Chữ của Hứa Nhiên không tính là đẹp lắm, hơn nữa còn phải đeo kim truyền dịch, lúc anh cử động tay có hơi khó khăn, nên chữ viết ra còn khó đọc hơn bình thường gấp mấy lần. Hạ Hi Văn đọc đi đọc lại mấy câu từ như gà bới, khó khăn lắm mới dịch được cả đoạn. Sau đó lại mất một lúc tiêu hóa nội dung của đoạn văn kia.

Hứa Nhiên cứ nghĩ cô ấy sẽ tức giận lật bàn đòi đấm anh luôn, nhưng mà ngoài dự đoán là Hạ Hi Văn lại tự lẩm bẩm, nói: "Tào lao lắm hả? Tôi thấy tôi viết cũng được mà.. Hóa ra là do thông tin sai! Tôi còn tưởng là do giáo sư không nhận ra tài năng của tôi nên mới đánh rớt chứ.."

Hứa Nhiên: "..."

Hạ Hi Văn bỗng nhiên biết được những thứ mình viết trước giờ đều không có chút cơ sở logic nào, không những không nản, còn nhân cơ hội này bám lấy anh xin chút bí quyết để làm tốt hơn. Hứa Nhiên cũng không phải người keo kiệt, bèn chia sẻ cho cô nàng một số trang web chính thức và một số blog hay nên tham khảo qua.

Hai người nói qua nói lại, Hạ Hi Văn như được khai sáng ra một vùng đất mới, cứ liên tục hỏi không ngừng. Hứa Nhiên viết đến mỏi tay, hai người dứt khoát quyết định trao đổi qua điện thoại.

Không biết Hứa Nhiên nhắn cái gì, cứ chốc chốc Hạ Hi Văn lại cười phá lên, tốc độ gõ chữ cũng ngày một nhanh. Vậy là trong phòng bệnh vắng vẻ cứ liên tục vang lên tiếng gõ "lách cách, lách cách", lâu lâu còn có tiếng cười kỳ lạ, tiếng nói chuyện, nhưng lại chỉ có giọng của một người.

Lúc Cung Thời An về, trên tay mang theo một tô lựu đã bóc bỏ. Từng hạt lựu đỏ tươi nằm trong tô sứ màu trắng, trông cực kỳ đã mắt. Nhưng mà đừng nhìn mà hiểu lầm hắn mua loại cắt sẵn, tất cà chỗ này đều là do hắn tự tay bóc đó! Ban đầu hắn cứ tính mua rồi mang về vậy thôi, nhưng lại nghĩ tới Hứa Nhiên đang bệnh, còn phải truyền dịch, nhất định không thể động tay được. Vậy nên hắn liền ngồi trên xe bóc cho anh luôn, bây giờ đầu ngón tay hắn cũng đỏ hết cả lên rồi!

Cung Thời An nhìn tô lựu đỏ rực, khẽ cười mỉm. Nhưng mà không sao cả, tất cả đều đáng! Hứa Nhiên nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy hắn chuẩn bị chu đáo cho anh như thế này!

Cung Thời An trong lòng vui vẻ, đi đến trước cửa phòng, chưa kịp đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng cười nói phát ra từ bên trong. Hắn dừng chân lại.

"Nhiên ca, cậu xem cái này xem, có phải rất hài không? Tôi đã coi ba lần rồi đấy hahaha.."

Giọng.. con gái? Ai.. vậy?

Chân mày Cung Thời An giật giật mấy cái, mày nhíu lại thật chặt. Rốt cuộc là ai đang ở bên trong, còn cười vui như vậy? Hứa Nhiên còn quen biết cô gái nào bên ngoài mà hắn không biết sao?

Cung Thời An ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Tâm trạng của hắn hiện tại cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, mới giây nào còn ở trên đỉnh bầu trời, bây giờ đã tụt xuống tận đáy.

Hắn nén lại cảm giác nóng giận, dùng sức lực mạnh nhất đẩy cửa bước vào.

Bên trong là Hạ Hi Văn đang ngồi trên giường bệnh. Có lẽ vì muốn cho xem cái gì đó, cô ấy dựa sát người tới, giơ điện thoại của mình trước mặt Hứa Nhiên. Xem tư thế như muốn ngồi lọt thỏm vào trong lòng anh luôn vậy. Mà anh cũng rất phối hợp, tay khẽ nhấc lên đặt lên vai cô, ánh mắt hai người chuyên chú nhìn vào màn hình điện thoại, cười đến hai mắt đều cong lên. Không khí mang mười phần ái muội, hắn xuất hiện cứ như người thừa vậy!

Tâm tình của Hứa Nhiên đang ất vui vẻ, hắn có thể nhìn ra.

Đối với người khác thì cứ hihi haha, còn đối với hắn thì cứ suốt ngày mặt cau mày có? Nhắc đến mới nhớ, ban nãy nãy đòi điện thoại từ hắn cũng vậy, dữ dằn muốn chết. Hèn gì sau đó lại đột nhiên xìu xuống, bảo hắn đi mua lựu. Hắn còn tưởng là chuyện tốt gì, hóa ra là vì muốn gọi "tiểu điềm điềm" này đến sao?

Hay! Giỏi, giỏi lắm! Uổng công Cung Thời An hắn chăm sóc anh mấy ngày nay, vậy mà cũng không so bì được với một đồng học xinh xắn anh mới quen! Hai người còn thân thiết đến nhường này.. Rất hay, rất giỏi!

Lúc nghe thấy động tĩnh mở cửa, Hứa Nhiên và Hạ Hi Văn đồng thời ngẩng đầu lên.

Tròng mắt Hứa Nhiên phản chiếu khuôn mặt đen như đít nồi của Cung Thời An, anh không hiểu chuyện gì, mấp máy môi muốn nói. Nhưng Hạ Hi Văn vẫn nhanh hơn anh một bước, cô lập tức nở nụ cười: "Yo, học đệ, Cung học đệ, không ngờ cậu cũng ở đây nha! Tôi đến thăm Nhiên ca, cậu không phiền chứ?"

Gân xanh nổi trên trán Cung Thời An giật giật mấy cái, bị hắn cật lực áp chế lại. Hắn từ tốn đi đến đặt bát lựa đỏ tròn mọng nước cái "cạch" xuống bàn, cười gằn: "Sao có thể chứ? Học tỷ có thể đến thăm A Nhiên nhà em, thật là quý hóa quá!"

Hai chữ "nhà em" được hắn cố ý nhấn mạnh.

Hạ Hi Văn điếc không sợ súng: "Không có gì, không có gì. Dù sao tôi cũng là chỗ thân thiết với Nhiên ca mà!"

"..."

Hứa Nhiên vờ như không nhìn thấy màn chiến tranh toát ra tia lửa giữa hai người họ, ghi lên giấy rồi đưa lên: "Về sớm thế?"

Cung Thời An nhìn sơ qua, sau đó cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Ở trong siêu thị không có bán đồ anh muốn ăn. Em đến chợ thì may mắn gặp một lái buôn nhỏ còn bán một ít, em liền mua hết về cho anh."

"Cảm ơn." Hứa Nhiên viết.

Cung Thời An nhìn nhìn mấy chữ trên giấy, ánh mắt hơi loé lên. Hắn đang định mở miệng nói gì đó thì Hạ Hi Văn đã ngay lập tức xen vào, giọng cô hớn hở: "Oa, cậu mua lựu hả? Đúng lúc tôi cũng đang thèm! Tôi ăn cùng với được không?"

Cung Thời An không hiểu sao cảm thấy nụ cười này làm hắn cực kỳ khó chịu, hắn bực dọc nói: "Tôi mua cho A Nhiên, là của anh ấy rồi. Chị đi mà hỏi anh ấy!" Nói xong cúi đầu vờ như đang tìm đồ: "Kỳ lạ, không biết điện thoại của mình đâu rồi nhỉ.."

Hạ Hi Văn cũng không để tâm đến thái độ ngang ngược của hắn, trái lại cô nàng ngày càng hưng phấn hơn. Cô quay sang nhìn Hứa Nhiên, cười lấy lòng: "Cung học đệ đã nói như vậy rồi thì.. Hứa Nhiên, tôi ăn cùng cậu được chứ?"

Hứa Nhiên nghĩ một chút thạch lựu thì có thành vấn đề gì đâu, sau đó gật đầu. Lại không biết rằng cái người đang giả vờ tìm đồ bị mất kia thật ra từ đầu đến cuối vẫn luôn dùng khoé mắt liếc nhìn anh. Sau khi thấy anh gật đầu hắn càng cảm thấy khó chịu.

Cung Thời An ngẩng đầu lên, cũng không thèm giả vờ tìm đồ gì đó nữa, mà đi một mạch đến chỗ giường bệnh có hai người đang ngồi, khuôn mặt đen xì xì như có ai vừa ăn hết sổ gạo nhà hắn.

Hạ Hi Văn mới bốc được mấy miếng lựu, còn chưa kịp cho vào miệng đã bị xô một cái, người nghiêng ngả một cái. Mặc dù lực tác động không mạnh, nhưng chừng ấy cũng đủ để mấy hạt lựu cô ấy đang cầm trên tay rơi vãi xuống đất. Hạ Hi Văn là người cực kỳ trân quý đồ ăn, nhìn thấy cảnh này cô ấy không khỏi bùng nổ.

"Này, có vấn đề à? Cậu.."

Cung Thời An bỗng cắt ngang lời cô: "Thật ngại quá, xin lỗi học tỷ! Là do tôi đi đứng không cẩn thận đụng phải chị, chị không sao chứ?" Đầu sỏ của mọi tội lỗi lại vờ như không biết mình vừa gây ra chuyện gì, ung dung hỏi. Hắn dùng một tay nhấc ống dây truyền dịch lên, sau đó cười nói: "Nhưng mà cũng tại chị ngồi lên dây truyền dịch của A Nhiên nhà em á! Nhỡ vì vậy mà anh ấy bị sao, chị đền không nổi đâu. Em cũng là đang nghĩ cho chị đó!"

Ý của câu này là, tại vì cô ấy ngồi vô ý ngồi lên dây truyền của Hứa Nhiên, nên bị xô như vậy là đáng đời đúng không? Hơn nữa Hạ Hi Văn cô có thể có sức lực thế nào mà đụng Hứa Nhiên ra nông nỗi này được?

Hạ Hi Văn cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ. Cô ấy vội vàng nhìn phía Hứa Nhiên, khẩn thiết nói: "Xin lỗi nhé, Nhiên ca! Tôi không cố ý làm vậy đâu, cậu đừng giận tôi nha!"

Hứa Nhiên nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu. Anh không sao.

Nhưng rõ ràng ban nãy lúc Hạ Hi Văn ngồi lên giường anh cũng đã nghĩ tới trường hợp cô ấy có thể đè lên dây truyền của anh, nên đã giơ tay lên để ống dây không chạm vào mép giường nữa rồi. Chẳng lẽ lúc Cung Thời An bước vào anh không để ý nên lại bị đè trúng?

Quái lạ!

Hứa Nhiên lắc lắc đầu, trong lúc vô ý quên mất mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát! Nhưng Cung Thời An lại cứ thích làm xấu mặt Hạ Hi Văn. Anh không có ý bênh vực, nhưng việc làm này thật sự không có chút ý tứ nào. Xem ra lúc nào đó anh phải dạy lại hắn mới được.

Mặc dù Hứa Nhiên đã bày tỏ không có gì ảnh hưởng đến anh, nhưng Hạ Hi Văn vẫn cứ cảm thấy như mình vừa làm sai một chuyện lớn lắm. Cô ấy lúng túng cầm theo bát lựu ra ghế dựa phía bên kia ngồi, tạm thời giữ yên lặng.

Phòng bệnh trong nháy mắt yên tĩnh đến lạ thường.

Cung Thời An nhìn cục diện do mình tự tay tạo ra, cuối cùng cũng hài lòng kéo lên một nụ cười.

Hắn đưa tay sắp xếp lại ống truyền dịch cho Hứa Nhiên, lại nghiêng người chỉnh gối kê sau lưng cho anh. Từng hành động dịu dàng mà chuyên chú, khiến cho hô hấp của Hứa Nhiên không tự chủ được chậm lại.

Bây giờ anh chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy hàng mi cong vút của Cung Thời An. Rèm mi cong lên như hình cánh quạt, mềm mại, mà lại dễ dàng gãi qua một trận ngứa ngáy trong lòng anh. Hương tuyết tùng quen thuộc thanh mát trên người hắn dường như át đi cả mùi thuốc sát trùng, quẩn quanh bên chóp mũi anh hệt như một mùi hương tình quyến rũ.

Hứa Nhiên cố giữ tâm mình bình lặng, giương mắt nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ bên ngoài phòng bệnh, nhưng yết hầu lại khẽ trượt lên trượt xuống mấy lần.

Bầu không khí gượng gạo mà mờ ám này, cũng chỉ có người trong cuộc là cố chấp không chịu nhận, còn người đứng ngoài thì lại tâm sáng như gương mà nhìn. Hạ Hi Văn sớm đã chú ý đến bầu không khí bất thường này, bên ngoài trông cô có vẻ như chuyên tâm ăn lựu, thật ra là vẫn đang âm thầm quan sát đôi chim cu kia.

Nhìn hai người họ cứ vờn qua vờn lại đến chán nản, Hạ Hi Văn nghĩ mình cần cho thêm chút gia vị kích thích, liền cố tình nói lớn: "Nhiên ca à, cậu ăn lựu không? Tôi đến đút cho cậu nhé!"

Quả nhiên Hứa Nhiên đã bị dọa cho giật mình, dáng vẻ hệt như vừa làm chuyện xấu. Còn Cung Thời An sắp gối xong cũng bình tĩnh lui trở lại.

"Nếu Nhiên ca muốn ăn thì tự tay em sẽ đem đến, không cần phiền đàn chị đâu!" Cung Thời An rũ mi, vân đạm phong kinh nói.

Hạ Hi Văn âm thầm bĩu môi, cũng không đáp lại.

Thấy chưa! Còn giả bộ cho ai xem chứ, đúng là giấu đầu lòi đuôi!

"Cảm ơn, không cần đâu." Hứa Nhiên phớt lờ Cung Thời An, tự tay viết chữ trả lời Hạ Hi Văn.

Hạ Hi Văn thấy có người trả lời mình, tâm tình tốt lên nói một câu: "Vậy hả? Vậy tôi chỉ đành ăn một mình rồi!"

"Sao anh bảo là thèm ăn lựu?" Cung Thời An đột nhiên hỏi.

Hứa Nhiên mở to mắt, anh suýt thì quên mất việc này!

Anh lúng túng gãi gãi đầu, viết vào trong cuốn sổ mấy chữ: "Lúc nãy đúng là có, bây giờ thì không còn thèm nữa."

"À.."

À cái gì mà à?

Hứa Nhiên hơi căng thẳng, nghĩ nghĩ một hồi lại viết tiếp: "Nhưng mà đột nhiên nghĩ lại, anh lại muốn ăn rồi. Thời An, em có thể đem đến cho anh không?"

Hạ Hi Văn: "..."

Làm ơn chọc mù mắt tôi đi được không! Tôi không muốn xem đôi sói giả mèo này vờn nhau nữa đâu!

Cung Thời An rất nhanh đã mỉm cười, nhìn anh đáp: "Được, em lấy cho anh."

* * *

Không bao lâu sau thì Hạ Hi Văn có việc gấp nên phải trở về trước. Hứa Nhiên không còn người trò chuyện, buồn chán cầm một cuốn sách trong ngăn tủ ra đọc. Cung Thời An nằm trên ghế dựa, cũng không buồn để ý đến anh.

Nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên tiếng âm báo của tin nhắn, phá tan bầu không khí im lặng. Hứa Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là điện thoại của Cung Thời An thì lại cúi đầu xuống.

Tiếng gõ phím vang lên nhè nhẹ, anh không nhịn được lại liếc mắt nhìn sang, phát hiện Cung Thời An thế mà đang mỉm cười. Rèm mi của hắn hạ xuống, trong ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu.

Hứa Nhiên ngơ ra mất một lúc, sau đó cụp mắt xuống tiếp tục đọc sách.

Không biết qua bao lâu sau, khi anh cảm thấy mắt mình cũng đã mỏi, Cung Thời An đột nhiên lên tiếng, nói một câu không đầu không đuôi: "Anh thân với Hạ Hi Văn lắm à?"

Hứa Nhiên nhíu mày, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, vẫn cúi đầu viết vào trong cuốn sổ: "Ừ."

Thật ra anh muốn nói là không hẳn, nhưng nghĩ lại nghe tin mình bệnh người ta đã tức tốc chạy đến thăm rồi, nói vậy có vẻ không được hay cho lắm, nên đành dứt khoát thừa nhận luôn.

"Vậy đúng thật là hai người đang quen nhau?" Lúc Cung Thời An hỏi câu này, giọng nói cực kỳ trầm. Nhưng ngoài điều đó cũng không khiến người ta phát giác ra cái gì lạ nữa.

Hứa Nhiên không hiểu câu hỏi này của hắn có ý nghĩa gì, vì thế liền hỏi lại: "Ý em là gì?"

Cung Thời An nhìn lướt qua mấy chữ trên tờ giấy, khẽ cười một thoáng. Sau đó hắn đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, dần dần đi về phía giường bệnh của anh: "Để em hỏi lại nhé, Hạ Hi Văn là bạn gái của anh à? Anh đang cùng chị ta yêu đương? Quen bao lâu rồi? Vì sao không nói cho em biết?"

Cung Thời An dừng ở bên cây truyền dịch, cái bóng cao lớn của hắn che đi một nửa đèn điện trên đỉnh đầu. Trong một khoảnh khắc, Hứa Nhiên cảm thấy có hơi ngột ngạt.

Nhưng cũng chỉ qua một thoáng đó, tất cả lại trở về bình thường. Chứng thực cho việc những điều vừa qua đều chỉ là ảo giác của anh. Hứa Nhiên nhìn nụ cười trên khuôn mặt Cung Thời An, cảm thấy hình như trong đó còn có thâm ý nào đó mà anh không thể hiểu hết được. Nhưng anh vẫn thành thật viết lên trên giấy: "Anh không cùng Hi Văn yêu đương. Cô ấy là bạn của anh."

Mặc dù anh cảm thấy chuyện này không có gì đáng để giải thích cho lắm. Nhưng suy nghĩ lại thì vẫn đính chính lại sự thật một chút, tránh để cho xảy ra hiểu lầm lại ảnh hưởng đến thanh danh con gái nhà người ta.

Cung Thời An lại hỏi: "Vậy là chị ta thích anh?"

Hứa Nhiên: "Anh không biết."

Anh đúng thật là không biết. Hạ Hi Văn đối với anh cũng không phải quá tệ, nhưng cảm giác yêu đương thì lại không có. Theo như anh thấy, hai người bọn anh tính cách khá hợp, có thể làm bạn bè lâu dài, nhưng tình yêu thì chưa tới mức. Bởi vì con người Hạ Hi Văn nhìn nhiệt tình phóng khoáng, có lẽ cũng sẽ thích những người có tính cách giống như vậy. Anh.. quá mức nhàm chán rồi.

Linh cảm của Hứa Nhiên trước nay vẫn luôn rất tốt, vậy nên anh tin lần này mình cũng đã nghĩ đúng!

Cung Thời An nhìn hai chữ cụt ngủn có thể toát cả sự lạnh lùng của người viết kia, ánh mắt đen láy hơi trầm xuống. Nụ cười của hắn pha lẫn sự giễu cợt.

"Sao lại không biết được? A Nhiên nhà chúng ta được yêu thích như vậy, bị bệnh cũng có bạn gái đến chăm sóc, đúng là khiến cho người khác ghen tỵ! Chị ta đối tốt với anh như vậy, không phải thích anh thì còn có thể là gì?"

Hứa Nhiên cau mày, anh không thích nghe giọng điệu kỳ quái này của Cung Thời An một chút nào.

"Đừng nói như vậy, cô ấy chỉ là bạn của anh thôi. Em nói bậy bạ với anh thì được, nhưng đừng truyền ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy."

Cung Thời An đọc xong, bỗng "à" lên một tiếng thật dài. Hắn âm dương quái khí nói: "Em lại thấy không đơn giản vậy đâu. A Nhiên nhà chúng ta có vận hoa đào quấn thân, thường xuyên được nhiều người nhớ nhung lắm nha! Đâu chỉ là một người, còn cả tá người muốn được anh" ảnh hưởng thanh danh "nữa kia mà!" Ảnh hưởng thanh danh "kiểu này, chị ta lại chả muốn quá đi chứ! Nhưng Hạ Hi Văn này đúng là không đơn giản nha, anh còn bảo vệ chị ta như vậy, là lần đầu tiên thấy đấy."

Hứa Nhiên không hiểu Cung Thời An đang không vui điều gì mà lại nói chuyện móc mỉa khó nghe như vậy. Anh đang định đáp trả lại thì một chiếc điện thoại đã được đưa ra trước mặt anh, giọng nói của Cung Thời An vang lên trên đỉnh đầu.

"Anh mở ra xem xem em nói có đúng hay không!"

Hứa Nhiên bán tin bán nghi nhận lấy, giao diện màn hình điện thoại đang dừng lại ở tường nhà của một người (trang cá nhân). Anh lướt lên xem thử, phát hiện đây vậy mà lại là Hạ Hi Văn.

Bài viết mới nhất được đăng đã ghim lên đầu trang, là.. ảnh anh và cô ấy chụp ở cầu uyên ương?

Hứa Nhiên mở vào xem thử, thì ra là Hạ Hi Văn đã đăng lên năm tấm tình. Ba tấm ảnh sau là ảnh chụp phong cảnh, còn hai tấm đầu ngoài dự đoán lại là ảnh chụp hai người.

Tấm đầu tiên là hình hai người giơ tay tạo chữ V ở dưới tán cây anh đào, nở nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn trông rất xứng đôi. Một ảnh khác là.. chụp lúc anh đang đứng ăn xiên bạch tuộc trước một gánh hàng rong.

Trong hình, Hứa Nhiên chu môi thổi xiên que, hơi nóng bốc lên một tầng khói trắng trước mặt anh rồi nhanh chóng bị xé toạc trong màn đêm. Khuôn mặt của anh được điện thoại mở chế độ ban đêm chụp lại rất rõ ràng, trông có vẻ khá đáng yêu.

Hạ Hi Văn lọt nửa mặt vào trong khung hình, lè lưỡi chỉ về phía anh, hình như đang mắng anh là đồ ngốc. Lúc này anh đang bận ăn nên không để ý.. Quả thật nếu như không để ý tiêu đề của bài viết, những tấm ảnh này sẽ rất dễ khiến người ta lầm tưởng các anh là một đôi.

Tiêu đề của bài viết ở trên là [ Chủ đề làm bài tập của nhóm chúng mình. Các bạn khoa truyền thông nhớ đón xem nhé! Đảm bảo cực kỳ đặc sắc! <hastag - cầu uyên ương, hastag - phố ăn vặt]

Bên dưới là một loạt bình luận, có hỏi về dự án của hai người, cũng có rất nhiều lời khen hai người rất xứng đôi.

Đợi cho Hứa Nhiên đọc qua một vòng bình luận của bài viết, giọng Cung Thời An mới không nặng không nhẹ vang lên: "Mỹ nữ khoa kiến trúc và giáo thảo khoa kiến trúc, couple này được chèo thuyền nhiều lắm đấy. Hai người còn sắp có cả fan club luôn rồi! A Nhiên, anh tính giải thích thế nào đây? Nếu chị ta thật không phải là bạn gái anh, cũng không thích anh thì mắc mớ gì phải đăng một cái bài viết gây hiểu lầm như vậy chứ? Hứa Nhiên, anh có phải đã quên việc từng hứa với em nếu có bạn gái sẽ đem đến gặp em đầu tiên không hả? Không phải anh sợ ảnh hưởng thanh danh lắm sao, như này thì không sợ nữa rồi à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play