"Bà mối" Phùng vô cùng hài lòng với thái độ của anh, nguyên một đường đi đều luôn miệng nói về điểm tốt của người bạn kia. Xinh đẹp như thế nào, tài giỏi như thế nào, tính cách tốt như thế nào.. anh nhất định sẽ rất thích!
Hứa Nhiên nhìn nhìn cô nàng, lâu lâu đáp lại vài câu. Anh không có hứng thú với chuyện xem mắt làm mối này lắm, nếu không có Phùng Nguyệt Hi, các mối quan hệ của anh chỉ loanh quanh đâu đó một số người cùng khoa.
Nói thật, Hứa Nhiên rất ít bạn. Bơit vì con người anh vốn thích một mình, yên tĩnh, sống khép kín. Nhưng kể từ khi quen biết Phùng Nguyệt Hi, anh tựa như trở thành một con người khác. Anh ra ngoài nhiều hơn, có nhiều bạn bè mới hơn, tính cách cũng dần cởi mở, tươi sáng hơn.
Thật ra, nói về duyên phận quen biết của anh với Phùng Nguyệt Hi, kỳ thực có thể kể rất ngắn gọn như thế này - mối quan hệ giữa người từ chối và người theo đuổi.
Hứa Nhiên học khoa kiến trúc, là giáo thảo, thì Phùng Nguyệt Hi cũng như vậy. Chỉ khác là cô ấy là hoa khôi nhỏ hơn anh hai năm, cũng xem là đàn em của anh. Hai người ngoại trừ cùng một ngành học thì vốn chẳng có liên quan gì đến nhau cả.
Nhưng đột nhiên vào một năm trước Phùng Nguyệt Hi bất chợt tỏ tình với anh. Tuy rằng bất ngờ, Hứa Nhiên vẫn lịch sự từ chối!
Sau đó theo lời Phùng Nguyệt Hi giải thích sau này thì có lẽ là cách thức từ chối của anh lúc đấy rất dịu dàng (), để lại cho cô ấy mặt mũi và cảm giác được tôn trọng, vậy nên sau đó cô ấy không những không chết tâm mà còn theo đuổi anh mãnh liệt hơn nữa!
Điểm này đến bây giờ Hứa Nhiên vẫn còn thắc mắc, rốt cuộc Phùng Nguyệt Hi thích anh từ khi nào? Vì sao lại thích? Chẳng lẽ chỉ bởi vì khuôn mặt và tính cách của anh hợp gu cô ấy thôi sao?
Hơn nữa, anh thật sự không nhớ ra mình đã gặp Phùng Nguyệt Hi ở nơi nào. Nếu không, hai người vốn xa lạ, sao có thể nói thích là thích? Vậy cũng quá vô lý!
Thời điểm đó mọi người đều gọi cô ấy là liếm cẩu của Hứa Nhiên, nhưng cô ấy thậm chí còn không quan tâm người khác nói gì. Nếu như chỉ là sự yêu thích chóng vánh, cô ấy sẽ không màng đến danh sự của bản thân như vậy sao?
Tuy Hứa Nhiên không có suy nghĩ tình cảm nam nữ với Phùng Nguyệt Hi lúc đó, tất nhiên là bây giờ cũng không có. Nhưng hảo cảm của anh với cô ấy lại rất cao. Chỉ qua vài lần nói chuyện, Hứa Nhiên đã có thể biết được cô gái này là một người tốt, là người rất đáng để giao lưu.
Bởi vì Phùng Nguyệt Hi vừa có khuôn mặt đẹp, không những khiến người ta yêu thích, mà tính cách còn hào phóng, thân thiện. Ai mà không thích một người vừa có ngoại hình, tính cách lại tốt chứ?
Con người thường yêu cái đẹp. Và Hứa Nhiên cũng như vậy. Chỉ tiếc là cái tính "quá thân thiện" này của Phùng Nguyệt Hi hình như đã chọc giận tới Cung Thời An.
Nếu không phải nhờ anh can ngăn, Cung Thời An có lẽ đã định dùng thủ đoạn để ép Phùng Nguyệt Hi rời khỏi trường. Anh cũng không hiểu vì sao hắn lại muốn làm như vậy, nhưng suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là lập tức ngăn cản hắn.
Hứa Nhiên vừa dỗ vừa răn, cuối cùng khó khăn lắm mới thuyết phục được Cung Thời An. Hắn chỉ tạm thời bỏ qua với điều kiện là anh phải nhanh chóng xử lý mớ rắc rối này, cắt đứt tâm tư của cô gái kia.
Nhưng Phùng Nguyệt Hi cũng không phải một cô gái dễ bắt nạt. Người ta càng cấm cô ấy làm cái gì, cô ấy càng muốn làm cái đó. Không biết nghe phong phanh tin tức từ đâu, cô ấy biết được Cung Thời An đối với mình có ác cảm. Vậy là càng đối tốt với Hứa Nhiên hơn trước. Cung Thời An mỗi ngày đều có thể thấy Hứa Nhiên đem đủ loại quà tặng về nhà, hắn tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng có anh ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn lại không thể làm gì được.
Nói chung là vào thời điểm đấy, có thể dùng từ tình thế "căng như dây đàn" để miêu tả mối quan hệ giữa ba người.
Hứa Nhiên kẹt giữa hai người. Một bên là Phùng Nguyệt Hi nhiệt tình theo đuổi, làm đủ trò lãng mạn sến súa, một bên là Cung Thời An tức giận đùng đùng, nói cô ấy không xứng với anh, luôn miệng đòi đi đánh người.
Hứa Nhiên nghe hai người cãi nhau đến đau đầu, suy nghĩ rất lâu, anh nghĩ chuyện này nếu như không giải quyết thỏa đáng, ai cũng đều không thoải mái. Huống chi, Phùng Nguyệt Hi cũng đã phải chịu khá nhiều điều tiếng trong trường, Hứa Nhiên cũng khó chịu thay cô ấy.
Vậy nên anh quyết định hẹn riêng cô ấy nói chuyện.
Hứa Nhiên nhớ lại, anh đã bày tỏ rất thẳng thắn rằng bản thân không thích cô ấy, mong cô ấy có thể dừng việc theo đuổi như vậy lại, vì điều đó mang đến ảnh hưởng rất xấu cho cô ấy, và cũng khiến anh có phần hơi ái ngại.
Nhưng Phùng Nguyệt Hi - người sống theo chủ nghĩa kệ mẹ miệng đời, dù anh có nói ra sao cũng không chịu từ bỏ. Dù có lấy lý do gì ra thì cô ấy cũng đều có thể phản bác rất trơn tru.
Hết cách, anh đành nói với cô rằng bản thân đang thích một người, thích từ rất lâu rồi, hơn nữa cũng sẽ không có ý định thích người khác.
Ai ngờ được Phùng Nguyệt Hi nói rằng cô ấy không ngại làm lốp dự phòng!
Cô ấy có thể đợi đến lúc anh không thích người kia nữa, sau đó nhận ra lốp dự phòng mới là chân ái, quay đầu liền ở bên cô ấy!
Hứa Nhiên đỡ trán, lắc đầu ngao ngán. Lần đầu tiên gặp trường hợp khó đối phó như này trong đời, anh ngoài ôm đầu cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Anh bèn dùng tới hạ sách, dứt khoát nói mình là gay, người anh thích cũng là con trai, vậy nên anh không thể yêu hay để cô ấy làm lốp dự phòng được.
Hứa Nhiên cũng không biết vì sao vấn đề nhạy cảm như vậy anh lại có thể nói ra với một cô gái mới quen. Nhưng có lẽ bởi vì cảm giác Phùng Nguyệt Hi đem đến cho anh quá đỗi thoải mái, giống như người thân trong nhà. Vậy nên anh mới có thể tự nhiên bộc bạch cho cô ấy mấy lời trong lòng bình thường không dám nói với ai này.
Tự thâm tâm anh cũng muốn như bao người khác, có một người bạn thật sự thân thiết để chia sẻ những bí mật thầm kín của mình.
Nhưng cũng không ngoài dự đoán của anh, sau khi nghe xong lời anh nói, biểu cảm trên mặt Phùng Nguyệt Hi khẽ đông cứng lại.
Cô gái nhỏ chết lặng.
Thật lâu sau khi sự im lặng chết chóc qua đi, Phùng Nguyệt Hi mới mang vẻ rụt rè không dám tin hỏi lại: "Anh.. anh thật sự là đồng tính?"
Người đầu tiên cô ấy thích lại là đồng tính sao? Không phải ai khác mà lại là Hứa Nhiên - nam thần trong lòng cô ấy sao?
Hứa Nhiên nhìn cô, nhẹ nhàng mỉm cười. Mong cô có thể thấy khó mà lui: "Ừm."
Phùng Nguyệt Hi: "Em không tin!"
Hứa Nhiên: "..."
"Em có rất nhiều người bạn là gay, nhưng không một ai giống như anh cả. Con mắt nhìn người của em trước giờ vẫn rất chuẩn, em nhìn qua một lần là biết, anh nhất định không phải là gay!"
Hứa Nhiên: ".. nhưng anh đúng thật là thích con trai."
Phùng Nguyệt Hi nghe vậy thì cứng đờ cả người, xịt keo ngay tại chỗ. Cô ấy nhìn Hứa Nhiên vẻ mặt không có chút gì giống như đang nói giỡn, nội tâm dần dần sụp đổ.
Thời gian yên lặng qua đi, Hứa Nhiên không nhịn được nói: "Anh biết em đang cảm thấy rất thất vọng. Nhưng anh cũng không có cách nào thay đổi được điều này, chỉ mong em.."
"Em biết rồi!"
Hứa Nhiên: ".. em biết cái gì?"
Phùng Nguyệt Hi khịt khịt mũi, đập bàn nói: "Nhiên ca, em hỏi anh, có phải trước giờ anh chưa từng thích người nào đồng giới, người đó là người đầu tiên khiến anh có cảm giác, đúng không?"
".. đúng vậy."
"Vậy nếu như người đó hôn anh, anh cảm thấy thế nào?"
Hứa Nhiên mở to mắt, khuôn mặt đỏ bừng lên như gấc. Anh lắp bắp nói: "Em.. em nói gì vậy? S.. sao em là con gái mà.."
"Ai da, anh đừng có lắp ba lắp bắp nữa, không có giống đàn ông gì hết! Bây giờ anh cứ thành thật trả lời em đi! Anh cảm thấy thế nào?"
Hứa Nhiên mím môi, mang tai đỏ bừng bừng. Dưới ánh mắt mong chờ của Phùng Nguyệt Hi, anh lí nhí nói: "Tất nhiên là thích.."
Có ai mà không muốn được skinship với người mình thích chứ? Anh tất nhiên cũng không ngoại lệ rồi.
Phùng Nguyệt Hi mím chặt môi, như đang nén ý cười. Co ấy ho nhẹ một tiếng, lại đặt câu hỏi: "Vậy.. anh thử tưởng tượng nữa xem, nếu như có một người con trai khác không phải là người đó cưỡng hôn anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?"
Còn thấy thế nào được nữa?
Hứa Nhiệ không do dự hỏi lại: "Không phải người mình thích sao có thể hôn được?"
Phùng Nguyệt Hi: ".. má, không phải thế, ý em là anh có từng tưởng tượng được việc mình sẽ yêu đương cùng một người đàn ông khác trong tương lai chưa? Đúng, chính là như vậy đó! Anh cảm thấy thế nào?"
"Không. Anh sẽ không hẹn hò với người khác." Hứa Nhiên thẳng thừng nói chắc như đinh đóng cột: "Anh không có ý gì cả, nhưng tưởng tượng đến.. cứ cảm thấy quái quái! Anh nghĩ mình không làm được đâu."
Phùng Nguyệt Hi: "Vậy nếu là cái người anh thích kia đề nghị hẹn hò với anh thì sao?"
Hứa Nhiên: "Vậy thì được."
Có ai có thể khiến anh yêu thích như Cung Thời An chứ. Trên đời này, chỉ e rằng có một mình hắn mà thôi. Anh thực sự chưa từng.. chưa từng nghĩ đến viễn cảnh ở bên một người khác.
Phùng Nguyệt Hi: "..."
Tiêu chuẩn kép thật là quá đáng sợ!
"E hèm, vậy thì đúng rồi, A Nhiên, anh vốn không phải thuần gay! Anh vẫn có thể thích con gái mà!"
Hứa Nhiên: "Ý em là?"
"Ý em là anh không phải gay, thật ra anh vẫn có thể chấp nhận tình cảm của em.." Phùng Nguyệt Hi nhìn thấy Hứa Nhiên hơi mở to mắt, vội vàng nói tiếp lời: ".. nhưng ý của em không phải như thế. Sau khi nghe anh nói rõ ràng, em cảm thấy mình có thể buông bỏ được rồi, vậy nên anh không cần phải lo lắng vấn đề em theo đuổi anh nữa đâu."
"Vậy sao? Vậy cũng tốt.."
Kỳ thực anh cũng không có gì đáng để cô ấy thích cả. Cứ để Phùng Nguyệt Hi tiếp tục đi về phía trước, cô ấy nhất định sẽ gặp được người càng tốt hơn.
"Nhưng mà chuyện cấp bách hiện tại là.."
Hứa Nhiên: "Là?"
"Chuyện tình cảm của anh!"
Hứa Nhiên: "?"
Phùng Nguyệt Hi nhìn biểu cảm như vừa dẫm phải bãi shit của Hứa Nhiên, cười hì hì nói: "Hừm.. em có một cái tật, đó là rất hứng thú với chuyện tình cảm của người khác. Nhất là với những người đặc biệt như anh vậy!"
Hứa Nhiên: "?"
"Thế này đi, anh có cần em tư vấn tình cảm cho không? Có thể nói ra với em. Mặc dù em chưa từng có kinh nghiệm thực tế, nhưng lý thuyết về tình trường thì em lại một bụng đấy!"
Hứa Nhiên: "Không cần đâu. Anh không có nhu cầu."
"..."
Bầu không khí cứ thế bị đông cứng trong sự ngượng ngùng.
Cuối cùng dưới sự nài nỉ của Phùng Nguyệt Hi, Hứa Nhiên cũng lắc đầu bỏ cuộc. Anh kể cho cô ấy nghe về mối tình thầm kín của mình, tất nhiên là lược bỏ đi những chi tiết khiến cho người ta liên tưởng đến đó là Cung Thời An.
".. em hiểu rồi." Sau khi nghe xong, Phùng Nguyệt Hi liền lâm vào trầm mặc.
Hứa Nhiên không biết cô ấy đang nghĩ gì, chỉ có thể ngồi một bên căng thẳng chờ đợi.
Nghĩ lại, anh có hơi hối hận rồi. Sao anh có thể tin tưởng một cô gái mới lần đầu gặp mặt đến mức đem bí mật của mình kể cho cô ấy nghe chứ?
May mắn là Phùng Nguyệt Hi có vẻ rất tôn trọng anh, không hề có ý định truy hỏi người anh thích, cũng không hề hỏi thêm về câu chuyện của anh khi anh không nhắc đến. Đây cũng chính là điều anh thích nhất ở cô nàng này cho tới tận bây giờ.
Nhiệt tình, nhưng cũng hiểu chuyện.
Một cô gái có nhiều điểm tốt như vậy, đoán chắc nếu như Hứa Nhiên không gặp Cung Thời An trước, anh nhất định sẽ rất thích cô ấy.
"Được rồi, Nhiên ca, em nghĩ xong rồi." Phùng Nguyệt Hi bất chợt nói: "Sau đây, xin anh hãy nghiêm túc trả lời những câu hỏi của em."
Hứa Nhiên: ".. được, em nói đi."
Phùng Nguyệt Hi: "Thứ nhất, anh nói anh thích người đó rất lâu rồi, em đoán có thể là đã vài năm. Vậy tại sao anh không tỏ tình với cậu ta?"
Hứa Nhiên: "Bởi vì cậu ấy là trai thẳng, tỏ tình.. tụi anh có thể sẽ không làm bạn được nữa."
Phùng Nguyệt Hi: "Được, em hiểu rồi. Nhưng em muốn hỏi, sao anh có thể xác định cậu ta là trai thẳng? Có căn cứ nào không? Hay anh mặc định cho rằng tất cả đàn ông con trai trên đời này đều là thẳng hết?"
"Xác định. Cậu ấy sẽ không thích anh đâu."
Còn căn cứ..
Hứa Nhiên thử suy nghĩ qua, rồi mơ hồ nói: "Cậu ấy đã trải qua rất nhiều mối tình, hơn nữa, cậu ấy cũng có vẻ.. không thể nói là quá kỳ thị, nhưng cũng không thích người đồng tính. Điểm này anh có thể xác nhận."
Nếu Cung Thời An thực sự có một chút tình cảm gì đó với anh, hoặc giả như hắn là gay, vì sao anh cố tình bày ra nhiều tư thế mờ ám như vậy, hắn vẫn không có chút động tĩnh gì?
Đúng vậy. Hứa Nhiên đã rất nhiều lần tự phối đồ cho mình thật đẹp, mỗi lần ra ngoài đều trau chuốt bản thân thành một cái sào đồ hiệu di động, chính là vì để luôn xuất hiện trước mặt Cung Thời An với dáng vẻ hoàn hảo nhất. Còn về nhà, nơi ở chỉ có hai người, anh luôn cố ý mặc quần áo mỏng để lộ da thịt.
Thậm chí là việc tiếp xúc cơ thể với Cung Thời An đều là do anh sắp đặt.
Mục đích chính là để xem thử phản ứng của hắn. Anh muốn biết.. rốt cuộc hắn có suy nghĩ kia với anh không!
Nhưng mà cũng không có.
Hắn đối với anh hoàn toàn không có dục vọng. Đã lâu như vậy rồi, hầy.. không nói nổi nữa, anh đã sớm chết tâm.
Phùng Nguyệt Hi cắn cắn môi, có vẻ câu trả lời của anh không được hợp ý cô ấy cho lắm.
Cô ấy xoa xoa tay trên đầu gối, vò đầu bứt tóc, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì rất quan trọng. Lát sau, cô ngẩng đầu lên, đột nhiên nói một câu rất lạ: "Vậy chi bằng bỏ đi!"
"Hả?"
"Nhiên ca, dựa vào những câu hỏi anh trả lời em vừa rồi, có thể kết luận người anh thích đúng là trai thẳng rồi. Và nếu cậu ta thật sự như anh nói, không có hảo cảm với người đồng tính, anh vạn nhất đừng có tỏ tình! Hai người thật sự sẽ vì vậy mà rạn nứt quan hệ đấy!"
"Vậy nên em mới bảo là anh hãy bỏ đi! Cả một khu rừng rộng lớn như vậy, hà cớ gì anh phải cố chấp treo mình trên một cành cây chứ?" Phùng Nguyệt Hi vỗ lên tay anh một cái: "Theo em thấy, anh chỉ thích mỗi mình người kia là con trai, anh không thể tính là gay được. Chưa có cơ sở để kết luận anh sẽ lại thích một người con trai khác! Có thể là cậu ta mang đến cho anh cảm giác mới mẻ, khác lạ, nên anh dần dần rung động với cậu ta. Nhưng mà anh trước giờ lại chưa từng quen qua con gái, sao anh có thể chắc chắn mình không thích phụ nữ chứ? Anh có biết phụ nữ bây giờ có bao nhiêu điểm tốt không? Vừa có thể làm việc nhà, vừa có thể kiếm tiền, sinh con!"
"Đàn ông cũng có thể kiếm tiền, làm việc nhà. Còn sinh con, kỳ thực có thể nhận con nuôi học mướn người đẻ thuê. Y học bây giờ rất phát triển, anh không ái ngại vấn đề này!"
"Anh cố chấp thật đấy. Vậy bây giờ em hỏi anh nhá, anh cảm thấy em thế nào?"
"Tất nhiên là rất tốt rồi. Em vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, tính cách cũng tốt, hẳn là rất được yêu mến."
Phùng Nguyệt Hi bất ngờ được khen ngợi mặt hơi đỏ lên, cô ấy ho nhẹ một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, lại hắng giọng nói: "Vậy tại sao anh không hẹn hò với em?"
"Vì anh đã thích người khác rồi!"
"Vậy nếu như người đó không xuất hiện trong cuộc đời anh, mà người trước tiên anh gặp lại là em, vậy thì anh có thích em không?"
Vấn đề này thật khó trả lời.
Bởi vì Hứa Nhiên căn bản chưa từng nghĩ tới việc Cung Thời An sẽ không có mặt trong cuộc đời của anh. Hình như trong tiềm thức anh vốn đã mặc định Cung Thời An sẽ xuất hiện ở đó.
Bởi vì vào thời điểm anh và hắn gặp nhau, vận mệnh hai người các anh đã được buộc chung với nhau rồi.
Hứa Nhiên trầm mặc không nói. Phùng Nguyệt Hi lại cho rằng sự trầm mặc này chính là đồng ý, bèn gật đầu nói tiếp: "Anh thấy đó, anh vốn không phải là gay. Anh cũng đã biết người kia là trai thẳng, biết trước không có kết cục tốt, anh còn cố chấp làm gì? Chi bằng anh thử quen vài cô gái xem? Hoặc là tạm thời đừng gặp mặt người đó nữa, cân bằng lại cảm xúc, biết đâu một thời gian nữa anh sẽ không thích cậu ta nữa thì sao?"
"Anh chưa từng nghĩ tới việc này.."
"Vậy thì anh nên nghĩ tới đi." Phùng Nguyệt Hi nghiêm túc nói: "Nhiên ca, làm người phải suy nghĩ cho chính mình trước đã, rồi mới suy nghĩ cho người khác. Nếu như một việc làm đã biết trước kết quả sẽ thất bại, biết trước sẽ nếu cứ làm sẽ khiến cho anh đau khổ, anh vẫn sẽ muốn tiếp tục sao?"
Đúng thật là không muốn tiếp tục nữa. Nhưng anh đã thích Cung Thời An nhiều năm như vậy rồi, sao có thể nói không thích là không thích nữa?
Phùng Nguyệt Hi như nhìn thấu suy nghĩ của anh, nói: "Em biết có thể tạm thời anh vẫn chưa thể bỏ được. Nhưng anh suy nghĩ thử xem, mỗi ngày anh giảm sự yêu thích với cậu ta đi một chút, có phải sẽ có một ngày anh sẽ hoàn toàn buông bỏ được cậu ta không?"
"Ừm.."
Phùng Nguyệt Hi càng nói càng hăng, còn bắt đầu phân tích cả mặt lợi mặt hại cho Hứa Nhiên: "Em cảm thấy, nếu anh có thể thích con gái, đừng đâm đầu vào đám trai thẳng làm gì! Em có mấy người bạn gay, tụi nó cũng thích trai thẳng. Anh biết kết quả ra sao không? Tụi nó hoặc là bị tổn thương đến sống dở chết dở, hoặc là bị bỏ rơi, bịa chuyện nói xấu, khinh thường sau lưng, nói chung là ít ai có kết cục tốt lắm. Bây giờ chúng nó đều chuyển sang yêu những người trong giới hết rồi, vừa cùng lý tưởng, khuynh hướng, tư tưởng, chúng nó cũng không còn phải lo đông lo tây nữa. Như vậy cuộc sống có phải nhẹ nhàng hơn không?"
"Còn nữa, anh thích một tên trai thẳng, cứ xem như có một ngày cậu ta đồng ý yêu đương với anh. Nhưng mà sau này lớn hơn một chút, cậu ta suy nghĩ lại, mình cần phải nối dõi tông đường, mình cần phải kết hôn, mình cần phải có vợ hiền con thơ khiến cho cha mẹ hài lòng. Sau đó bỏ rơi anh, đi kết hôn sinh con với một cô gái khác, đến lúc đó anh phải làm thế nào đây? Hai người con trai quen nhau, anh không thể cho ba mẹ cậu ta một người con dâu đúng nghĩa, cũng đâu thể mang thai được đâu, đúng không?"
"Anh.." Hứa Nhiên mấp máy môi, muốn phản bác.
Anh tin Cung Thời An không phải người như vậy. Hắn sẽ không bỏ rơi anh.
Nhưng nghĩ lại, hình như anh chẳng có cơ sở hay chứng cứ nào để phản bác cả. Nếu Cung Thời An yêu đương cùng anh, ai có thể chứng minh hắn sẽ không thay lòng đổi dạ? Cuộc đời này dài như vậy, đâu ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.
Con người thích sự mới mẻ như Cung Thời An hắn, thực sự trên đoạn đường này sẽ vì anh mà dừng chân sao? Hay là khi nhìn thấy một nhành cỏ dại ven đường, một bông hoa hồng trong vườn hoa, hay bất kỳ thứ gì mới lạ khác, hắn sẽ ngay lập tức vứt bỏ anh?
Anh thì có tài cán gì mà có thể giữ được sự yêu thích của Cung Thời An mãi mãi chứ? Ngay cả chính anh còn không có niềm tin vào điều đó, sao nó có thể xảy ra được?
"Nhiên ca, anh cảm thấy nãy giờ em nói có lý không?" Phùng Nguyệt Hi đột nhiên thăm dò hỏi.
Hứa Nhiên hồi thần. Anh rũ mi, thử suy nghĩ, cảm thấy chỗ nào cũng đều thuyết phục, bèn gật đầu.
"Vậy thì đúng rồi! Nhiên ca, em nói anh nghe, anh không thích em, được thôi! Không sao hết! Em còn quen rất nhiều bạn nữ xinh đẹp khác, em có thể giới thiệu hết cho anh đó! Anh ưng ý ai em liền mai mối anh cho người đó, để anh thử yêu đương để quên đi người kia, được không? Anh thấy thế nào, ý kiến này không tồi chứ!"
Hứa Nhiên thực tình đã rất cảm động trước những lời cô nàng nói. Nhưng ý kiến này thì.. anh chê nha!
Hứa Nhiên không nhịn được bật cười: "Quen thử vài người.. lại còn giới thiệu hết cho anh, em đang muốn anh làm một hải vương hả? Hai tay hai em, trong lòng lại có một em khác?"
Phùng Nguyệt Hi xụ mặt xuống: ".. anh biết ý em không phải là vậy mà."
Hứa Nhiên không đáp nữa, cố ý nói lảng sang vấn đề khác.
Kể từ ngày đó, mỗi lần Phùng Nguyệt Hi nhắc tới vấn đề này, anh vẫn luôn cố ý lảng đi. Nhưng mà kéo dài không được bao lâu, anh vẫn bị cô ấy kéo đi tham gia mấy buổi gặp mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT