Thấy chúng tôi đều cảnh giác nhìn mình, Tiểu Song xấu hổ sờ mũi: "Tôi chỉ muốn chào hỏi thôi, không có ý định nào khác."
A Kỳ đi tới đứng cùng tôi: "Bây giờ đã có mảnh vỡ, cô có thể ra ngoài rồi."
Tiểu Song lo lắng muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng cúi đầu.
Tôi liếc nhìn hai người, khẽ cười: "Ai nói chỉ có mình tôi mới có thể ra ngoài? Tên vô diện đâu nói chỉ có một người cầm mảnh vỡ mới có thể ra ngoài mà."
A Kỳ và Tiểu Song kinh ngạc ngước mắt.
Tôi để chiếc kẹp tóc vào giữa: "Mọi người cùng cầm kẹp tóc đi."
Cả hai duỗi tay.
Quả nhiên giây tiếp theo, tiếng của tên vô diện lần nữa vang lên: "Chúc mừng những người chơi đã thu thập được xích ma khóc có thể dẫn thẳng đến lối ra, hiện tại có mười tám người còn sống."
Tên vô diện dừng lại mấy giây, trầm giọng hỏi: "Các bạn đã sẵn sàng chưa?"
Hắn bật cười: "Truyền tống bắt đầu."
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Song đột nhiên giật lấy chiếc kẹp tóc, may mà tôi đã có chuẩn bị.
Ngay khi chiếc kẹp tóc sắp bị giật đi, tôi đánh thẳng vào lồ ng ngực cậu ta.
Sau đó một tia sáng lóe lên, tôi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt, tôi đã ở bên ngoài gác mái.
Sức mạnh vốn đang bị mất lập tức dâng trào, cơn mệt mỏi bị cuốn bay, khả năng triệu hồi quỷ thần cũng được lấy lại.
Gần bình minh rồi.
Nhưng lúc này xung quanh tôi không có ai khác, thời điểm Tiểu Song muốn cướp mảnh ghép, tôi đã cản cậu ta lại, theo lý mà nói A Kỳ sẽ ra ngoài cùng tôi, nhưng hiện tại tôi ở đây chỉ có một mình mình.
Tôi chợt nhớ lúc mới vào căn gác, mọi người đều tản ra các địa điểm khác nhau, có lẽ lần này cũng vậy.
Tôi tranh thủ thời gian chạy về phía gác mái, hy vọng có thể giải cứu những người còn sống trước bình minh.
Nhưng vừa xoay người, tôi lại cứng đờ.
Đứng trước mặt chính là người tôi đã tìm kiếm mấy trăm năm qua.
Như ngược dòng quá khứ.
Người đàn ông cười hỏi: "Con lấy được xích ma khóc chưa?"
Tôi ngơ ngác nhìn ông ta, đến khi hoàn hồn lập tức triệu tập quỷ thần tấn công.
Nhưng đòn công kích mạnh mẽ của tôi chỉ là trò trẻ con trong mắt ông ta.
"Hạ Hầu Thu, con quên rồi sao? Tất cả kỹ năng của con đều do ta dạy."
Ông ta nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay tôi, tôi có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
"Sư phụ."
Viên Cương buông tay, khẽ cười: "Mấy trăm năm không gặp, vẫn tốt chứ?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Rất tốt, không phải người cũng không phải nga thì làm sao xấu được?"
Nhìn người trước mặt, ký ức tôi lập tức trở về cái đêm của mấy trăm năm trước.
Lúc đó tôi chỉ là một đứa bé bình thường, vì chiến tranh mà cả nhà đều chết, một mình tôi lang thang không biết bao lâu.
Sau đó, Viên Cương đưa tôi đến làng Viên Gia.
Ban đầu ông ta đối xử với tôi rất tốt, thậm chí còn đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.
Sau này tôi mới biết ông là đại sư của làng Viên Gia chuyên giải quyết ma quỷ, được rất nhiều người kính trong.
Trong mắt mọi người Viên Cương là một vị thần, nhưng chỉ có tôi biết ông ta điên cuồng thế nào.
Tổ tiên của Viên Cương là thông linh sư thế hệ đầu tiên, khi ấy nhà họ Viên vô cùng thịnh vượng, nhưng không biết tại sao về sau gia tọc họ không còn trở thành thông linh sư nữa.
Dù Viên Cương có sức mạnh thế nào thì cũng không thể triệu tập quỷ thần.
Ông ta một mực muốn chứng minh mình có thể trở thành thông linh sư sư kể cả khi không có năng lực đặc biệt của thông linh sư.
Do vậy Viên Cương bắt đầu nghiên cứu cách tạo ra một thông linh sư.
Trước tôi, ông ta đã nhận nuôi hơn chục đứa trẻ nhưng chẳng còn ai sống sót sau cuộc huấn luyện khắc nghiệt.
Tôi may mắn vượt qua vòng sàng lọc đầu tiên, nhưng rồi lại bước vào một vực thẳm khác, bắt đầu cuộc sống ba mươi chín năm bị nhét trong bình.
Viên Cương nhét tôi vào một cái bình, mỗi ngày thêm rất nhiều thứ kỳ lạ vào cho đến khi cơ thể tôi ngừng phát triển.
Ông ta buộc tôi phải học thuộc tất cả phép thuật và bùa chú, hằng ngày sẽ đến kiểm tra bằng các loại độc dược, chỉ cần bất cẩn, tôi có thể chết bất cứ lúc nào.
Tôi từ sợ hãi đến tuyệt vọng, cuối cùng ngoan ngoãn chấp nhận.
Đến một ngày hình như tôi thấy được những thứ không thuộc về nhân gian này.
Tôi theo bản năng niệm chú, sau đó, vô số quỷ thần xuất hiện ngay sau lưng tôi, tôi nhân cơ hội mở nắp bình trèo ra ngoài.
Nhưng vì không thể khống chế cảm xúc, quỷ thần được triệu hồi càng lúc càng nhiều, cuối cùng toàn bộ làng Viên Gia đều tràn ngập tiếng hú hét của ma quỷ, rất nhiều người dân đã phải chết.
Tôi muốn tìm Viên Cương báo thù nhưng lại phát hiện trong phạm vi trăm dặm không có dấu vết của ông ta, cứ như người đàn ông này đã bốc hơi khỏi thế giới.
Tôi cứ mãi sống trong nỗi ám ảnh trả thù như thế, mấy trăm năm chớp mắt trôi qua.