóp cổ tôi chết thì phóng hỏa căn biệt thự này! Cả căn biệt thự chìm trong biển lửa, từ tôi cho đến người làm, không còn một ai sống sót!
Tôi phát hoảng thật sự, với lấy điện thoại, gọi em gái giúp việc lên ngủ cùng cho bớt sợ.

Tôi ngồi chờ một lúc, có tiếng gõ cửa phòng, tôi đứng dậy đi ra mở cửa.
Thật kỳ lạ, không có ai.
"Tiểu Hoa, em đâu rồi?"

Tôi lớn tiếng gọi, nhưng chẳng có ai đáp lại tôi.

Trong lòng thoáng lo lắng, tôi thử đi ra ngoài xem sao.

Rõ ràng khi nãy tôi gọi, em ấy đã vâng dạ nói sẽ lên ngay, áng chừng thời gian cũng phải lên đến đây từ lâu rồi chứ?
Hành lang tầng 4 yên ắng không có một tiếng động nào ngoại trừ tiếng bước chân của tôi.

Tôi lo lắng bật hết đèn lên, đi hết một lượt hành lang tầng 4, đến đoạn cầu thang đi xuống tầng 3.
Tôi mở điện thoại, gọi lại một lần nữa cho Tiểu Hoa.
"Cô chủ, em đang pha sữa với nấu chút đồ ăn khuya cho cô chủ! Em đang lên rồi đây!"
Sống lưng tôi lạnh toát, bây giờ em ấy mới lên, vậy thì lúc nãy ai gõ cửa phòng tôi chứ? Lòng tôi sợ hãi thấp thỏm, vội vã quay trở về phòng, càng nhanh càng tốt!
Nhưng bỗng có cái gì đó lọt vào tầm mắt của tôi.

Tôi đứng ở đó, nhìn xuống tầng 3, sống lưng lạnh toát....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play