Hứa Nhiên tỉnh giấc vào buổi sáng sớm.

Anh như thường lệ đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, thay đồ. Đến bước thay đồ thì mới ý thức được mọi chuyện không đúng. Anh không bao giờ mặc một chiếc áo ôm sát như thế này để đi ngủ, vì sẽ rất khó chịu. Hơn nữa nhìn lại, chiếc áo này anh sớm đã không còn mặc đến nữa, đáng lẽ phải nằm trong hộc tủ mới phải.

Hứa Nhiên nháy mắt đã tỉnh táo lại. Anh lấy nước xốc lên mặt, khó khăn dụi dụi mắt, rồi nhìn khuôn mặt của mình, thần sắc tiều tụy và mệt mỏi của người trong gương khiến anh giật mình.

Hứa Nhiên bỗng chốc nhớ lại, tối qua anh đã đến hộp đêm, hơn nữa còn uống khá nhiều rượu, sau đó.. Đầu đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, giống như bị ai cầm búa phang vào vậy, khiến anh loạng choạng bám vào bồn rửa.

Một người nghiêm chỉnh, sống có giờ giấc và quan tâm đến sức khoẻ như anh, đêm qua chính là ngày đầu tiên ăn chơi phóng túng như vậy!

Nói đến nguyên nhân, thật ra cũng chỉ có một.

Chiều tối ngày hôm qua Phùng Nguyệt Hi gọi điện tới cho anh, tâm sự cùng anh một lúc thì cô nàng hỏi anh có rảnh không, tối cùng tụ tập. Vì dù gì hai người cũng lâu rồi chưa đi ăn cùng nhau. Hứa Nhiên cũng nghĩ chỉ là bữa ăn bình thường thôi, hơn nữa lần trước cũng đã từ chối cô ấy một lần, nên lần này chưa nói quá ba giây đã đồng ý.

Anh còn không hiểu sao giọng điệu của Phùng Nguyệt Hi trở nên phấn khích, còn bảo anh mau mau đến chỗ hẹn, cuộc vui dành cho anh sắp bắt đầu. Hứa Nhiên không hiểu chuyện gì, sợ rằng sẽ phải uống rượu nên mới bắt xe đến địa chỉ trong tin nhắn. Lúc đến mới há hốc mồm vỡ lẽ ra nơi tụ tập mà cô nàng này nói tới là một quán bar!

Còn là quán bar lớn nhất và nổi tiếng nhất trong thành phố! Nơi mà Cung Thời An và đám thái tử đảng hay lui tới.

Cũng đã lỡ nhận lời rồi, Hứa Nhiên không thể cứ thế bỏ về được! Vậy nên anh sớm đã dự định chỉ vào chơi một lúc rồi kiếm cớ ra về sau. Vì dù sao anh cũng không quen đến mấy nơi như thế này, không phù hợp với thân phận.

Ai ngờ được đám bạn Phùng Nguyệt Hi gọi tới cũng thật đông, cộng thêm cả anh là có khoảng hơn hai mươi mấy người, trong đó bất ngờ hơn là còn có có sự góp mặt của Tô Lam. Khi nhìn thấy anh, vẻ mặt của Tô Lam thoáng qua một nét kỳ quái, mặc dù đã bị cô ấy giấu đi rất nhanh nhưng anh vẫn tinh ý nhìn thấy.

Anh không hiểu vì sao cô lại tỏ thái độ kỳ lạ như vậy, nhưng cũng không quan tâm nhiều. Vì dù sao bỗng nhiên ngoài ý muốn gặp được người quen giữa một đám người xa lạ này, là anh thì anh cũng cảm thấy bất ngờ. Nhờ có sự xuất hiện của Tô Lam, tinh thần của anh cũng thả lỏng hơn nhiều.

Hứa Nhiên bắt đầu hòa nhập vào hội bạn này.

Dù sao mọi người trong đây đều không cách nhau bao nhiêu tuổi, tính cách còn rất cởi mở hòa đồng, chẳng mấy chốc mà anh cũng đã chiếm được cảm tình của mọi người. Kế hoạch ban đầu là đợi cho không khí dần nóng lên rồi âm thầm rời đi, nhưng hình như anh đã làm thân hơi quá lố, khiến cho một đám người khi nghe anh muốn rời đi đều nhao nhao giữ anh ở lại.

Hứa Nhiên vô cùng khó xử. Nhưng cuối cùng vẫn không muốn làm cho mọi người mất vui.

Vừa hay lúc này Cung Thời An lại nhắn tin cho anh, bảo rằng tối sẽ không về, bảo anh không cần đợi. Nghĩ đến hắn có thể lại đang ở bên một người nào đó vui vẻ, anh vô cớ cảm thấy tức giận. Nhưng cơn tức này, xả ra không được, ép xuống cũng không xong, giữ trong mình lại càng thêm khó chịu! Nghĩ đến uống rượu có thể giải sầu, anh liền quyết định phóng túng bản thân mình một lần. Dù sao Cung Thời An cũng không biết được, anh có gì phải sợ chứ?

Cung Thời An không phải vật sở hữu của anh, anh không thể quản lý hắn, cũng như việc hiện tại hắn cũng đâu có quyền quản lý anh.

Hứa Nhiên nói trắng ra là cũng rất muốn trải nghiệm thử, xem những nơi như thế này có điểm nào thú vị mà lại thu hút Cung Thời An ăn chơi thâu đêm suốt sáng như thế.

Đám bạn của Phùng Nguyệt Hi tuy nhìn qua bề ngoài có vẻ ăn chơi, nhưng kỳ thực đều là những người rất tốt, hiểu chuyện, tốt bụng lại rất nhiệt tình.

Ban ngày, họ cũng đều là những sinh viên đại học top đầu, cũng có việc làm thêm, chỉ là khi đêm xuống, muốn giải tỏa những căng thẳng và mệt mỏi suốt một tuần dài, họ mới cùng nhau tụ tập ở nơi này. Chủ yếu vẫn là để gặp mặt nhau, cùng nhau trò chuyện, vui chơi, tạo cho nhau một thời thanh xuân tươi đẹp.

Hứa Nhiên rất hâm mộ những cô cậu trẻ tuổi này, có dũng khí, có can đảm, có người kề cạnh, trong tuổi trẻ đầy nhiệt huyết này đã có nhau.

Mặc dù anh không may mắn có một nhóm bạn tuyệt vời như vậy, nhưng anh cũng đã gặp được Phùng Nguyệt Hi - đàn em khóa dưới từng thích anh, bây giờ lại là bạn thân của anh. Cũng đã quen biết Hạ Hi Văn - cô gái trong nóng ngoài lạnh, luôn miệng gọi anh là Nhiên ca. Còn có Bùi Thanh Vũ, dù cho hắn đã từng để lại cho anh những hồi ức không tốt, nhưng quãng thời gian hai người làm đồng nghiệp của nhau cũng đã từng khiến anh rất vui vẻ.

Cuối cùng là Cung Thời An, người anh thích. Hắn đã đồng hành cùng anh qua những năm tháng của tuổi trẻ, từ khởi đầu cho đến hiện tại, cũng đã cứu vớt anh vô số lần. Là hắn xua tan đi bóng tối xung quanh anh, là hắn hết lần này đến lần khác cho anh hơi ấm, là hắn cưng chiều anh, là hộ giáp bảo vệ anh, để anh hiện tại có thể tự tin mà đứng trước mặt mọi người.

Bởi vậy Hứa Nhiên vẫn luôn, rất trân trọng những khoảnh khắc tươi đẹp hiện tại.

Trời tối dần, không khí trong bar lúc đó cũng dần nóng lên. DJ bắt đầu chơi mấy bản nhạc cực hot.

Đám bạn của Phùng Nguyệt Hi liền nhao nhao kéo nhau đi nhảy nhót. Chỉ có Hứa Nhiên là ngại ngùng từ chối đi. Không ai thuyết phục được anh, nhưng bỏ anh ở lại thì ai cũng không nỡ. Vì thế cuối cùng Phùng Nguyệt Hi đã lựa chọn ở lại cùng anh.

Thật ra thì Hứa Nhiên khá bất ngờ, bởi vì anh đã nghĩ Tô Lam cũng sẽ không thích mấy trò nhảy nhót này mà ở lại. Nhưng mà cuối cùng cô ấy lại là người khởi xướng dẫn mọi người rời đi. Dáng vẻ vui cười trông còn thuần thục hơn mấy người bạn cùng hội.

Có lẽ Tô Tiểu Lam nhút nhát rụt rè mà anh quen sáu, bảy năm trước đã theo dòng thời gian mà trưởng thành hơn nhiều rồi.

Phùng Nguyệt Hi ở lại trò chuyện với Hứa Nhiên một lúc lâu, còn gọi cho anh một loại rượu gì đó rất hot để nhâm nhi. Còn cô nàng lại đột nhiên than đau bụng rồi vội vàng chạy đi. Ban đầu anh còn muốn đi cùng, nhưng Phùng Nguyệt Hi nói anh con trai đứng trực chờ trước cửa nhà vệ sinh nữ không tiện. Anh cũng cảm thấy có lý, nên liền quyết định ở đây đợi cô ấy về.

Hứa Nhiên đứng tại chỗ thưởng thức nhạc, cũng may là suốt thời gian đó cũng không có ai lại bắt chuyện với anh.

Anh cũng không biết loại rượu mà Phùng Nguyệt Hi gọi cho anh tên là gì, nhưng cảm giác uống vào rất ngon, khiến anh không nhịn được càng uống nhiều hơn! Vừa ngọt, vừa cay, lại hơi đắng nhẹ. Dễ uống hơn mấy loại rượu ủ lâu năm mà anh hay uống ở nhà ba mình nhiều.

Tửu lượng của anh thì vốn cũng không cao, vậy mà đến cuối cùng vẫn uống hết chai rượu. Có lẽ là do nó ngon và ngọt hơn mấy loại rượu bình thường nhỉ?

Anh nhớ lúc đó tâm trạng mình đột nhiên rất nhộn nhạo, thậm chí còn có phần hơi quá khích. Anh loạng choạng với tay về phía quầy bartender, muốn order thêm một chai nữa, nhưng lại luống cuống không nhớ ra tên gọi, sau đó không hiểu sao..

Không hiểu sao.. Gì nhỉ?

Trong đầu Hứa Nhiên bỗng xẹt qua khuôn mặt đầy phẫn nộ của Cung Thời An, anh liền giật mình mà lùi về sau. Chuyện gì xảy ra vậy?

Hứa Nhiên ôm đầu, chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, có cố gắng làm sao cũng không thể nhớ ra đoạn ký ức sau đó được.

Anh khó chịu đập vào đầu mình mấy cái, không khống chế được mà dùng lực rất lớn. Bất cẩn làm sao, anh vô tình đập tay vào bồn rửa mặt. Bồn rửa làm bằng loại gốm sứ cao cấp, lực đụng lại không hề nhẹ, xương bàn tay lập tức truyền đến cảm giác đau nhói như bị rạn xương, anh liền không tự chủ mà phát ra một tiếng rên.

Mẹ kiếp đau chết mất!

Hứa Nhiên nước mắt lưng tròng xoa cổ tay, cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Còn chưa kịp định thần lại, tiếng bước chân rầm rập đã lao vào phòng anh, sau đó dừng lại như đang nhìn trái ngó phải. Tiếng bước chân đến gần, sau đó cánh cửa trước mặt bị đạp hé ra.

Hứa Nhiên đứng ở bên trong giật mình lùi về sau, suýt thì bị đụng trúng.

Vẻ mặt đầy hốt hoảng của Cung Thời An xuất hiện ở cửa.

Hứa Nhiên đang tê rần cả tay, vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau cú đạp của hắn, nhăn nhó ngước lên. Cung Thời An nhìn vậy, vội vàng thu lại biểu cảm có phần hơi đáng sợ trên mặt mình, lo lắng tiến đến nắm kéo bắp tay anh, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Nhiên bị đau, nhất thời không phát hiện ra giọng điệu người trước mặt có điểm kỳ lạ, anh méo mó giơ bàn tay đau nhức lên: "Không cẩn thận bị đập trúng.."

"Để em xem thử."

Cung Thời An vội vàng xem xét sơ qua, lại không chú ý lực đạo, khiến cho Hứa Nhiên run tay một cái, đau đến nhe răng. Hắn nhíu mày, vội vàng nhẹ động tác lại.

Xương đốt bàn tay của Hứa Nhiên vì bị đụng trúng mà lúc này đã đỏ lên, có thể thấy không bao lâu nữa sẽ hình thành một vết bầm lớn.

"Anh ráng chịu đau một chút."

Cung Thời An từng có khoảng thời gian ở trong câu lạc bộ bơi lội của trường và đi thi đấu. Hắn cũng không ít lần gặp các chấn thương nhẹ ở tay, ở chân, huấn luyện viên giảng dạy hắn đã chỉ hắn một số động tác xoa bóp làm dịu cơn đau. Hắn đã từng thử qua, rất hiệu quả, chắc chắn có thể làm giảm cơn đau của Hứa Nhiên.

Hắn nhẹ nhàng xoa nắn xương đốt bàn tay của anh, bởi vì sợ anh bị đau mà động tác rất nhẹ nhàng. Chốc chốc lại dừng lại hỏi anh có đau không. Hứa Nhiên từ đau đớn ban đầu đến căng thẳng, dần dần thả lỏng, cuối cùng cảm giác được độ tê rần biến mất.

Anh nhẹ tránh khỏi tay Cung Thời An, thử xoay cổ tay một vòng, lại lắc tay mấy cái, mặc dù vẫn còn hơi đau nhưng cũng không tới nỗi không chịu đựng nổi như ban nãy nữa.

"Cảm ơn nhé Thời An. Em giỏi thật đấy! Đỡ đau hẳn luôn này." Hứa Nhiên xem xét bàn tay của mình, bỗng lo lắng: "Chắc sẽ không sưng lên đâu nhỉ?"

"Không sưng đâu, mấy ngày là khỏi thôi."

"Em thật là giỏi nha, cái gì cũng biết!"

Cung Thời An nhếch môi: "Thường thôi."

Hứa Nhiên cười lấy lòng, sau đó chỉ chăm chăm xem xét cánh tay mình. Đến khi bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện, sao cung Thời An còn chưa rời khỏi phòng tắm nữa? Hắn cũng đã xoa bóp cho anh rồi, còn ở đây làm cái gì vậy.. Không thấy kỳ lạ sao?

Anh ngẩng đầu lên nhìn Cung Thời An, cười ngượng, nói: "Thời An, em muốn đi vệ sinh hả?"

Cung Thời An nhíu mày, vẻ không hiểu: "Không có. Sao anh lại hỏi vậy?"

"Ơ ừm.. anh cũng không có ý gì, nhưng mà nếu không phải cần đi vệ sinh, vậy em còn đứng đây làm gì?"

".. anh.." Cung Thời An mấp máy môi, ánh mắt hơi tối lại: ".. không nhớ một chút gì sao?"

"Hả? Chuyện.. hôm qua anh uống say nên không nhớ rõ, nhưng mà chắc là anh đã gọi em đến đưa anh về đúng không? Lm phiền em rồi, nhưng cũng cảm ơn em nha. Giờ đó hôm qua cũng hơi trễ rồi, không làm phiền đến giấc ngủ của em chứ?"

"Không phải, anh.."

"Hả? Anh làm sao? Sao lại không nói nữa?"

Cung Thời An nhìn xoáy sâu vào Hứa Nhiên, hai đôi mắt sáng ngời chạm thẳng vào nhau, Hứa Nhiên ngại ngùng quay đầu đi. Hắn phát hiện, anh quả thật nói chuyện rất ngây thơ, đúng là cái gì cũng không nhớ.

Cung Thời An bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm, hắn thở ra một hơi, phẩy tay nói: "Quên đi, không có gì đâu. Em làm xong bữa sáng rồi, anh mau ra ngoài ăn nha." Nói xong rồi thì trực tiếp đi ra ngoài.

"Ừm." Giọng nói yếu ớt của Hứa Nhiên vang lên từ phía sau.

Kỳ lạ, thái độ của Cung Thời An cứ lấp lửng kiểu gì ấy, hay là hôm qua trong cơn say anh lại làm điều gì không thể miêu tả rồi?

Đừng nói là anh đã làm chuyện gì mất mặt lắm nha, nên trông hắn mới lúng túng như vậy..

Anh ói ở ngoài đường hả? Hay là la hét, khóc lóc om sòm? Nghĩ lại thì cũng không đúng, con người anh ý thức giữ gìn hình tượng rất cao, dù nội tâm có yếu đuối đến mức nào, cũng không thể trái lương tâm làm ra những loại chuyện thô thiển như vậy chứ?

Hứa Nhiên cứ suy nghĩ mãi, đến tận lúc ra ngoài phòng ăn cơm, anh vẫn không tài nào nhớ ra được rốt cuộc đêm qua mình đã làm gì. Cung Thời An đang sắp đũa, đợi anh vừa ngồi xuống thì đánh mắt qua nhìn một cái, tiếp tục sắp đũa, vờ như vô ý nói: "A Nhiên, lần sau anh đừng đến mấy nơi như quán bar nữa, không tốt đâu."

Còn hắn đến đó thì tốt sao?

Trong lòng Hứa Nhiên âm thầm không phục, nhưng ngoài mặt lại tự nhiên gật đầu: "Ừm, lần đầu đi thử cho biết, cũng không vui như anh tưởng tượng. Không nhất thiết phải thử lại."

Nhưng món đồ uống hôm qua thì lại rất ngon, tiếc là nồng độ quá mạnh.

Vừa ngọt, vừa đắng, lại vừa bùi, thứ rượu ngon như vậy, vừa nhắc lại làm anh muốn thử lại! Hay là.. lần sau anh lại lén đến đấy, uống một ly rồi về? Dù sao chỉ cần không để Cung Thời An biết, hắn sẽ không thể làm gì anh được!

Nghĩ thế, Hứa Nhiên lại vô thức liếm môi.

Cung Thời An nhìn anh, ánh mắt đen nháy sâu hun hút. Hắn tự nhiên rót một cốc nước từ trong bình đun, sau đó đẩy tới trước mặt anh. Hứa Nhiên còn chưa kịp hỏi là gì, Cung Thời An đã như biết trước, nói: "Nước chanh mật ong, giúp giải rượu. A Nhiên, tửu lượng của anh thấp, sau này không nên uống rượu có độ cồn cao như vậy nữa."

".. ừm, anh biết rồi."

Hứa Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, không phát hiện ra lời nói của hắn có gì kì lạ. Anh cầm cốc nước lên, ngửi thử, thấy mùi mật ong khá thơm, liền ngửa cổ lên uống. Nước vừa chạm đến môi, trong đầu bỗng xẹt qua rất nhiều ký ức.

Từ quán bar về đến nhà, từ nhà vào trong phòng..

Hứa Nhiên bỗng phun nước ra ngoài, ho sặc sụa.

Mặt Cung Thời An biến sắc, hắn vội vàng chạy lại vuốt lưng cho anh cho anh như những lần trước, thái độ cực kỳ gắt gỏng: "Ngay cả uống nước anh cũng không uống được đàng hoàng là sao? Anh thấy thế nào rồi?"

"Anh khụ.. khụ, không sao.."

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Sặc nước thì có gì đáng nói chứ! Quan trọng là anh nhớ ra rồi! Anh vậy mà cưỡng hôn Cung Thời An! Anh mẹ nó vậy mà dám làm thật!

Điên rồi điên rồi, loạn thật rồi!

Hứa Nhiên cảm thấy mặt mình dần dần nóng lên, anh vội vàng đẩy Cung Thời An rồi đứng bật dậy khỏi ghế, sau đó vội vàng chạy vào trong phòng.

"Anh.. anh đau bụng. Em cứ ăn trước đi, đừng đợi anh."

Mặc dù lý do này có chút xấu hổ, nhưng còn tốt hơn nhiều so với việc để Cung Thời An nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng này của anh!

Anh suýt thì quên mật.. Thật sự đã suýt thì quên! Nhưng có lẽ vẻ mặt hờ hững của Cung Thời An đã khiến anh nhớ ra. Anh đối với hắn là tình nồng ý mật, còn hắn với anh luôn mãi mãi không đáp lại.

Sau lần đó, Cung Thời An không đề cập đến chuyện xảy ra hôm say rượu đó một lần nào nữa.

Nhưng Hứa Nhiên vẫn cảm thấy hắn thật kỳ lạ, mỗi lần đối mắt với anh, Cung Thời An đều không dừng mắt lại quá năm giây. Hơn nữa thái độ cũng vô cùng lạnh lùng. Không biết là do dạo gần đây hắn quá bận rộn nên tâm trạng không được tốt, hay là thật lòng đang muốn trốn tránh anh!

Thật ra cũng phải thôi, không thể trách được. Bị anh em tốt nhiều năm của mình đè ra cưỡng hôn, là anh, anh cũng muốn tuyệt giao luôn cho rồi.

Nhưng mà.. nói là cưỡng hôn thì cũng hơi quá.

Bởi vì anh vẫn nhớ rõ quá trình ngày hôm ấy, từ đầu đến cuối là anh đơn phương chủ động, còn Cung Thời An thụ động không từ chối cũng không tiếp nhận. Không đẩy anh ra, có lẽ là vì lo sợ anh sẽ buồn, trong cơn say lại khóc nháo. Không tiếp nhận.. Lý do đã quá rõ ràng, hắn chỉ là không thích anh mà thôi.

Trước đây chỉ là nghi ngờ, nhưng sau vụ việc lần này, Hứa Nhiên chắc chắn Cung Thời An đã đoán ra việc anh thích nhất. Vậy nên hắn mới cố tình trốn tránh anh, muốn để anh chết tâm càng sớm càng tốt.

Hắn có lẽ cũng không muốn vạch trần vỏ bọc giả tạo này. Cả anh và Cung Thời An đều biết, chỉ cần không vượt qua ranh giới, anh và hắn có thể mãi mãi là những người bạn tốt nhất. Cung Thời An hiểu rõ điều đó, càng hiểu rõ nếu như hắn tỏ thái độ quá rõ ràng, hai người có thể sẽ không quay trở lại mối quan hệ trước đây được nữa..

Nhưng mà phải làm sao đây.. Anh thật sự rất thích Cung Thời An, rất thích hắn..

Tình cảm này thật sự có thể dễ dàng từ bỏ chỉ trong một hai ngày thôi sao? Thực tế sáu năm qua đã chứng minh, không thể.

Cuộc sống thường nhật quay trở về. Đúng như Hứa Nhiên suy đoán, Cung Thời An quả thực không muốn xé rách bức màn giữa hai người. Vậy nên anh cũng thuận theo hắn, giả như cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, ngày qua ngày cưỡng ép tình cảm của chính mình, cho đến một ngày triệt để buông bỏ được.

Hai người các anh, một người không thành thật, một người lại không rõ ràng, trong vô hình vẫn luôn dày vò lẫn nhau.

-

Trong hai tháng trở lại sau dịp nghỉ tết, Cung Thời An có sự thay đổi rất rõ rệt.

Có lẽ vì bận rộn lo cho dự án, thời gian hắn vui chơi bên ngoài dần dần ít lại, số ngày mặc âu phục ra ngoài vào buổi sáng sớm cũng ngày một nhiều lên. Hứa Nhiên giả vờ dò hỏi thử vài lần, Cung Thời An đều ậm ờ bảo đang đi thực tập. Còn cụ thể là ở nơi nào, làm cái gì thì là bí mật, sau này hắn sẽ tiết lộ với anh sau.

Bí mật cái con khỉ khô! Còn muốn giấu anh sao?

Chuyện mà ai ai cũng biết rõ ràng, chỉ có người trong cuộc là u mê mờ mịt.

Hứa Nhiên biết rõ Cung Thời An vì gấp rút chuẩn bị phương án khai thác mà nhiều hôm thâu đêm không ngủ. Thức đến nỗi hai mắt cũng đầy quầng thâm. Anh càng nhìn càng xót, nhưng cách biệt giữa hai người quá lớn, anh không có cách nào giúp được hắn đỡ đần đi chút công việc. Anh chỉ có thể kiên trì khuyên hắn ngủ sớm, chuẩn bị đồ ăn khuya và nước uống tiếp sức cho hắn, cho hắn một chỗ dựa, mong là giai đoạn khó khăn này sẽ sớm qua.

Cung Thời An đã từng nói với anh, đợi cho hắn vượt qua được giai đoạn này, nhất định sẽ dành thời gian đi chơi cùng anh một bữa cho thỏa thích.

Nhớ tới trước đây, cứ hễ có dịp rảnh là Cung Thời An lại kéo anh đi dạo chơi khắp nơi, mỗi một danh lam thắng cảnh trên đất nước này hầu như đều đã có dấu chân của hai người.

Nhưng gần đây anh và hắn lại vì tính chất công việc, đã rất lâu không đi chơi cùng nhau. Tính ra, từ đợt hè năm trước, đã gần tròn một năm rồi. Hứa Nhiên cũng cảm thấy rất tiếc nuối, vậy nên anh cố tình dồn hết việc làm thật nhanh, sau đó dành ra một tuần trống, bí mật tạo bất ngờ cho Cung Thời An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play