Tôi lật đi lật lại xem xét, cuối cùng phát hiện ra ở dưới đáy cái đèn có một dòng chữ nhỏ: "108, Nhan Tiểu Đình, người cuối cùng."
Tim tôi đập thịch một tiếng, đùa cái kiểu gì vậy? Nhan Tiểu Đình chính là tên tôi, 108 là cái gì tôi không biết, còn chữ "người cuối cùng" kia nữa, sao tôi thấy nó như thể báo trước điềm xấu vậy trời.....
Tôi lo lắng cầm cái đèn lồng vào hỏi cha mẹ, kết quả là cha mẹ tôi ngủ rồi.

Tôi ỉu xìu tính đến chuyện vứt nó đi, thì bất ngờ có tiếng nói:
"Nha đầu, cái gì đó, mang ra đây xem nào!"
Là tiếng của bà tôi.
Bà thường đi ngủ sớm nhưng rất thính ngủ, có lẽ tiếng tôi gọi lớn quá làm bà tỉnh giấc.
Tôi lớ ngớ đáp vâng dạ rồi ngoan ngoãn đưa cái đèn lồng cho bà.

Bà tôi tuổi đã cao, mắt kém, bà đưa lên sát tận mặt nhìn đi nhìn lại.

Tôi sợ bà nhìn không ra, vội hấp tấp trình bày:
"Bà ơi, dưới đáy cái đèn có....."
"Biết rồi, mau đi ngủ đi!"
Tôi ấm ức vâng dạ rồi cũng nhanh chân đi ngủ, cái đèn lồng chết tiệt này làm tôi lo quá mất thôi!
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy cái đèn đã được treo trước cửa nhà.

Tôi thấy bà để ý nó lắm, còn thường xuyên thay nến bên trong nữa, hình như bà có ý định treo nó ở đấy luôn! Tôi mếu máo kể với bà về đứa trẻ kỳ lạ đêm hôm qua, thì bà xua xua tay nói trẻ con thì có gì mà phải sợ, chẳng lẽ bà lại hại cháu gái mình được sao?
Nghe vậy tôi cũng chỉ có thể vâng dạ, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng.
Kể từ hôm đó, may mắn bất ngờ đã đến với gia đình tôi.
Cha tôi lên núi đào được một củ nhân sâm rất lớn, ông nhờ người quen mang lên thành phố bán cho mấy người nhà giàu, số tiền kiếm được nhiều đến nỗi chính ông cũng không tin mình lại may mắn đến mức đó! Bẵng đi mấy hôm sau, cha lại lên núi, lại đào được củ nhân sâm thứ hai, so với củ nhân sâm lần trước còn lớn hơn!
Lần này cha đích thân lên thành phố để bán củ nhân sâm đó, vì bà tôi dặn chuyện này nên giữ kín, để nhiều người biết không tốt chút nào.

Cứ như vậy trong vòng một tháng, cha tôi đào được tổng cộng 18 củ nhân sâm, tiền bán được không chỉ đủ xây nhà mới, mua xe mới, mà còn dành ra được một khoản tiết kiệm không nhỏ.
Tôi cũng không hiểu cha gặp vận gì mà lại số đỏ như vậy, hôm đó tôi mon men đến hỏi cha, nhà mình đã có nhiều tiền vậy rồi, thế thì tôi có được lên thành phố học đại học không?
Cha tôi chẳng cần suy nghĩ gì, đồng ý với tôi ngay lập tức.

Tôi rất ngạc nhiên, hỏi lại một lần nữa cho chắc, vì cha rất nghe lời bà, chỉ cần bà không đồng ý, là tôi sẽ không được học đại học, phải lấy chồng sớm giống như hai chị tôi thôi.
Cha tôi nói tôi không cần lo cái gì cả, chính bà nói với cha để cho tôi đi học đại học, vì lần này gặp may cũng là nhờ phúc của tôi.

Tôi ngạc nhiên muốn rớt luôn mắt ra ngoài, sao lại là phúc của tôi được?
Tôi nhìn cái đèn lồng trắng treo trước cửa nhà, trong lòng hoài nghi càng sâu.
[...]
Đó là chuyện của hai năm trước.

Bây giờ tôi đã hai mươi tuổi, đang học năm hai ngành thiết kế thời trang.

Mỗi năm đến dịp Trung thu, dù bận đến mấy tôi cũng cố gắng về nhà đón Trung thu cùng gia đình.

Một phần là ở trên thành phố xa nhà tôi thấy rất cô đơn, nhưng một phần cũng vì tôi thấy lo lắng sợ hãi.....
Vì cứ đến dịp Trung thu là y như rằng, mấy đêm liền trước ngày Trung thu tôi lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Một người đàn ông dáng người cao ráo, đeo mặt nạ che mất nửa mặt, trên tay cầm cái đèn lồng màu trắng giống y hệt cái đèn lồng bà tôi treo trước cửa nhà, vẫy vẫy gọi tôi:
"Tiểu Đình, đi theo tôi!"
Tôi lớ ngớ hỏi lại:

"Anh là ai? Tôi có quen gì anh đâu?"
Anh ta chỉ cười cười, một nửa khuôn mặt không bị che để lộ ra đường nét tinh xảo, thật ra nếu không bị ám ảnh bởi cái đèn lồng trắng, có lẽ tôi đã đi theo anh ta vì tật mê trai rồi!
Trung thu năm nay đột nhiên cha gọi cho tôi nói không cần về nữa.

Tôi phát hoảng, sao cha lại nói vậy chứ? Cả nhà không muốn nhìn bản mặt này của tôi nữa sao?
Mặc cho tôi khóc lóc van xin đủ kiểu, thậm chí tôi đến đường cùng phải thú nhận tôi sợ ma lắm, tôi muốn về nhà để an toàn hơn, vậy mà cha vẫn lạnh lùng nói: "Không!"
Nói tôi lớn rồi, hai mươi tuổi rồi, chỉ vì sợ ma mà đòi về nhà với cha mẹ, nói ra không sợ đám trẻ trong thôn cười cho muối mặt à?
Tôi ấm ức không biết phải làm sao, gần đến ngày Trung thu, những giấc mơ đó càng xuất hiện nhiều, thậm chí không cần đợi đến đêm, chỉ cần tôi ngủ trưa, hoặc ngủ gật trên lớp, cũng đều mơ thấy giấc mơ đó.

Bạn bè tôi đứa nào cũng đã có bạn trai, đêm Trung thu chúng nó đều đã có hẹn, tôi chẳng có ai ở cùng cho bớt sợ cả!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play